Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2822: Đường này không thông (1)

"Khổ Giác đã phạm tội gì với thiên hạ?"
"Sao lão lại bị đối xử đến mức này?"
Khương Vọng không làm sao hỏi được vì sao Khổ Giác lại chết.
Hắn đành phải hỏi, vì sao Khổ Giác không được tôn trọng.
Khổ Giác bất cần đời, Khổ Giác không hề có chút phong độ cao nhân.
Lúc nào cũng lăn lộn trong bụi bặm.
Lúc nào trông cũng hèn hèn, không đứng đắn.
Nhưng những điều này, đều không phải lý do để lão bị khinh miệt.
Lão là một Chân Nhân thật sự tiêu dao, lão và phương trượng hiện thời của Huyền Không Tự là cao tăng cùng một thế hệ, năm đó cùng tu hành với nhau, luận Phật pháp, luận tu vi, có mấy người có thể đánh đồng với lão?
Nhưng lão ở Huyền Không Tự, lại gần như trở thành "người vô hình". Ngay cả tín dân dưới chân núi cũng không biết trên đời có Khổ Giác.
Trên đời này, có Chân Nhân xem chúng sinh như con kiến hôi, có Chân Nhân đổi trắng thay đen lẫn lộn thị phi, vậy mà lại không dung được một Chân Nhân dạo chơi nhân gian ư?
Trước kia Khương Vọng luôn cảm thấy, dù có bị đối xử như thế nào, thì đó cũng là chuyện của Khổ Giác, Khổ Giác tự có cách để sống chung với thế giới, Khổ Giác sẽ không bị người nào bắt nạt. Nhưng bây giờ... người đó đã không thể nhảy dựng lên mà mắng chửi người được nữa.
Khương Vọng có thể làm được gì đây?
Sau nhiều lần gửi thư không có hồi âm, hắn đã nhiều lần đến Huyền Không Tự, thông danh cầu kiến, nhưng đều chỉ nhận được tin là Khổ Giác đi vân du.
Vì lo lắng cho an nguy của Khổ Giác, lúc nào hắn cũng ôn hòa thủ lễ, kính cẩn bái môn ! "Xin cho ta biết Khổ Giác tiền bối đang ở đâu?"
Ngay khi trở thành thành viên nội các của Thái Hư, hắn đã đến Huyền Không tự bái sơn, nhận được thư của Khổ Giác.
Bây giờ... Hắn muốn thế giới này, phải trả lại cho Khổ Giác sự tôn trọng vốn có.
Vì thế hắn khiêu chiến tất cả mọi người.
Không phải hắn muốn đối địch với Huyền Không Tự.
Hắn chỉ là một đệ tử, một vãn bối, một tồn tại như đồ đệ như con cái, muốn giành một cái danh cho người "sư phụ" chưa bao giờ gọi ra miệng kia của mình.
Bởi vì Khổ Giác đã không thể tự mình đi giành được nữa.
Thân này chưa vào Không Môn, nhưng Tam Bảo Sơn, là thuộc về Không Môn.
Khổ Bệnh Chân Nhân không xông ra, cũng không có Chân Nhân nào xuất hiện. Tăng lữ xung quanh, tự nhiên cũng không có ai đi gọi người.
Mọi người nhìn Khương Vọng lừng danh thiên hạ ấn lấy kiếm ở thánh địa Phật Môn, thứ họ nhìn thấy không phải phẫn nộ hay kiêu ngạo, mà là đầy sự bi thương không thể nào che giấu được.
Người này, quá khổ sở rồi.
Khổ Đế Chân Nhân không hề giận dữ, chỉ im lặng đứng đó. Trên gương mặt nghiêm túc như đao khắc là một sự trầm mặc không từ nào miêu tả được.
Có lẽ ông ta cũng có rất nhiều lời muốn nói!
Nhưng ông ta không nói gì cả.
Sau đó trong sơn môn, vọng ra một tiếng thở dài sầu khổ, yếu ớt:
"Đã là vì Khổ Giác mà đến, làm gì có cửa ải nào bắt ngươi qua! Khương thí chủ, mời vào sơn môn."
Khổ Đế nghiêng người.
Khương Vọng cố gắng làm mình tươi tỉnh lên, nhưng chỉ có thể làm được một bộ mặt không biểu cảm.
Hắn vươn thẳng lưng, ngẩng đầu ấn kiếm, hắn đại diện Tam Bảo sơn sải chân bước đi trong thánh địa Phật môn.
Phú quý không về quê, phát đạt không hiển thánh, đối với lão hòa thượng, là tiếc nuối cỡ nào.
Tam Bảo Sơn Tịnh Thâm.
Hôm nay... Áo gấm!
Trong ánh mắt phức tạp của các tăng lữ, hắn theo sát thủ tọa Quan Thế viện bước vào sơn môn, đi vào thiền cảnh treo trên bầu trời.
Đại tự treo trên bầu trời cao, với tháp lâm có bảo quang mơ hồ, tiếng phạn xướng đời đời không dứt... nhưng không gì thu hút được sự chú ý của Khương Vọng.
Hắn yên lặng đi về phía trước.
Khổ Đế cũng yên lặng đi trước dẫn đường.
Trong ngôi chùa cổ chỉ có sự trầm mặc.
Con đường có dài hơn nữa, cũng phải có điểm cuối, thời gian bước đi có dài hơn nữa, cũng không thể nào ổn định được tiếng lòng.
Nhưng hắn không hiểu sao lại hy vọng đường dài thêm một chút.
Hắn tình nguyện đi mãi không đến cuối.
Khương Thanh Dương xung phong đi đầu, Khương Võ An dũng quan tam quân, Khương các lão gánh trách nhiệm thiên hạ, Khương Vọng hắn... lại không thể dũng cảm đối mặt với kết cục.
Nhưng cuối cùng hắn cũng đến tĩnh thất của phương trượng Huyền Không Tự.
Cửa phòng được Khổ Đế yên lặng đẩy ra.
Khương Vọng bước vào.
Khổ Mệnh đại sư ngồi sau một cái bàn dài.
Trên bàn chỉ có một cái lư hương, ba cây đàn hương.
Khói xanh lượn lờ, làm mơ hồ vết nhăn trên mặt Khổ Mệnh phương trượng.
Vị đại hòa thượng béo tròn này trước nay mặt mũi lúc nào trông cũng sầu khổ, lúc này trên mặt lại không hề sầu khổ.
Hôm nay ông ta không thể đau buồn vì thương sinh.
Ông ta bình tĩnh ngồi ở đó, như đã ngồi rất nhiều năm.
"Ta đã sớm biết sẽ có ngày này, nhưng vẫn sớm hơn ta tưởng tượng một chút."
Ông ta nói.
Khương Vọng đi đến, quỳ xuống bồ đoàn phía trước bàn, đối diện với phương trượng của Huyền Không Tự, lưng vẫn thẳng tắp như cũ:
"Vậy mong phương trượng nói cho ta biết mọi chuyện xảy ra như thế nào."
Khổ Mệnh:
"Ta phải nói từ đâu đây?"
Ông ta lắc đầu:
"Ta không thể mặc kệ, nói đại vài lời khách quan, ta là người đã xuất gia, không thể nói chuyện mà không mang theo cảm xúc".
Ông ta giơ ngón tay mập mạp lên, điểm vào mi tâm Khương Vọng:
"Tất cả mọi chuyện, mời ngươi đi vào vận mệnh của y... tự xem chút đi."
Khương Vọng quỳ gối trước lư hương, chậm rãi nhắm mắt lại.
"Con mẹ ngươi đồ giày rơm lót trứng thối, ba tấc đinh đòi nhảy lên đầu gối Phật gia! Đồ chó nhà ngươi, lại còn làm Đãng Tà thống soái! Sao không đẩy ngã Tông Đức Trinh ấy! Hồi ấy hắn tam cung lục viện bảy mươi hai phi tần, bao nhiêu người phải khuynh gia bại sản, để kiếm một tước công bồi giá, một đám người đánh sống đánh chết khó khăn lắm mới có được cơ nghiệp, hắn liền quay đầu chạy lên Ngọc Kinh Sơn ! hòa thượng đều biết, đắp thành kim thân, không quên thiện tín. Hắn là lên núi liền quên gốc, là thứ vô lương tâm hàng đầu, có thể nói là thiên hạ đệ nhất tà quân!"
Trong thiện phòng, lão tăng mặt vàng nằm dưới đất, chân này gác lên chân kia, một tay móc lấy bàn chân, một tay thỉnh thoảng lại vỗ xuống đất, tự đệm cho mình.
Miệng thì chửi ầm ĩ, suốt mấy canh giờ không ngừng nghỉ. Mỗi lần mắng đến điểm mấu chốt, lại vỗ mạnh xuống đất một cái, đánh "Ầm" một tiếng.
Ầm!
"Tông Đức Trinh!"
"Đồ rùa già trốn dưới bùn nhà ngươi, ngươi chui vào trong đũng quần của gia gia ngươi rồi! Thích ăn cái thứ này như vậy, sao không vào hầm cầu đi! Lão bất tử mấy ngàn tuổi, đi ăn hiếp một người trẻ tuổi như ta! Còn Tử Hư Định Thần Phù Mẹ nó, nữa, ngươi còn muốn có mặt mũi không? Sống bao nhiêu năm như vậy mà vô dụng, nửa điểm tiến bộ cũng không có! Nếu Phật gia mà bằng tuổi ngươi, Phật gia đã sớm siêu thoát rồi! Ngươi vừa là thể chế quốc gia vừa là Ngọc Kinh Sơn, mà đi con đường nào cũng không thông, đồ không biết thẹn không biết xấu hổ!"
"Đừng mắng nữa!"
Bên ngoài thiền phòng vang lên một tiếng nói đầy đau khổ, tuy là khuyên giải nhưng âm thanh vang như sấm, giống như đang cãi nhau với lão tăng mặt vàng:
"Mắng quá Huyền Không thiền cảnh cũng không chặn nổi đâu, Tử Hư Chân Quân sẽ nghe thấy đó!"
"Chính là muốn lão ta nghe thấy đấy!"
Lão tăng mặt vàng ở trong thiện phòng giận đùng đùng:
"Cái con chó đẻ đó mà không nghe thấy, chả phải Phật gia mắng vô ích à?!"
Khổ Bệnh:
"Ngươi đừng khiến sơn môn."
"Câm miệng đi, đồ quỷ bệnh lao nhà ngươi!"
Lão tăng mặt vàng chửi bới không ngớt:
"Phật gia còn chưa chửi đến ngươi, ngươi tưởng ngươi là đồ tốt hả?! Sư huynh của ngươi bị người ta dùng thủ đoạn hèn hạ định trụ ném về, ngươi bị mù mắt à, mà không thấy? Ngươi lại còn không đi xách đao ra chém hắn! Ngươi không phải là hàng long à? Sao lại đi chơi với giun đất? Ngươi là gà trống hả?! Không đi liều mạng với người ta, lại chạy đến đây khuyên ta, cảm thấy Phật gia tính tình tốt hả? Cái thứ đồ gì!"
Giọng Khổ Bệnh tuy to, nhưng mắng không lại hắn, phẫn nộ ngậm miệng, xoay người định rời đi.
Nhưng lão tăng mặt vàng trong thiền phòng không chịu bỏ qua:
"Thả Phật gia ra! Phật gia đếm tới ba, đừng ép Phật gia mắng tàn bạo!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận