Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2593: Cẩn thận! (1)

Bởi vì vô cùng hài lòng, cho nên có thể an tâm rời đi!
Ánh sao đầy trời rọi xuống chiến trường, mọi người đều im lặng.
Từ thời Viễn cổ, Thượng cổ, Trung cổ, Cận cổ cho đến hiện thế. Các bậc tiên hiền đã phải trải qua bao gian khổ khi lập nghiệp, khai phá con đường, vượt mọi chông gai, mới có thể tạo dựng nên thời đại huy hoàng của Nhân tộc, trấn áp chư thiện vạn giới như ngày nay!
Thế hệ sau này sao có thể dễ dàng quên lãng?
Ác Quỷ Thiên đạo như gió thổi cát, Long Ma vĩ ngạn như trang sách lật giấy.
Cuộc tranh đấu kéo dài hàng chục vạn năm trên thế giới Phù Lục này đã đi đến hồi kết theo phương thức như vậy.
"Tiểu hữu cẩn thận!"
Đột nhiên có một tiếng nhắc nhở chói tai vang lên, kèm theo đó là một đoàn bóng đen vô cùng kinh khủng lao tới.
Đó là một con Quỷ long uy nghiêm thần bí, nó dang rộng thân hình vạn trượng của mình ra, lấy một loại tư thế oai hùng không sợ hãi, như một ngọn núi chắn ngang trước người Khương Vọng!
Mắt rồng nhìn về phía ánh mắt Khương Vọng mang theo vài phần quan tâm, vài phần hối hận, có thêm cả vài phần chân thành!
Bản thân Khương Vọng cũng đã chân đạp mây xanh, nhưng vì kéo thêm Tịnh Lễ nên chậm một bước, không thể rút lui ngay lập tức.
Nhưng mà... cũng không cần rút lui nữa...
Một đoàn Tinh tuyền mộng huyễn tuyệt đẹp đã bao quanh lấy thân thể hắn và Tịnh Lễ.
Thời không ở nơi này trở nên hoàn toàn khác biệt!
Đứng bên trong Tinh tuyền mộng huyễn này nhìn ra thế giới bên ngoài lại như soi gương.
Hào quang quen thuộc của Ngọc Hành tinh khiến Khương Vọng hoàn toàn thả lỏng, thậm chí hắn còn có tâm trạng thưởng thức cảnh đẹp trước mắt.
Chỉ thoáng nhìn một chút, đã thấy ánh sao lấp lánh tựa như cát chảy, nhưng nếu nhìn kỹ, mỗi một hạt tinh sa này đều in đầy đạo văn. Dưới con mắt của Càn Dương Xích Đồng nhìn chăm chú, những đạo văn này dường như vật sống đang không ngừng sinh sôi.
Bản chất và uy lực của nó, mỗi một hạt tinh sa đều giống như một ngôi sao băng! Một khi bùng nổ sẽ mang đến lực sát thương khó mà ước đoán được.
Bên ngoài Tinh tuyền mộng huyễn này còn có một tấm Tinh đồ lộng lẫy trôi nổi, dựng đứng như một bức bình phong. Mặc dù mỏng manh như vậy, nhưng lại như ngăn cách trời đất.
Thân rồng của Ngao Quỳ đang ở bên ngoài bức bình phong Tinh đồ này.
Mà nguyên nhân khiến lão ta đột nhiên lao tới và la lớn cẩn thận cũng đã rõ ràng - Vô Hán Công không muốn bị Ma tộc điều khiển, nên đã lựa chọn từ bỏ Ma công sau khi đạt đến cảnh giới Long Ma. Sau khi giết chết ý chí Ma linh và tạm biệt những người Nhân tộc ở chỗ này, y chủ động xóa bỏ đi dấu vết của mình, lật đi trang lịch sử mang tên "Vô Hán Công".
Nhưng Ma công vốn là vĩnh hằng bất diệt.
Vô Hán Công mặc dù đã chết, Ma linh tuy cũng đã tan biến, nhưng "Sơn Hà Phá Toái Long Ma Công" vẫn còn tồn tại.
Ngay trong nháy mắt Vô Hán Công biến mất, nó đã hiển hoá một lần nữa, lại xuất hiện trên thế gian này.
Đó là một tấm bảng ngũ giác bằng cỡ đầu người, chất liệu không rõ, trông hơi giống như là một phiến đất sét.
Nhưng nó lại không hề thô ráp như phiến đất sét. Nó phát ra vẻ sáng bóng của kim loại, các cạnh chỉnh tề đến mức có thể gọi là sắc như dao, tạo nên một vẻ đẹp đối xứng hoàn hảo. Mặt ngoài cực kỳ nhẵn bóng, những Ma văn vặn vẹo dường như đang trôi nổi trên đó.
Luồng Ma khí màu đen nhàn nhạt bao quanh cuốn sách, tạo cho người ta cảm giác kiềm chế đến tột độ.
Ngay khi hiển hoá ra bộ dạng, nó đột nhiên lao về phía Khương Vọng!
Giống như chim én về tổ, vì duyên phận mà lao đến. Không biết là nó đang nhắm vào Khương Vọng hay là Tịnh Lễ.
Ngao Quỳ trong khoảnh khắc đó đã đưa ra quyết định.
Trong lúc Vô Hán Công trò chuyện với đám người Khương Vọng, lão ta đã lặng lẽ lẻn ra biên giới chiến trường, dự định trốn trong thế giới Phù Lục một thời gian, thử xem có thể thoát khỏi sự truy đuổi của Ngọc Hành Tinh quân hay không - tất nhiên là điều đó có chút không thực tế.
Lão ta đã từng nghĩ đến việc bắt Khương Vọng làm con tin, nhưng thứ nhất Khương Vọng rất ranh ma, e rằng sẽ thất bại. Thứ hai, hành động như vậy đã từng được thử qua ở thiên ngoại và đã thất bại một lần, đối phương ít nhiều cũng có chút ám ảnh. Hơn nữa lần này bên cạnh Ngọc Hành Tinh quân còn có thêm một vị Chân quân, ai biết được đối phương sẽ có thủ đoạn gì?
Sau khi cân nhắc, lão ta đành phải từ bỏ.
Nhưng vào khoảnh khắc Ma công dị động, trong lòng lão ta nảy sinh một ý nghĩ vô cùng táo bạo, quyết định đánh cược một phen.
Lão ta muốn dùng tư thế liều mình để cứu Khương Vọng một lần, khiến cho Ngọc Hành Tinh quân đang chạy đến thấy được mình đã thay đổi triệt để, đã thực sự trở thành một con rồng tốt cỡ nào.
Còn những hành động lừa gạt Khương Vọng đến thế giới Phù Lục trước đó đều có thể giải thích được.
Cách Ma linh tự bào chữa cho bản thân đã cho lão rất nhiều cảm hứng.
Lão đến thế giới Phù Lục này cũng có thể nói là bất đắc dĩ. Lão vốn đã bị gài bẫy ở Thiên Phật Tự năm xưa, bị khống chế bởi Khất Hoạt Như Thị Bát.
Khương Vọng đại xuất danh tiếng ở Mê giới, thu hút sự chú ý trọng điểm của Hải tộc, vì vậy Khất Hoạt Như Thị Bát đã cố ý triệu tập bọn họ đến thế giới Phù Lục để đối phó với Khương Vọng!
Còn việc lão ta tàn sát ở Dịch Hỏa bộ thì càng có thể đổ hết lên đầu Ma linh. Với thân thể kiệt quệ và linh hồn yếu ớt, lão căn bản không thể chống lại Ma linh cung hung cực ác được. Mà lão ta nhẫn nhục chịu đựng, tất cả đều là vì muốn bảo vệ Khương Vọng vào thời khắc quan trọng nhất. Lão sớm đã hoàn toàn thành kính quy thuận!
Tóm lại... dàn khung đại khái chính là như vậy. Còn cụ thể phải diễn tả như thế nào để cho thuyết phục thì phải xem tình hình thực tế mới tính tiếp.
Lúc này dùng thân thể mình đỡ lấy Ma công, trước hết là thể hiện thái độ lấy lòng đối phương trước đã!
Mây xanh dưới chân Khương Vọng đã dâng lên, Tinh tuyền mộng huyễn bao trùm lấy Khương Vọng trong nháy mắt cho thấy lão ta từ bỏ ý định bắt cóc con tin là sáng suốt đến nhường nào.
Thế nhưng...
‘Vĩ đại như Ngọc Hành Tinh quân, ngươi tiện tay che chở cho ta một chút thì có làm sao? Lòng từ bi của ngươi đâu rồi?!’.
Gần như ngay khi lão ta chắn trước người Khương Vọng, "Sơn Hà Phá Toái Long Ma Công" cũng đã giết tới, cái cạnh sắc bén của nó trực tiếp cắt đứt vảy rồng, chém vào bên trong thân rồng!
Thôi vậy, bị thương một chút thì càng dễ nhận được đồng tình... Ngao Quỳ đang nghĩ như vậy thì đột nhiên cảm thấy cơn đau xé rách linh hồn ập đến, khiến lão ta cứng đờ người trước mặt Khương Vọng, ngửa đầu thống khổ gào thét!
Đau! Quá đau!
Trong cuộc đời dài đằng đẵng của lão, cũng không có chuyện gì là chưa từng trải qua? Cũng từng kéo lê thân thể tàn tạ huyết chiến không lùi bước, cũng từng cảm nhận qua nỗi thống khổ có thể gọi là cực hình trên thế gian này, nhưng lại chưa bao giờ đau đớn như vậy!
Giống như linh hồn bị ném vào bên trong cối xay đá, bị nghiền nát từng chút từng chút một.
Nếu biết trước đau đớn như vậy, lão thà chết cũng không đỡ.
‘Tên đầu trọc Quan Diễn kia mau cứu ta với?!’.
So với thân rồng khổng lồ vạn trượng, "Sơn Hà Phá Toái Long Ma Công" nho nhỏ không lớn hơn hạt vừng là bao. Nhưng từ một khắc nó chém vào sống lưng rồng, Ngao Quỳ gần như không còn cảm nhận được thân thể của mình nữa, chỉ còn lại nỗi đau đớn vô tận gần như nghiền nát ý chí của lão.
Lão ta muốn chửi ầm lên, chửi từ đời tổ tông Quan Diễn, chửi Thiên Phật, chửi Thế Tôn... nhưng lại không tìm thấy miệng để chửi.
Hả?
Trong nháy mắt tiếp theo, một cảm giác hoàn toàn khác biệt tràn ngập tâm trí của Ngao Quỳ. Vượt qua cơn đau đớn tột cùng là một cỗ lực lượng như được bay vụt đến cực hạn, từ vết thương trên sống lưng rồng lan tỏa đến từng bộ phận của bên trong thân rồng vạn trượng!
Thân thể Quỷ long ngưng tụ từ ánh sáng u ám đột nhiên mọc lên từng chiếc gai xương cong ngược, càng thêm dữ tợn, càng thêm lạnh lẽo, càng thêm cường đại!
Vào thời khắc này, ánh mắt của lão ta trở nên mơ hồ, không còn phân biệt nổi cảm giác tràn ngập tâm trí là khoái cảm hay đau đớn. Lão ta như nhìn thấy tương lai vô hạn đang vươn lên... Phong cảnh siêu phàm tuyệt đỉnh mà lão đã dày công tìm kiếm bấy lâu nay!
Từ việc truy đuổi Hoàng Chủ ở Thương Hải, đến việc truy đuổi Tinh quân ở Sâm Hải Nguyên Giới, rồi đến việc trở thành Quỷ long ở Phù Lục.
Lão ta đã tính toán từng bước, phấn chiến từng giây từng phút, nhưng dường như vẫn luôn có một chút kém may mắn.
Lão không thiếu mưu trí, không thiếu thiên phú, không thiếu dũng khí, nhưng luôn thiếu một chút cơ duyên xảo hợp!
Trong đôi mắt rồng hơi có vẻ hoảng hốt phản chiếu hình ảnh tấm bình phong Tinh đồ cùng với những vì sao lấp lánh phía sau, và cả bóng hình của Khương Vọng ẩn hiện trong bên trong Tinh tuyền này.
Khương Vọng dùng tư thế ung dung, ánh mắt ngờ vực, giọng điệu cũng khó hiểu không kém:
"Cẩn thận cái gì?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận