Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1213: Sát Thân thiêu đốt, sớm đăng cực nhạc (2)

Gần như Già Lâu La phá trận kiếm chỉ mới vừa tỏa ra ánh sáng vàng, năm ngón tay của Hoàng Xá Lợi đã kịp thời buông ra, thoát khỏi.
Già Lâu La phá trận kiếm chỉ của Triệu Nhữ Thành phá tay Hoàng Xá Lợi thất bại, nhưng hắn cũng đã phá được trói buộc, tìm được đường sống.
Cứu Độ Thế Nhân Thập Lục Tán Thủ của Hoàng Xá Lợi bị phá, gương mặt phải đối diện với Già Lâu La phá trận kiếm chỉ của đối thủ, nhưng đồng thời Phổ Độ Hàng Ma xử cũng đang đà đánh vào mặt đối thủ.
Cả hai đều nhắm đánh vào mặt nhau.
Đây là sự so đấu về dũng khí, trí khôn và thiên phú.
Chiến đấu khi có thần thông gia trì.
Bồ Đề đấu với Linh Tê!
Già Lâu La phá trận kiếm chỉ không chút do dự, vẫn hướng về phía mi tâm của Hoàng Xá Lợi.
Triệu Nhữ Thành đưa ra lựa chọn trước!
Hắn không rút lui cũng không tránh, ngược lại còn tấn công mạnh hơn!
Hắn chắc chắn sẽ tới mi tâm của Hoàng Xá Lợi trước khi gáy của mình bị đánh vỡ!
Hàng Ma xử của Hoàng Xá Lợi đột nhiên bị kéo về phía sau, mũi trùy ba cạnh đâm vào tay Triệu Nhữ Thành.
Hoàng Xá Lợi đã phát hiện hậu thủ của Triệu Nhữ Thành, biết mình không thể đánh vỡ gáy Triệu Nhữ Thành trước, nhưng vẫn đưa ra quyết định không lùi giống đối thủ!
Cao thủ tranh nhau, là tranh thời, tranh thế, tranh ý.
Một bước nhượng bộ, sẽ tạo cơ hội cho đối thủ từng bước lừa dối!
Nên nàng lấy công làm thủ, tiếp tục công kích chuẩn xác, đâm vào xương cổ tay của Triệu Nhữ Thành.
Khoảng cách này, không xa không gần, vừa vặn đủ sức cắt ngang Già Lâu La phá trận kiếm chỉ của Triệu Nhữ Thành.
Thời cơ này, không sớm không muộn, vừa vặn cắm đúng ngay vào thời điểm "Vào cũng không công, lui cũng mất sức"của Triệu Nhữ Thành.
Đầu trùy của Phổ Độ Hàng Ma xử có ba cạnh.
Ba cạnh này, mang ý nghĩa đại diện cho ba đời.
Kiếp trước, kiếp này, kiếp sau.
Đầu trùy Hàng Ma xử đâm vào, mang nghĩa hủy diệt quá khứ, giết chết hiện tại, cắt đứt tương lai.
Bồ Đề chiếu đến đâu, vạn tử vô sinh đến đó.
Vô cùng tinh chuẩn, vô cùng khó chịu.
Già Lâu La phá trận kiếm chỉ thu lại, năm ngón tay như đóa hoa vàng rực tách ra.
Ngón trỏ và ngón giữa nắm lấy đầu trùy!
Tam Thế Trung Niêm Hoa!
Lấy Thước Kiều Tiên Canh Kim kiếm khí làm trụ cột, vận chuyển pháp môn vận kình của Già Lâu La phá trận kiếm chỉ, nhưng hóa thành chiêu số của Tiểu Vô Tướng Niêm Hoa Kiếm Chỉ!
Trận chiến trước đó với Ân Văn Hoa, không ít người cảm thấy sở học của Đặng Kỳ Mục quốc quá tạp, đạo đồ có lẽ sẽ khó khăn.
Nhưng bây giờ xem ra, người ta xuất sắc không phải nhờ có bí pháp cường đại, mà vì hắn hoàn toàn thông suốt tất cả, sử dụng tùy tâm, hòa tất cả thành một lò!
Thiên tư này, tài hoa này xuất sắc đến bực nào!
Trên sân đấu ——.
Tay phải dụng Tam Thế Trung Niêm Hoa, nắm lấy Phổ Độ Hàng Ma xử, nhẹ nhàng nhấc khẽ một cái, tránh thoát được mũi xử nhọn, tạo ra không môn. Triệu Nhữ Thành nhấc chân vẻ thì rút lùi ra sau, nhưng lúc bàn chân hạ xuống, lại tiến vào phạm vi cận thân gần một thước!
Phạm vi công kích thích hợp nhất của Phổ Độ Hàng Ma xử, chính là ở trong phạm vi một thước!
Tay trái Triệu Nhữ Thành khẽ nâng, năm ngón tay xòe ra ấn xuống, như đang đè cái gì đó. Nếu cẩn thận quan sát, sẽ nhận ra mỗi một ngón tay của hắn, đều đè lên một mặt phẳng, cao thấp khác nhau.
Như một cành hoa được cắt tỉa tỉ mỉ.
Năm ngón tay của hắn, thon dài, trắng nõn, láng mịn, như pho tượng hoàn mỹ.
Trong lòng Hoàng Xá Lợi chợt nảy ra một ý nghĩ —— cái tên Mục quốc này mặt thì xấu xí không dám gặp người, nhưng tay thì đẹp quá.
Ngón trỏ bắn về phía trước.
Tranh !
Trong thiên địa, chợt có tiếng đàn vang lên!
Âm văn chợt hiện, không khí nửa trong suốt tụ thành hình kiếm, mạnh mẽ làm người ta rùng mình, nhanh nhẹn phá không, đâm thẳng vào cổ Hoàng Xá Lợi.
Thiên Nhai Vô Mịch Khí kiếm thuật!
Trong người thiên kiêu Mục quốc có một môn thần thông ngự khí, tên là "Khí tùy ta sử dụng", nên đương nhiên có khả năng ngự khí cao cấp.
Môn kiếm thuật này của Triệu Nhữ Thành, chính là khống chế khí. Dùng bí pháp dẫn dắt, lấy kiếm thức làm thể, kết hợp với cầm đạo.
Tay phải Tam Thế Niêm Hoa, "Niêm" Hàng Ma xử giữa các ngón tay.
Tay trái như lướt huyền cầm, như khảy tỳ bà.
Ngón trỏ vừa búng xong, ngón áp út cũng búng theo, ngón tay cái vừa ấn dây đàn, ngón út liền gảy lên.
Âm thanh thay nhau vang lên như sóng triều.
Nhưng âm thanh nghe được là ——.
Keng !
Keng keng keng keng!
Keng keng keng keng!
Năm ngón tay trái như hồ điệp xuyên hoa, vui chơi khắp nhân gian.
Không khí tụ thành hình kiếm, hình đao, hình thương, hình tên...
Ùn ùn kéo đến, bao phủ quanh người Hoàng Xá Lợi các nơi yếu hại.
Khí hóa dây đàn, chảy ra điệu khúc du dương.
Bách khí thành sát, quyết diệt bát hoang lục hợp.
"Khinh long mạn niệp mạt phục thiêu, sơ vi nghê thường hậu lục yêu ."
Nào phải đánh đàn hỏi tri âm, rõ ràng mười mặt mai phục để giết địch!
Thế công thủ hoàn toàn đổi hướng!
Trận chiến này quá là xuất sắc, chỉ trong thời gian cực ngắn, thế thắng bại đã điên cuồng đảo ngược. Căn bản không thể đoán nổi biến hóa. Lần nào cũng vượt ra ngoài ý liệu, nhưng ngẫm kĩ lại thấy diệu, tuyệt, hay.
Lần này có vẻ đến phiên Hoàng Xá Lợi bị rơi vào hiểm cảnh.
Người ngồi quan chiến đều nín thở ngưng thần dõi theo cuộc chiến.
Chỉ có Khương Vọng, là khi nhìn thấy những ngón tay biến ảo như bướm bay kia, tim bỗng đập rộn lên thình thịch.
Lúc chiến đấu ở Quan Hà Đài, tranh tài với các tuyệt đỉnh thiên kiêu, tim hắn chưa từng đập rộn lên như thế.
Lúc phá vòng vây ở Mê giới, giãy giụa cầu sinh giữa đại quân Hải tộc, tim hắn chưa từng đập rộn lên như thế.
Nhưng giờ phút này, lòng hắn, lại hoảng loạn.
Hắn vừa hy vọng đó là thật, vừa sợ không phải thật.
Phong Lâm thành đã từng có một người, ăn uống đi ở, đều đòi hỏi phải là tinh mỹ nhất.
Bởi vì có vẻ ngoài quá là đẹp mắt, nên để tránh khỏi "Phí của trời", cũng vô cùng chú trọng chăm sóc bản thân.
Tỉ mỉ đến từng sợi tóc, từng cái ngón tay...
Tay trái và tay phải là phải dùng hai cái khăn tay khác nhau để lau.
Hắn thường lấy khăn tay mạ vàng của người kia đi lau kiếm, lần nào cũng làm người đó giận đến mức gào lên đòi quyết đấu. Dĩ nhiên, cái việc lấy khăn tay của người kia đi lau kiếm, không phải là chủ ý của hắn.
Hắn đã từng dưới ánh trăng múa kiếm, người đó uống rượu say mèm, khảy đàn cho hắn múa.
Khi đó dưới ánh trăng, lúc nhìn lại, hắn cũng nhìn thấy một đôi bàn tay như hồ điệp xuyên hoa như thế này!
Là thật phải không?
Thật không tin nổi!
Phong Lâm thành vực đã bị vùi xuống U Minh, cứ tưởng trọn đời cũng không thể gặp lại cố nhân...
Một nước bá chủ như Mục quốc, sao có khả năng để một người ngoài đại diện cho bổn quốc xuất chiến Quan Hà Đài! Mình là nhờ có mấy người Trọng Huyền Thắng, Yến Phủ, Lý Long Xuyên, thậm chí cả Lữ Tông Kiêu hỗ trợ, mới có tư cách đi giành suất, đường đường chính chính được tham gia thi đấu chọn lựa, mới tới được Quan Hà Đài.
Nếu quả thật là hắn, hắn làm như thế nào..
Nên… nếu không phải hắn thì sao?
Nếu chỉ là vọng tưởng thì sao?
Khương Vọng mím môi, trong lòng đưa ra quyết định.
Không ai để ý nhìn thấy tâm tình của hắn.
Trên Diễn võ đài, thiên kiêu Mục quốc đã tung ra sát chiêu.
Mọi người chờ mong phản chiêu của Hoàng Xá Lợi.
Và, nàng đã thật sự không làm mọi người thất vọng.
Kinh quốc Hoàng Xá Lợi, có một đôi môi đầy đặn rất hấp dẫn.
Dĩ nhiên rất khó nghe ra được lời gì tốt lành từ cái miệng này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận