Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 232: Cảnh tượng kinh khủng

Phủ thành chủ Gia Thành.
Người đứng đầu Gia Thành, gia chủ Tịch gia Tịch Mộ Nam, ngồi trên ghế chủ vị.
Tóc mai hai bên đã nhuốm bạc, khí tức uy nghiêm.
Trên gương mặt có thể loáng thoáng nhìn ra phong thái lúc còn trẻ.
Năm đó hẳn cũng là một mỹ nam tử.
Bàn tay vuốt ve một quyển sổ nhỏ, trong đó viết: Khương Vọng, ra đời tại trấn Phượng Khê thành Phong Lâm quận Thanh Hà Trang quốc, học đạo tại Đạo Viện thành Phong Lâm. Có một muội muội, gửi ở Vân quốc Lăng Tiêu Các.
Ghi chép phụ: Thành Phong Lâm đã bị loạn Bạch Cốt Đạo phá hủy tháng chạp năm Đạo lịch ba chín một bảy, đến nay vẫn còn bị vùi trong khe hở giữa u minh và hiện thế.
Tịch Tử Sở mặc cẩm phục đứng ngay bên dưới, đang nói: "... nguyên nhân kết quả quặng mỏ Thiên Thanh thạch, đều đã rõ ràng. Tổn thất của Trọng Huyền gia, ta đã bồi thường, cộng với thu hoạch hắn tự kiếm được, thì cũng đã hòm hòm. Cho nên, hắn không còn lý do để tiếp tục ở lại hầm mỏ. Chúng ta vừa vặn dọn dẹp sạch sẽ luôn ảnh hưởng của Trọng Huyền gia, nắm hết toàn bộ khu vực này vào tay, vừa vặn để sau này..."
Nói tới chỗ này, giọng thay đổi hẳn: "Hồ Thiểu Mạnh kia, không bay nổi ra khỏi lòng bàn tay nhi tử. Từ nhỏ đã vậy, bây giờ dù hắn có bái nhập Điếu Hải Lầu, thì cũng không thay đổi. Thứ hắn mưu đồ, cuối cùng nhất định cũng sẽ là của nhi tử."
"Nếu..." Tịch Mộ Nam vuốt ve thứ trong tay, chậm rãi: "Khương Vọng không đi?"
"Sao hắn lại không đi?"
"Có lúc tự tin quá mức, sẽ trở thành tự phụ." Tịch Mộ Nam nhàn nhạt gõ nhi tử: "Ngay lúc ngươi đang chơi nữ nhân, chủ sự của năm gia tộc kia, đã bình yên vô sự trở lại Gia Thành."
Tịch Tử Sở nghĩ ngợi, đáp: "Ta vẫn còn xem thường Khương Vọng. Nhưng cũng không sao, hắn để mạng cho những người đó, đâu phải để biểu đạt bất mãn với nhi tử, hay để vơ vét tiền tài. Tóm lại là chuyện vô hại, không ảnh hưởng gì tới đại cuộc. Để nhi tử tăng thêm chút bồi thường, chút vật ngoại thân, không là gì cả."
Tịch Mộ Nam âm thầm gật đầu, đứa bé này đúng là thông minh. Kết hợp tin tức ông ta nhận được trước đó, xem như thằng bé cũng đã đoán được tám chín phần mười hành động của Khương Vọng.
Chỉ là, vẫn không khỏi quá hơi tự phụ, nên không để ý tới một vài việc.
"Ngươi vẫn còn chưa nhìn ra?" Tịch Mộ Nam lắc đầu: "Hắn sẽ không rời khỏi hầm mỏ Hồ thị."
"Tại sao? Nhi tử quả thực không hiểu, ngay thời điểm Trọng Huyền Thắng với Trọng Huyền Tuân đang cạnh tranh kịch liệt như này, hắn còn phí thời gian ở lại đây làm gì? ".
"Có khi nào, hắn đã nhìn thấu mục đích của ngươi và Hồ Thiểu Mạnh hay không? Ngươi nhìn ra được ý đồ của Hồ Thiểu Mạnh, Hồ Thiểu Mạnh cũng nhìn ra ngay đã bị ngươi phát giác, lập tức chạy về Thanh Dương trấn. Chẳng lẽ Khương Vọng, môn khách đứng đầu của Trọng Huyền Thắng, lại không đoán ra mưu đồ của các ngươi?"
Tịch Tử Sở tự tin lắc đầu: "Nhi tử thấy hắn không nằm trong số người tuyệt đỉnh thông minh."
"Vọng văn vấn thiết của Đông Vương Cốc còn có hiệu quả thần kì này à? Hay là, do ngươi học nghệ không tinh?"
Tịch Mộ Nam vừa nói, vừa ném quyển sổ trong tay xuống cho Tịch Tử Sở.
"Lão ma nhiều năm của Bạch Cốt Đạo, minh nhãn Lục Diễm nhiều năm trù mưu, lão già gian hoạt Đỗ Như Hối của Trang quốc, chỉ bày một trò trên dưới bất hòa', mà qua mặt thiên hạ được suốt bao nhiêu năm. Hai nhân vật hàng đầu như vậy giao phong, sau lưng là bạch cốt tôn thần ở dưới đáy hoàng tuyền và Trang quốc. Chuyện thành Phong Lâm thất thủ vốn đã là định số, vậy mà Khương Vọng lại có thể từ trong tai nạn cấp độ đó sống sót, sao ngươi lại dám coi thường hắn như vậy?"
"Hắn là một trong những người chiến thắng của Thiên Phủ bí cảnh. Cùng thắng lợi đi ra, ngoài hắn chỉ có Trọng Huyền Thắng, Lý Long Xuyên, Vương Di Ngô!"
"Nam Diêu thành, hắn lực áp thập nhất hoàng tử Khương Vô Dong của Đại Tề. Liêm Tước nổi danh về luyện khí gần như vì hắn mà quyết liệt với gia tộc, Trọng Huyền Thắng vì hắn mà không tiếc chính diện chống lại Khương Vô Dong."
Tịch Mộ Nam ngồi đó, hơi thất vọng nhìn Tịch Tử Sở: "Tử Sở, chuyện đầu tiên không nói, nhưng hai chuyện sau này ngươi đều đã biết kia mà? Mới đi Đông Vương Cốc có mấy năm, sao có thể trong mắt không còn nhìn thấy anh hùng thiên hạ như vậy?"
Tịch Tử Sở cúi đầu xuống: "Cha. Nhi tử đã biết sai."
Hắn nhanh chóng lại ngẩng đầu lên: "Cha lấy được lai lịch của hắn từ đâu?"
Đừng thấy thông tin ghi trong sổ nhỏ chỉ có mấy hàng, lượng thông tin ẩn chứa đằng sau nó là hết sức kinh khủng. Có thể ở nước Tề, mà tra được xuất thân của một người ở Trang quốc, đây phải là thế lực cỡ nào mới làm được!
Ít nhất Tịch gia là không có khả năng.
Khả năng lúc nào cũng nhanh nhạy của hắn làm Tịch Mộ Nam hài lòng, nhưng ông ta chưa bao giờ thể hiện mình tán thưởng nhi tử, chỉ nói: "Trọng Huyền gia."
Tịch Tử Sở gật đầu: "Xem ra Trọng Huyền Thắng quả thật rất coi trọng Khương Vọng này. Nếu không Trọng Huyền Tuân sẽ không đưa tin tức này tới cho chúng ta. Như vậy thứ nhất, e là chúng ta không thể đuổi Khương Vọng đi, càng không thể giết hắn, vì như thế sẽ rất dễ bị áp là chọn phe. Vòng xoáy của Trọng Huyền gia, chúng ta không thể bị cuốn vào. Chúng ta ở Dương quốc xa xôi, thắng chẳng được lợi gì. Thua, gia tộc sẽ gặp họa chỉ trong sớm chiều."
"Ngươi không cần thứ mình và Hồ Thiểu Mạnh đang nhắm vào nữa?" Tịch Mộ Nam cố ý hỏi.
"So với sống còn mấy trăm năm của Tịch gia, thứ khác không đáng nhắc tới."
"Đúng là như vậy. nhưng mà.." Tịch Mộ Nam nói: "Chúng ta không thể giết Khương Vọng, nhưng nhất định phải đuổi hắn đi."
Tịch Tử Sở cười khổ nói: "Chẳng phải ngài đã nói, Khương Vọng nhất định sẽ không rời khỏi hầm mỏ Hồ thị hay sao. Nếu chúng ta không được giết hắn, làm sao mà đuổi hắn đi được?"
"Không đúng." Hắn lập tức hiểu ra: "Ta đã đồng ý bỏ món đồ kia, sao chúng ta lại phải đuổi hắn đi?"
Tịch Tử Sở nhìn Tịch Mộ Nam: "Cha, có phải ngài có chuyện gạt ta không?"
Tịch Mộ Nam tránh không trả lời câu hỏi thứ hai, chỉ đáp: "Chúng ta không thể giết hắn, không có nghĩa người khác không thể."
Ngay lúc này, một người trông như sư gia đi nhanh vào, ghé tai Tịch Mộ Nam, nói mấy câu.
Tịch Tử Sở nhận ra, đây là Liễu sư gia được cha tín nhiệm nhất. Tuy không có chức vị thật, nhưng ở phủ thành chủ, chỉ dưới một mình Tịch Mộ Nam.
Hắn cảm thấy nghi ngờ, nhưng sẽ không hỏi cha ngay trước mặt người này.
Liễu sư gia thì thầm mấy câu xong, liền đứng qua một bên.
Tịch Mộ Nam tỉnh bơ, nhìn nhi tử: "Thành nam có một quán rượu xảy ra chuyện, ngươi tới xử lý. Nhớ những chuyện ta đã nói với ngươi."
Tịch Tử Sở nhìn Liễu sư gia, đáp: "Vâng."
Lúc chạy tới tửu lầu, nơi này đã bị thành vệ quân phong tỏa.
Tịch Tử Sở phát hiện, binh sĩ đứng thủ bên ngoài quán có dáng vẻ rất khó coi, như bị cái gì làm cho kinh sợ.
Trên mặt đất cách đó không xa, còn nhìn thấy bãi nôn mửa.
Chắc là trong tửu lầu có cái gì đó rất gớm ghiếc, kinh khủng...
Tịch Tử Sở thoáng quan sát bên ngoài, rồi từ lối đi được mở riêng ra cho mình, đi vào khu phong tỏa.
Bước vào trong tửu lầu, dù trong lòng đã có chuẩn bị trước, nhưng bước chân vẫn nhất thời khựng lại.
Hắn nhìn thấy cả tửu lầu là cảnh hoang tàn bừa bộn, bàn ghế ngã trái ngã phải, ly chén đĩa vỡ tán loạn trong vũng máu đỏ hồng.
Chính giữa đại sảnh, có một cái nồi sắt lớn, dưới đáy nồi là ngọn lửa hừng hực.
Nồi sắt phía trên...
Thi thể người trần trụi, chen chúc bên trong.
Có không lành lặn.
Có bị cắt đi hơn nửa.
Có nhìn thấy cả xương.
Xuyên qua làn khói đang bốc lên, mơ hồ có thể nhìn thấy...
Nửa bàn tay người đang dập dềnh trong nồi sắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận