Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2660: Can qua ngọc lụa (2)

Lão ta chưa từng nghĩ tới ba chữ "Không tha thứ" này.
"Không sao."
Lỗ Mậu Quan rất có khí độ của Tông sư, lão bình tĩnh nói:
"Còn có chỗ nào mà Mặc gia chưa chu toàn, có chỗ nào khiến ngươi không vui, ngươi cứ việc trực tiếp nói ra. Bất kỳ điều gì ngươi có thể nghĩ tới, chúng ta đều có thể thương lượng. Nhất định sẽ để ngươi nhìn thấy quyết tâm bù đắp sai lầm của Mặc gia."
Chúc Duy Ngã nhẹ nhàng lắc đầu:
"Ngài vừa nói các ngươi đã thả Hoàng Kim Mặc. Vậy tại sao hôm nay không phải là nàng đến tìm ta?"
Lỗ Mậu Quan lần này đến đây có được quyền hạn rất lớn. Không sợ Chúc Duy Ngã không trả giá, Mặc gia tuyệt đối có vốn liếng để bồi thường bất kỳ điều gì.
Nhưng duy nhất đối với vấn đề này, lão nhất thời không biết hồi đáp như thế nào:
"Cái này..."
"Các ngươi không giết được nàng, hoặc có thể nói nếu như nàng đã bị giết, các ngươi cũng không cần phải đến tìm ta."
Chúc Duy Ngã nói rõ ràng từng chữ từng chữ một:
"Ta nghĩ là bởi vì... nàng không muốn đi. Nàng là một người kiêu ngạo như vậy, không muốn bị các ngươi bắt đi một cách không rõ ràng, lại được thả ra một cách không hề minh bạch."
"Không thể nói là không rõ ràng."
Lỗ Mậu Quan nói:
"Mặc gia nguyện ý công khai xin lỗi vì việc này. Nhất định sẽ trả lại danh dự cho các ngươi."
"Vẫn chưa hiểu sao?"
Lúc này Chúc Duy Ngã nhếch miệng cười:
"Nàng vốn không cần xin lỗi. Hoàng Kim Mặc cũng không cần như vậy. Trên đời này chỉ có một phương thức có thể sửa chữa sai lầm của các ngươi, mà cách đó lại nằm trong tay nàng, chỉ có thể do chính nàng quyết định."
"Ta không hiểu lắm."
Nếp nhăn trên mặt Lỗ Mậu Quan càng thêm sâu:
"Ý của ngươi là... các ngươi muốn tự mình báo thù cho Mặc gia? Các ngươi muốn tự mình quyết định báo thù đến mức nào? Người trẻ tuổi, có hiểu lầm nào mà không thể giải quyết chứ? Ngươi thực sự hiểu rõ lực lượng của Mặc gia sao? Ngươi có biết cho dù Mặc gia căn bản không quan tâm đến các ngươi, thì một trăm năm sau, một nghìn năm sau, một vạn năm sau, các ngươi cũng không thể làm tổn thương đến chúng ta một chút nào?"
Chúc Duy Ngã nói:
"Đó là chuyện của chúng ta."
"Các ngươi đặt hi vọng vào Hoàng Duy Chân?"
Lỗ Mậu Quan lắc đầu:
"Hiên Viên Sóc còn thất bại trong gang tấc, Hư Viên Chi cũng chưa thể đăng đỉnh. Hoàng Duy Chân chưa chắc đã có thể trở về."
Chúc Duy Ngã chỉ nói:
"Đó là chuyện của chúng ta."
Biểu cảm của Lỗ Mậu Quan trở lại bình tĩnh:
"Xem ra ngươi đã quyết định rồi."
Chúc Duy Ngã cầm trường thương của mình, dáng người thẳng tắp, tuy rằng mặt mũi lấm lem nhưng lúc này lại có vẻ sắc bén không thể nhìn thẳng:
"Các ngươi hi vọng ta đến Bất Thục thành đón nàng đi? Thật có lỗi, ngươi tối đa chỉ có thể mang theo hài cốt của ta, cũng dùng thứ này làm sâu sắc thêm cừu hận của nàng mà thôi."
"Ta luôn tôn trọng lựa chọn của nàng."
"Ta cũng không có tư cách thay nàng tha thứ."
"Bởi vì người bị các ngươi đánh rơi xuống bụi bẩn, bị các ngươi bắt giam vào trong ngục là nàng, chứ không phải ta."
Lỗ Mậu Quan lặng lẽ nhìn gã, nhìn vẻ kiên định mà nam tử này thể hiện ra, ngược lại chỉ buông hai tay xuống, thở dài một tiếng:
"Vậy thì... ta hiểu rồi."
Một cỗ áp lực thật lớn bao trùm lấy tiểu viện này.
Khương Vọng siết chặt thanh kiếm trong tay mình. Mặc dù hắn biết ở trước mặt Lỗ Mậu Quan, bọn hắn căn bản không có khả năng phản kháng, nhưng dù sao hắn cũng không thể trơ mắt nhìn Chúc Duy Ngã gặp chuyện bất trắc được.
Nhưng Lỗ Mậu Quan lại không làm gì cả, cứ như vậy rời đi.
Trong viện lặng ngắt như tờ.
Tình cảnh như vậy dù sao cũng không thể khiến người ta bình tĩnh nổi.
Chúc Duy Ngã vẫn đứng trong viện nhìn Khương Vọng, cười khổ nói:
"Ngươi có biết tại sao lão không giết ta, cũng không bắt ta hay không? Bởi vì ta sống hay chết đều không quan trọng."
Gã là một người quá sắc bén, quá kiêu ngạo.
Loại sắc bén và kiêu ngạo này ở trước mặt Mặc gia cường đại không thể vượt qua, chỉ sẽ khiến chính gã bị thương lần nữa mà thôi.
Khiến một người như vậy phải thừa nhận sự bất lực của mình, quả thật là vô cùng tàn nhẫn!
Khương Vọng buông lỏng chuôi kiếm, nhìn thẳng vào mắt gã:
"Đệ không biết sống chết của huynh có ý nghĩa gì đối với Mặc gia. Đệ chỉ biết nếu huynh còn sống, đệ còn có Đại sư huynh. Mà nếu huynh chết rồi, đệ sẽ không còn Đại sư huynh nữa."
"A, ngươi thực sự là, tiểu tử nhà ngươi."
Chúc Duy Ngã chống Tân Tẫn thương, cứ như vậy ngồi xuống trên bậc thang trong viện. Cả người buông lỏng xuống, ngây người nhìn lên bầu trời.
Khương Vọng quay đầu sang hỏi Khương An An:
"An An, muội đã là hài tử lớn rồi, muội có nhận định riêng của bản thân mình. Huynh hỏi muội, muội cảm thấy lựa chọn vừa rồi của Chúc Duy Ngã ca ca có đúng không?"
"Có gì mà không đúng chứ?"
Khương An An nói.
"Tại sao lại nói như vậy?"
Khương Vọng hỏi.
"Diệp bá bá cũng đã nói với muội rồi."
Khương An An lớn tiếng nói:
"Người làm sai phải xin lỗi là đúng rồi, nhưng người bị hại không nhất định phải tha thứ!"
"Rất tốt."
Khương Vọng hài lòng mỉm cười:
"Muội đi chia đồ ăn cho các vị ca ca đi, huynh đi chia dược liệu cho bọn họ."
Tinh thần phấn chấn trên mặt Khương An An ngay lập tức tiêu tán vô tung. Đạo lý, công lý, hào quang Nhân đạo của nàng lúc này đều bị trói chặt. Nàng nhanh chóng ăn xong Thiết Diện Tô trong tay, nhận lấy hộp thức ăn mà Diệp Thanh Vũ đưa cho, dồn lòng quyết tâm chậm rãi đi về phía những nhân sĩ bị trọng thương này, thận trọng hỏi:
"Chư vị... có ăn nhiều không ạ? Mỗi người chia một cái, có được hay không? Ở chỗ muội cũng không nhiều lắm đâu."
"A a a, Khương Vọng kia thực sự là đồ vô lại! Đắc chí còn càn rỡ, được tiện nghi còn khoe mẽ, không chịu buông tha người!"
A Sửu vừa khóc lóc vừa sụt sịt, liên tục cọ nước mắt nước mũi lên người Diệp đại chân nhân vừa mới từ Thái Hư Sơn môn trở về.
Diệp Tiểu Hoa có chút ghét bỏ dùng giày đạp nó ra:
"Nói chuyện cho đàng hoàng."
"Ngươi xem đi, ngươi xem một chút đi!"
A Sửu cố ý ra sức chồm lên phía trước, để Diệp Tiểu Hoa có thể nhìn thấy mắt trái hơi sưng của nó.
"May mà ta về kịp thời... nếu không thì đã sắp tiêu sưng mất rồi!"
Diệp Tiểu Hoa lắc đầu hai cái:
"Nói đi, rốt cuộc chuyện là như thế nào?"
"Ta chỉ kêu hắn lo làm chuyện chính sự đi, đừng có lúc nào cũng làm ảnh hưởng đến việc tu hành của Thanh Vũ. Ai ngờ hắn lại muốn so chiêu với ta, nói những lời như ngưỡng mộ đại danh, vẫn một mực tôn kính gì đó. Ta nghĩ mình dù sao cũng là tiền bối, chỉ bảo hắn vài câu cũng là chuyện nên làm..."
A Sửu vừa khóc vừa gào:
"Ai mà ngờ được hắn lại thật sự dám đến, còn đánh ta một trận thừa sống thiếu chết!"
"Hừ, ngươi cũng mấy trăm tuổi rồi, còn đánh không lại một thanh niên hai mươi mấy tuổi."
Diệp Tiểu Hoa rất là khinh thường:
"Thật là mất mặt, còn không biết xấu hổ mà kêu gào."
A Sửu lập tức nín khóc, nổi giận tím mặt nói:
"Hắn còn giết được cả Trang Cao Tiện, làm sao ta có thể đánh lại? Lúc ngươi hai mươi mấy tuổi ngươi đánh lại thắng được hắn ư?"
"Đó là chuyện đương nhiên!"
Diệp Tiểu Hoa kiêu ngạo hừ lạnh một tiếng:
"Ngươi cho rằng danh hiệu 'Quét ngang các nước không người địch lại, hào kiệt đứng đầu nhân gian vạn cổ' của ta là hư danh sao? Năm đó nó có thể so với ta ư? Vô địch Động Chân như Hướng Phượng Kỳ còn phải đến thỉnh giáo ta!"
"Bớt khoác lác đi!"
A Sửu không nhịn được nói:
"Ngươi có quản chuyện này hay không? Ngươi cho ta một câu trả lời chắc chắn đi! Nếu ngươi không quản, ta sẽ bỏ nhà ra đi ngay lập tức! Bị người ta hầm hấp hay luộc cũng không cần ngươi phải đau lòng!"
"Lần này chuẩn bị bỏ nhà ra đi mấy ngày?"
"Hừ, còn hỏi mấy ngày! Ngươi cho rằng A Sửu ta đang đùa với ngươi à!"
A Sửu tức giận chạy ra ngoài.
Diệp Tiểu Hoa vương tay túm lấy nó, giật giật bộ lông dài của con Đạp Vân thú này:
"Thôi được rồi, nghỉ ngơi cho tốt đi, xem ta thu thập nó như thế nào. Lão tử còn đang ở đây, nó đã bắt đầu muốn leo lên đầu làm chủ rồi, lẽ nào lại như vậy."
A Sửu giậm mạnh bốn chân:
"Đánh hắn thật mạnh vào!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận