Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1914: Ở trong mưa (2)

Trên cổng thành, người có dáng vẻ tướng lĩnh kia lại cách không hô lên: “Các huynh đệ phủ Phụng Đãi, xin chờ thêm một chút!”
Trọng Huyền Thắng lau mặt một cái, la lên: “Mưa thật do, chúng ta nhiều người như vậy, hiện tại nhập quan cũng không tiện. Ta hiểu sự khó xử của các ngươi, hảo huynh đệ, có thể cho chúng ta mượn một ít lều trước hay không, để cho các huynh đệ dưới trướng ta có một chỗ che mưa? Ta da dày thịt béo không quan trọng, nhưng có không ít huynh đệ bị thương trên chiến trường, đã sớm bị xối mưa không chịu được!”
Hắn ta ý thức được vị thủ tướng quan Hô Dương đến nay vẫn chưa lộ mặt kia, tên là Xúc Thuyết, là một người vô cùng khó dây dưa. Trình độ thận trọng so với vị thủ tướng thành Tích Minh kia, chỉ có hơn chứ không kém.
quan Hô Dương hôm nay dù có thế nào cũng sẽ không thả cho bọn họ tiến vào. Cho dù có cho vào, thì cũng sẽ gác đao giương nỏ giám sát, trái lại dễ dàng bị người ta nhìn thấy vấn đề.
Cho nên hắn ta dứt khoát chủ động không xin vào quan, giúp cho thủ tướng quan Hô Dương mất đi lòng cảnh giác, dù sao quân ta cũng không vào thành, thì có ý đồ gì? Trên cổng thành yên lặng trong chốc lát, đại khái là đang xin chỉ thị của người nào đó, rất nhanh liền có âm thanh trả lời: “Không thành vấn đề!”
Lệnh ấn khám nghiệm không cần quá nhiều thời gian, thêm Trọng Huyền Thắng lấy ra đều là tín vật thật, tất nhiên là không có vấn đề.
Không bao lâu, cửa thành mở rộng, mấy chục cỗ xe ngựa chở lều vải vật tư, do một đội kỵ quân hộ tống ra tới hộ thành đại trận đồng thời không có đóng lại.
Chi bại quân xuất từ phủ Phụng Đãi này, cũng trầm mặc chờ ở trong mưa.
Đội xe rất nhanh đến gần, tướng lĩnh dẫn đầu kỵ quân, là một tiểu tướng ăn mặc sáng rõ tuổi trẻ.
Khương Vọng thấy rõ ràng, gia hỏa này rõ ràng chính là thủ quan tiểu tốt lúc trước kia chạy tới cầm lệnh ấn!
Lúc này bất quá rửa mặt, đổi một bộ quần áo, từ buộc tóc bên trong kéo ra hai sợi tóc dài ngang trán.
Hết lần này tới lần khác còn giả vờ như lần thứ nhất nhìn thấy bọn hắn, thật xa liền đối với Trọng Huyền Thắng hô: "Lý huynh đệ!"
Lại phất tay với các sĩ tốt khác trong mưa: "Các huynh đệ Phủ Phụng Đãi, các ngươi vất vả! Ta cho các ngươi kéo lều trại, kéo ăn uống!"
“Ta họ Trương, Trương Cố! Được người gọi là Trương Đại Nhãn!” Trọng Huyền Thắng gằn giọng nói.
Tiểu tướng trẻ tuổi nhìn cặp mắt ti hí của hắn ta một chút, ngược lại không cười ra tiếng, chỉ nói: “Thật xấu hổ, nhớ nhầm người. Ấn lệnh kia của ngươi ta vừa tra xét, còn tưởng ngươi họ Lý nữa chứ.”
“Ta không biết ai họ Lý!”
Tiểu tướng trẻ tuổi kia cũng không vì thái độ vô lễ của tướng lĩnh bại quân mà tức giận. Theo y, tướng lĩnh tên Trương Cố này, hiển nhiên cũng nhận ra mình, nhưng mà e ngại đang ở dưới mái hiên nhà người ta, phải suy tính cho huynh đệ dưới trướng, không thể không làm bộ như không nhận ra.
Tướng lĩnh không tồi!
Trong lòng y có phán đoán như thế, lập tức có chút kiêu căng nói: “Trương huynh là một người có tính cách, rất hợp khẩu vị của ta. Chỉ tiếc quốc nạn lâm đầu, thời cơ không tốt, chúng ta lại gặp nhau ở tình huống này… Tại hạ Xúc Ngọc Long.”
Trọng Huyền Thắng trên mặt lộ vẻ kinh ngạc: “Hóa ra là hậu nhân danh môn, chẳng trách lại có khí chất bất phàm như thế!” Xúc Ngọc Long nghĩ thầm, trước kia sao ngươi không thấy ta bất phàm?
Nhưng y cũng sớm quen với việc người khác kính sợ gia thế của mình. Cho nên nói tiếp: “Thủ tướng quan Hô Dương là thúc phụ của ta, lão nhân gia người đã sớm định ra kế sách canh phòng nghiêm ngặt, một con chim sẻ bay qua cũng phải bị gặng hỏi mấy phen, cũng không phải nhắm vào Trương huynh… Thành Tích Minh đã bị chiếm sao? Ta thật sự không biết!”
Trọng Huyền Thắng giọng đắng chát: “Huynh đệ chúng ta còn chưa hề áp sát, đã bị người Tề phục kích rồi, vất vả lắm mới thoát được một cái mạng, thật ra vẫn chưa nhìn thấy thành Tích Minh.”
Xúc Ngọc Long nói: “Xem ra thành Tích Minh vẫn còn đang chống cự, chỉ là cũng không khác với việc bị chiếm đóng lắm… Chẳng trách tin cầu viện ở thành Tích Minh có thể dễ dàng truyền ra ngoài, đây là kế sách chặn đánh viện binh!”
Trọng Huyền Thắng mắng thầm, các ngươi nhận được tin cầu viện của lão tử, lại không tới hỗ trợ, đúng là đồ nhát gan như thỏ đế, bạc tình chết nhát, một chút tinh thần đồng đội cũng không có!
Nhưng trên mặt thì lại lộ vẻ chợt hiểu ra: “Hóa ra là như thế! Vẫn là bị Xúc tướng quân nhìn thấu!”
Xúc Ngọc Long khoát khoát tay: “Chỉ là chút tiểu kỹ mà thôi. Vạn dặm quốc thổ Đại Hạ ta, nếu như mỗi một nơi đều có dáng vẻ như quan Hô Dương, Tề quân cho dù lên tới trăm vạn, thì có thể thế nào?!”
“Đó là tất nhiên!” Trọng Huyền Thắng làm ra vẻ cùng chung vinh quang: “Để cho quan thành trong thiên hạ đều có thủ tướng như tướng quân Xúc Thuyết, để cho quan thành trong thiên hạ đều có tiểu tướng quân như Ngọc Long, Đại Hạ chúng ta tất nhiên không thể bị xuyên thủng! Nói không chừng đã sớm đánh đến thành Lâm Truy rồi!”
Hắn ta tâng bốc mấy câu, đã thân thiết với Xúc Ngọc Long, thuận thế liền nói: “Ta kính ngưỡng tướng quân Xúc Thuyết đã lâu, không biết lần này có cơ hội bái kiến hay không?”
Gì mà cường giả chỉ cách Thần Lâm một bước, nếu để ta và Vọng ca nhi được tiếp xúc gần, đảm bảo ngươi sẽ sớm trở thành một tấm linh vị! Hưởng hương khói thành thần đi thôi!
“Không được.” Xúc Ngọc Long không chừa chút cơ hội xoay chuyển nào, lập tức cự tuyệt.
“Thúc phụ là người liên quan trực tiếp đến an uy quan Hô Dương, tuyệt đối không thể gặp người ngoài ở thời chiến.”
“Thế à…” Trọng Huyền Thắng tỏ vẻ tiếc nuối, nhưng rất hiểu chuyện nói: “Có thể hiểu được! Tướng quân Xúc Thuyết một lòng phòng thủ thành, tuyệt không cho ngoại tặc có thời cơ để lợi dụng. Người thiện chiến không một kẽ hở, đây mới là đại gia binh đạo…”
Hai người này, một người dùng đạo nguyên ngăn cách màn mưa, ở trong mưa to gió lớn, vẫn như cũ tiêu sái thong dong. Người còn lại bị mưa xối cho giống như con gà mập nấu canh, không lấy gì che mưa. Quả thật cũng thể hiện rõ thân phận của bọn họ.
Khương Vọng không phải là người có thể nghe nổi những lời nịnh nọt như thủy triều này của Trọng Huyền Thắng. Tự mình rời đi, đến chỗ Thập Tứ hỗ trợ dựng lều, nàng ấy mặc giáp toàn thân, làm loại việc này không thuận tiện lắm.
Trò chuyện một hồi, Xúc Ngọc Long liếc tiểu lại vừa mới tránh đi này một cái, thuận miệng nói với Trọng Huyền Thắng: “Tiểu lại này của ngươi, nhìn qua có dáng vẻ không cơ trí lắm.”
Tiểu lại là chức vụ gì? Thay chủ tướng truyền lệnh toàn quân, coi như là thân tín trong thân tín rồi.
Trong thời khắc mưa gió đột nhiên nặng hạt này, cũng không biết dựng trước cho chủ tướng một cái lều tránh mưa, mà còn đứng ở đây ngây ngốc hồi lâu. Lúc đi thế mà chẳng thèm nói một tiếng, một chút lễ phép cũng không có… Từ nơi thôn quê tới, đúng là không thể quá nghiêm khắc được.
Trọng Huyền Thắng cười ha ha hai tiếng: “Tiểu tử này không có mắt nhìn cũng không phải chỉ mới ngày một ngày hai, ta đã quen rồi!” Xúc Ngọc Long được Trọng Huyền Thắng tâng bốc đúng chỗ, giống như đang bay bổng trên mây, nói chuyện cũng dần dần không chú ý phân tấc. Đương nhiên theo y, đây có lẽ là một loại thân cận chiêu hiền đãi sĩ.
Y hạ giọng nói: “Còn người kia trên người mặc giáp, còn mang theo trọng kiếm theo ngươi chạy xa như thế, chắc hẳn cũng là lực sĩ bộ hạ của ngươi phải không? Vì sao đầu óc lại không nhanh nhạy như thế, mặc giáp như vậy mà dựng lều, chân tay vụng về.”
Trọng Huyền Thắng vẫn cười, cười đến nheo cả mắt.
Ở trong mưa nói: “Nàng ấy rất ngốc.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận