Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2179: Kiếp sống phiêu bạc không chừng (2)

Khương Vọng suy nghĩ rồi nói:
"Hôm qua hắn ta tới, chỉ nói là có thể dùng lực lượng xa mã hành Bảo thị giúp ta tìm người, ta nói nếu như tìm được tung tích của Lâm Hữu Tà, ta sẽ ghi nhớ ân tình của hắn."
Trọng Huyền Thắng thở dài một hơi:
"Kỳ thật huynh cũng là người thông minh, sao lúc liên quan đến bằng hữu thì khinh suất như vậy? Ta phiền huynh cẩn thận suy nghĩ một chút, Bảo Trọng Thanh có thể cho huynh đầu mối gì, sẽ cho huynh đầu mối gì?"
Khương Vọng trầm mặc một chút, nói:
"Ta nghĩ để hắn lợi dụng một chút cũng không sao. Manh mối là thật hay giả ta có thể phân biệt được."
Lần này ngữ khí của Trọng Huyền Thắng càng thêm nặng:
"Ta không biết là huynh quá đề cao trí tuệ của mình, hay là quá coi thường lòng dạ của Bảo Trọng Thanh. Ngay cả ta cũng không dám nói có thể phân biệt được manh mối của hắn là thật hay giả, sao huynh dám nói như vậy? Hơn nữa, manh mối là thật thì có thể chỉ hướng chân tướng chân chính sao?"
Khương Vọng nhíu mày không hiểu:
"Hắn có thể nhận được lợi ích gì từ việc này."
"Thứ hắn có thể lấy được nhiều lắm! Người như hắn, nếu huynh đưa cơ hội đến hắn nhất định sẽ không lãng phí."
Trọng Huyền Thắng nói:
"Huynh là một quân cờ tốt, một thanh kiếm sắc bén mà bản thân huynh cũng không nhận thức được. Khương Vọng à, huynh có từng nghĩ tới, nếu Bảo Trọng Thanh và Bảo gia sau lưng hắn muốn kéo hoàng hậu xuống thì sao? Nếu như hắn muốn vặn ngã thái tử hiện tại thì sao? Huynh đã chuẩn bị tốt để tham gia vào việc tranh quyền này chưa?"
Mí mắt Khương Vọng chực nhảy:
"Sao ta có thể làm được việc này?"
"Đương nhiên là huynh không làm được, nhưng huynh sẽ trở thành một cái kèn lệnh, một biểu tượng, mà người Tề mới làm cờ xí như huynh sẽ chết rất thảm!"
Trọng Huyền Thắng khó đè nén được tức giận:
"Mà việc huynh chết, sẽ trở thành một thứ vũ khí sắc bén hơn! Giá trị của huynh lớn lắm! Khương Vọng à, thân phận của Lâm Hữu Tà nhạy cảm như vậy, thế mà huynh còn dám tùy tiện giẫm lên hố của người ta, huynh cảm thấy bản thân có thể gánh chịu mọi hậu quả sao? Huynh là đang dâng đầu mình lên đấy!"
Khương Vọng đương nhiên sẽ không hoài nghi phán đoán của Trọng Huyền Thắng, chỉ giật mình:
"Sao huynh biết hắn sẽ làm như vậy?"
"Một chút tình báo, một người đã sớm được đặt bên cạnh hắn."
Trọng Huyền Thắng gõ gõ trán của mình:
"Còn dùng nơi này suy nghĩ."
Khương Vọng nói:
"Xem ra ta quả thực đã xem thường Bảo Trọng Thanh rồi."
"Xem thường Bảo Ma Tử nào chỉ có mình huynh?"
Trọng Huyền Thắng thở dài:
"Ta và hắn có cảnh ngộ giống nhau, khi còn bé đều không được chào đón, nhưng ta vẫn cảm thấy, một ngày kia ta sẽ chấp chưởng Trọng Huyền thị, hắn chính là đối thủ của ta. Cho nên từ rất sớm đã mua chuộc người bên cạnh hắn. Nhiều năm như vậy, ta cho rằng ta hiểu hắn rất rõ, từ đầu đến cuối cảm thấy tâm cơ hắn có thừa nhưng quyết đoán không đủ. Mãi đến khi xảy ra cuộc chiến phạt Hạ... Hắn khiến ta giật nảy cả mình."
"Chuyện lần này, mặc dù ta không có được chứng cứ xác thực, nhưng với hạng người như Bảo Trọng Thanh, dùng ác ý lớn nhất để phỏng đoán cũng không quá đáng. Bây giờ huynh đang sứt đầu mẻ trán, ta cũng bị việc vặt quấn thân, không có thời gian chậm rãi đối chiêu với hắn, nên dứt khoát bảo hắn cút. Với lòng dạ của hắn, sẽ chỉ cười rồi nhẫn nhịn, không dây dưa nữa đâu."
Khương Vọng chỉ nói:
"Mặc dù Bảo Trọng Thanh muốn lợi dụng ta, nhưng nếu như chuyện của Lâm Hữu Tà có liên quan đến đương kim hoàng hậu thì sao?"
Trọng Huyền Thắng đè tay lên trán, thực sự đau đầu.
Y hiểu rất rõ Khương Vọng, tên này thực ra cũng không ngốc, cũng không phải không hề đề phòng Bảo Trọng Thanh, nhưng vì chút kiên trì khó hiểu, vẫn một đạp vào cạm bẫy. Y tin rằng, trong lòng cái tên này, thậm chí đã làm tốt một loại chuẩn bị đáng sợ nào đó...
Nếu không sao không liên hệ với y, cũng không liên hệ với đám người Lý Long Xuyên, Yến Phủ, mà tiếp nhận sự hỗ trợ của Bảo Trọng Thanh?
Trước kết quả đáng sợ kia, hắn sợ liên lụy đến y, mà chịu đi chung đường với Bảo Trọng Thanh!
Trọng Huyền Thắng hít sâu một hơi, có chút cảm động, lại cảm thấy chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nói:
"Không phải là vị kia làm, huynh vốn có thành kiến với bà ta, mà huynh lại nghĩ mẫu nghi thiên hạ quá ngu xuẩn."
Ngữ khí của Bác Vọng Hầu tân nhiệm này vô cùng chắc chắn:
"Lúc ấy, một câu "quốc sĩ không thể nhẹ" của thiên tử, đã sớm tỏ thái độ. Dù cho hoàng hậu có hận Lâm Huống, có nhỏ nhen đến đâu cũng sẽ không trắng trợn vi phạm ý chí thiên tử. Thử hỏi, xử lý một Lâm Hữu Tà có cần thiết với bà ta không? Đối với tôn vị Thái tử Đông cung, có chỗ tốt nào không? Tại thời điểm mấu chốt tranh vị hiện tại, bà ta sẽ không sinh sự đâu!"
"Ta quả thực rất khó quên được những chuyện bà ta đã làm."
Khương Vọng dừng một chút, lại hỏi:
"Nhưng nếu như không phải vị kia... Đang êm đẹp, cũng không có ân oán nào khác, thì ai sẽ đối phó với Lâm Hữu Tà?"
"Đầu tiên, nàng chỉ đang mất tích chứ chưa phải chết. Tiếp đó, dù nàng đã chết thì cũng không phải là bị người khác báo thù."
"Ân oán từ bậc cha chú của nàng đã sớm tan thành mây khói cùng với tứ đại thế gia thanh bài. Lệ Hữu Cứu bị lóc thịt chết, tất cả mọi người hận không thể cắt đứt sạch sẽ với tứ đại thế gia thanh bài, ngoại trừ huynh, ai nguyện ý gây phiền toái cho nàng chứ? Mạng lưới quan hệ của nàng thực ra rất rõ ràng, chỉ nhìn qua là thấy."
Trọng Huyền Thắng bình tĩnh nói:
"Trong những thế lực liên quan đến Lâm Hữu Tà... Chắc chắn không liên quan gì đến Hoàng hậu và Thái tử. Chuyện này cũng hẳn là không liên quan đến Điền gia, đã không dính dáng gì đến lợi ích, cũng không dính gì tới tình cảm."
Nói đến đây, y lại nhịn không được nhíu nhíu mày:
"Nhưng mà Điền gia có một Điền An Bình. Hắn sẽ làm thế nào, quả thực khó mà phán đoán được."
Tên Điền An Bình này quá điên loạn, làm người làm việc không theo quỹ tích, căn bản không thể suy đoán được từ phương hướng lợi ích hay tình cảm.
Khương Vọng lại nghĩ tới, lúc ấy hắn nhận được tình báo từ Điền Thường !
Ô Liệt là do Điền An Bình tự tay giết chết, sau đó lại vứt xác ra ngoài biển, cố ý để lại một chút manh mối.
Lúc ấy hắn còn hỏi Điền Thường, mục đích của Điền An Bình là gì.
Điền Thường trả lời là ! "Ngươi cảm thấy nếu hành vi của Điền An Bình có thể dùng suy luận bình thường để phán đoán thì hắn sẽ còn điên như vậy sao?"
Dù là nội bộ Điền gia hay là bên ngoài, không ai có thể nhìn rõ ý nghĩ của Điền An Bình.
Chính bởi vì gã là một kẻ điên như vậy, nên dù là người thông minh như Trọng Huyền Thắng cũng không thể loại trừ gã ra khỏi diện tình nghi.
Khương Vọng nói:
"Kỳ thật, lúc ở bí cảnh Thất Tinh Lâu, ta có một thu hoạch ngoài ý muốn. Bên trong thế giới Ẩn Tinh, ta phá vỡ kế hoạch của Điền An Bình, đoạt được đóa hoa bổ sung thọ nguyên. Trong quá trình đó cũng tiếp xúc với một người của Điền gia tên là Điền Thường..."
Tiếp theo, hắn kể lại việc tiếp xúc với Điền Thường, Điền Hòa cho Trọng Huyền Thắng nghe.
Còn nhấn mạnh, sau đó hắn còn nhận được tin tức từ Điền Thường, cái chết của Ô Liệt là do Điền An Bình ra tay.
Trọng Huyền Thắng trầm tư một lát, ngẩng đầu nói:
"Điền Thường này quả thực là một nước cờ tốt, vận khí của huynh tốt mới có thể tóm được cơ hội như vậy trong Thất Tinh bí cảnh. Về sau, nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì đừng liên hệ gã, con cờ như vậy, chỉ nên dùng vào thời điểm xử lý dứt điểm là được."
"Huynh có ý tưởng với Điền An Bình?"
Khương Vọng hỏi.
Bốn chữ xử lý dứt điểm này khiến hắn có chút mẫn cảm.
Trọng Huyền Thắng lắc đầu:
"Chỉ cần gã không nổi điên với chúng ta, ta cần gì phải ra tay với gã... Không."
Y bỗng nhiên quả quyết nói:
"Không phải là Điền An Bình."
Khương Vọng hỏi:
"Vì sao lại nói vậy?"
"Việc gã ném thi thể Ô Liệt ra biển chính là chứng minh."
Trọng Huyền Thắng lẩm bẩm:
"Điều này nói rõ, gã đang thông qua thi thể Ô Liệt báo cho người có thể nhìn thấy đầu mối, gã chính là hung thủ. Những việc mà Điền gia đã làm trong vụ án Lôi quý phi gã cũng sẽ cùng phụ trách. Gã chờ người báo thù tới cửa, gã chờ mong một trận báo thù đặc sắc!"
Lúc đầu Khương Vọng muốn nói, có phải gã này có bệnh hay không, nhưng nghĩ tới tên của gã là Điền An Bình nên cảm thấy lời này cũng hợp lý. Vậy nên hắn lên tiếng:
"Gã chờ Lâm Hữu Tà đi giết mình, nên sẽ không chủ động đi tìm Lâm Hữu Tà?"
Trọng Huyền Thắng đứng dậy khỏi chiếc ghế đặc chế kia, vỗ tay một cái:
"Trả lời đúng."
"Vậy chuyện của Lâm Hữu Tà... Phải bắt đầu từ đâu?"
Giọng nói của Khương Vọng, cuối cùng xen lẫn đắng chát. Trọng Huyền Thắng đương nhiên thông minh hơn hắn nhiều, cũng cẩn thận thăm dò, phân tích rõ ràng. Nhưng bây giờ tất cả manh mối đã bị loại bỏ, vậy thì phải đi đâu tìm kiếm Lâm Hữu Tà?
Trọng Huyền Thắng vừa đi, vừa nói:
"Ta đã bảo Thanh Chuyên nói với huynh, chuyện này có lẽ không quá phức tạp. Kỳ thật Bảo Trọng Thanh đã cho huynh đáp án."
Khương Vọng nhíu mày:
"Bảo Trọng Thanh?"
"Còn nhớ ta từng nói với huynh, Bảo Bá Chiêu chết thế nào không?"
Trọng Huyền Thắng hỏi.
Khương Vọng lắc đầu:
"Đây chẳng qua chỉ là phỏng đoán của huynh, cũng không có chứng cứ."
"Rất nhiều chuyện không cần chứng cứ."
Trọng Huyền Thắng nói:
"Cho dù là chết trong vạn quân, bị đạp thành thịt nát cũng có thể tìm ra một chút vết tích, chứ không thể nào vô tung vô ảnh được. Trong trận chiến Thiệp Sơn, Thái Dần kích thích đạo tắc, giết chết nhiều người như vậy vẫn còn có nhân chứng. Nhưng Bảo Bá Chiêu chết thì có cái gì? Binh mã ở thành Ngọ Dương không còn một ai. Nếu như đã bị Thái Dần giết, vậy thủ cấp ở đâu? Thi thể ở đâu? Quân huân ký lục của Hạ quốc đâu? Không có cái gì, chết sạch sẽ như vậy, bản thân điều này chính là vấn đề... Đương nhiên, chỉ cần Bảo Trọng Thanh chết sống không chịu hé miệng, ai cũng không thể bắt gã nhận tội. Trở lại chuyện mất tích của Lâm Hữu Tà, huynh không cảm thấy nàng cũng mất tích quá sạch sẽ sao?"
Y nhấn mạnh hai chữ "sạch sẽ".
Khương Vọng có chút đăm chiêu, thần sắc ảm đạm.
"Cho nên việc Lâm cô nương mất tích là do Bảo Trọng Thanh làm!"
Thập Tứ vốn đang im lặng dự thính nãy giờ đột nhiên hiểu ra.
Trọng Huyền Thắng thở dài một hơi, hơi mệt tâm nói:
"Đáp án hẳn là còn ở Lộc Sương quận."
Y đi đến trước kệ sách, tay béo khé vẫy, rút ra một quyển Đại Tề cương vực đồ, quay người lại, trải rộng ra trên bàn.
Y dùng ngón tay to béo, vẽ một vòng tròn lớn theo biên giới Lộc Sương quận.
"Mấy ngày nay, hẳn là Trịnh Thương Minh đã điều tra các nơi cần tra rồi, các biên quận cũng không thấy tung tích, hoàn toàn không có ghi chép thông hành của nàng ta..."
Y nhìn Thập Tứ một chút:
"Trông rất quen mắt đúng không?"
Mập mạp này dùng ngón tay gõ gõ vào địa đồ hai lần, nói với Khương Vọng:
"Huynh có từng nghĩ, có lẽ Lâm Hữu Tà vốn chưa từng rời khỏi Lộc Sương quận không?"
Lúc ấy, Thập Tứ rời nhà trốn đi, Trọng Huyền Thắng quá nôn nóng nên không để ý đến việc dưới đĩa đèn thường tối, không nghĩ đến việc Thập Tứ vốn chưa ra khỏi Tề quốc.
Nhưng Thập Tứ là dân mù đường, chưa từng đơn độc đi xa nhà, mà Lâm Hữu Tà thì khác.
Là một Thanh Bài ưu tú, một tay truy tung bắt tặc lão luyện, dù nói từ phương diện nào thì nàng cũng không có khả năng lạc đường.
Khương Vọng chậm rãi nói:
"Nhưng Tuần Kiểm Phủ đã từng đến thăm dò, ta cũng đã điều tra qua. Ở Lộc Sương quận không có bất kỳ manh mối gì. Đã qua hơn ba tháng, dù cho lúc đầu có manh mối thì bây giờ..."
"Huynh đừng vội."
Trọng Huyền Thắng nhìn hắn nói:
"Lúc chúng ta tìm Thập Tứ, là lần cuối cùng huynh và Lâm Hữu Tà gặp mặt, sau đó các huynh không còn liên hệ gì nữa, đúng không?"
"Đúng."
"Nàng từng nói với huynh, nàng muốn đi Tam Hình Cung?"
"Đúng."
"Trừ điều này ra, huynh nghĩ kỹ lại xem, nàng còn có gì dị thường không?"
"Huynh muốn nói, rất có thể nàng im lặng che giấu hành tung, đi điều tra Điền gia?"
Khương Vọng lắc đầu:
"Nàng là một người rất bướng bỉnh, cũng rất có nguyên tắc, nhưng lại không phải kẻ ngu xuẩn."
Lộc Sương quận tiếp giáp với Đại Trạch quận, nên quả thực có thể suy đoán như vậy.
Nhưng vụ án năm đó đã kết thúc ở chỗ hoàng hậu. Với Điền An Bình, gã không sợ bị người ta ghi hận. Với Lâm Hữu Tà thì nàng đã cầu được kết quả tốt nhất mà mình có thể cầu, khôi phục danh dự của phụ thân cùng Ô gia gia của nàng.
Dù cho có tra hết Điền gia, cũng không thể thu hoạch được nhiều hơn.
Ý chí tối cao bao phủ Tề quốc, cũng đã sớm xác định đường ranh giới, Lâm Hữu Tà không thể không hiểu điều này. Nàng sẽ không ngốc đến mức sau khi chuyện đã kết thúc lại còn đi khiêu chiến Chân Nhân đương thời Điền An Bình.
"Như vậy, kết quả đã rất rõ ràng."
Trọng Huyền Thắng chậm rãi nói:
"Bây giờ, ta chắc chắn, Lâm Hữu Tà vốn chưa rời khỏi Lộc Sương quận!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận