Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 127: Tim ta đập

Đêm khuya.
Thành vệ quân doanh.
Khoái Tuyết đặt ngang gối, Ngụy Nghiễm đưa lưng về phía màn trướng, ngồi một mình trong quân trướng.
Bên trong trướng tối om, không thắp đèn.
Triệu Lãng, thì ngồi bệt dưới đất ngay ngoài quân trướng, ở mặt bên kia của trướng liêm.
Chậu lửa bắc cao trước mặt hắn cháy hừng hực, chiếu vào mặt hắn đỏ lừ.
Hai người cách trướng liêm, ngồi đưa lưng vào nhau.
Sĩ tốt tuần đêm mắt nhìn thẳng, vẻ cái cảnh này đã nhìn thấy thường xuyên.
Nhìn Triệu Lãng không có ý đi vào, Ngụy Nghiễm cũng không có ý đi ra.
Mỗi khi không kiềm chế được sát ý, Ngụy Nghiễm đều sẽ tự giam mình ở trong quân trướng.
Và mỗi lần như vậy, Triệu Lãng đều sẽ ngồi ở ngoài quân trướng.
Đã không đếm được là bao nhiêu lần.
Nhiều đến mức nó như là một phần của cuộc sống.
"Ngươi có thấy ta đáng buồn không?" Cách trướng liêm, Ngụy Nghiễm đột ngột hỏi.
"Sao hỏi vậy?"
"Chỉ chợt nghĩ vậy thôi. Con đường này của ta, một người một đao, không có người thân, cũng không có bằng hữu."
"Ngươi có người thân, cũng có bằng hữu."
"Họ Ngụy không tính."
"À." Triệu Lãng cúi đầu, cười khẽ mấy tiếng, vẻ cảm thấy thú vị với sự bướng bỉnh trẻ con hiếm có này của Ngụy Nghiễm.
"Ta nói nghiêm túc." Ngụy Nghiễm bổ sung.
"Ta cũng cười rất nghiêm túc." Triệu Lãng lại cười: "Ta không phải bằng hữu của ngươi à?"
Trong quân trướng trầm mặc một hồi, lâu đến mức làm người ta tưởng hắn đã ngủ.
Mãi sau mới có âm thanh tiếp tục vang lên: "Ngươi xem, lúc nào ta cũng quên mất chuyện này, lúc nào cũng bỏ quên người khác. Ta chỉ nhìn thấy mình, và đao của mình. Ta tưởng mình không giống người kia, nhưng mà thực tế, hình như là giống."
"Thiên tài chính là như vậy. Thiên tài không cần nhìn thấy thứ người phàm nhìn thấy, thiên tài có thế giới của mình." Triệu Lãng nói: "Hơn nữa, theo ta thấy, các ngươi không hề giống nhau."
"Ta mà coi là thiên tài?"
"A, lời này của ngươi, nghe giống như ta cố gắng chưa đủ. Ta cố gắng còn chưa đủ hả, Ngụy Nghiễm?"
Lại một hồi trầm mặc.
Chỉ có tiếng tí tách của ngọn lửa trong chậu lửa.
Im lặng thở dài một hồi, Ngụy Nghiễm ở trong quân trướng hỏi: "Hồi trước ta chưa từng nghĩ tới, nhưng bây giờ có lúc ta lại nghĩ, chuyện năm đó… có phải ta đã làm sai không?"
Không cần hỏi, Triệu Lãng cũng biết hắn đang nói chuyện gì.
"Thẩm Nam Thất có suy nghĩ của mình. Nhưng ngươi cũng không sai, đó chính là lựa chọn tốt nhất. Cùng nhau chết, không bằng sống được người nào hay người đó." Triệu Lãng dừng một chút, bổ sung: "Nếu là ta, ta cũng sẽ lựa chọn như vậy."
"Ngươi cũng sẽ chọn như vậy?"
Cách trướng liêm, hai người ngồi đưa lưng về phía nhau, cứ như đây là phương thức giao tâm trước nay của họ.
Một người chưa từng có từ trước đến nay như Ngụy Nghiễm, thế mà giống như mãi đến bây giờ, chỉ biết đi tìm câu trả lời ở nơi Triệu Lãng.
Triệu Lãng cười, răng của hắn rất trắng, nụ cười rất rực rỡ: "Đương nhiên."
Đêm này là một đêm rất dài.
Cả đêm Khương Vọng đều bị cảm giác bất an quấn lấy.
Chỉ cần hắn vừa nhắm mắt, vòng xoáy đen ngòm kia lại hiện ra ngay trước mắt.
Vì để không ảnh hưởng đến An An, hắn thậm chí không dám lăn qua lộn lại.
Hắn im lặng nằm ngửa ở trên giường, nhìn nóc trướng tối đen, cả đêm không hề chợp mắt.
Đến khi trời gần sáng, điều làm hắn sợ hãi đã xảy ra.
Cây nến đen trong Thông Thiên Cung chợt nảy lên.
Nó nhảy tưng tưng, cứ như đang bị thứ gì đó làm cho kinh sợ.
Cũng chính lúc này, đạo mạch chân linh của hắn, con triền tinh linh xà kia thì trốn tít ra xa, cuộn tròn thành một cục, hình như còn run lẩy bẩy.
Thông Thiên Cung là nơi đạo mạch đại long sống lúc ban đầu, là khởi nguyên của tất cả mọi bí ẩn, thiên nhiên ảnh hưởng linh giác.
Lúc này trong Thông Thiên Cung truyền tới tín hiệu này, hắn lại hoàn toàn không biết là xảy ra chuyện gì.
Chỉ có một loại bản năng, bản năng sợ hãi.
Trời mới vừa sáng, Khương Vọng lập tức đứng dậy đi Đạo Viện, tìm Đổng A.
"Đổng sư! Ta nghi Bạch Cốt Đạo có hành động! Ngày hôm qua lúc Thẩm Nam Thất sư huynh rời khỏi dãy Kỳ Xương thì bị tập kích, đối phương không giết Thẩm sư huynh, mà tấn công những người đến cứu viện.
Sau đó ở Tiểu Lâm trấn, có một đội ngũ tiếp viện của Đạo Viện mất tích, xem lại ghi chép nhiệm vụ sẽ biết tên của các sư huynh đó. Tu sĩ Đạo Viện bị nhằm vào như vậy, tất cả những việc này nhất định không phải tình cờ!
Kết nối với chuyện ở Ngưu Đầu Sơn trước đó... Bạch Cốt Đạo đã bắt đầu hành động!"
Đổng A trầm ngâm hồi lâu: "Ngươi đi về trước đi. Chuyện này đừng có truyền ra ngoài, nhớ không được bứt dây động rừng."
Khương Vọng lẩm bẩm: "Đổng sư, ta cảm thấy rất bất an, giống như sắp có chuyện gì đó không hay sắp xảy ra. Bọn họ đang làm gì, bọn họ muốn làm gì?"
Hắn không miêu tả được sự biến hóa trong Thông Thiên Cung, bởi vì không thể mở Thông Thiên Cung ra cho Đổng A nhìn được.
"Lòng người bị rối loạn, trở về nghỉ ngơi cho khỏe."
"Ngài nhất định phải thật cẩn thận!" Cảm giác cấp bách làm từ ngữ của Khương Vọng hơi lộn xộn, hắn muốn bày tỏ được hết những suy nghĩ trong đầu, nên không tiếc tiết lộ vô số chuyện mà mình đã trải qua: "Thánh nữ của Bạch Cốt Đạo rất mạnh, nhưng trong giáo của họ còn có người mạnh hơn làm nàng ta phải kiêng kỵ. Ngài liên lạc với Quý Ti Thủ của Tập Hình Ti đi, hắn đang ở trong Giang Thành gần đây đấy. Liên lạc với cả Thanh Hà thủy phủ nữa, đúng rồi, quân của phủ Thanh Hà vô cùng. Chúng ta với Thanh Hà thủy phủ có minh ước mấy trăm năm, hắn nhất định sẽ đồng ý hỗ trợ..."
"Đủ rồi, ngươi bình tĩnh cho ta!" Đổng A cắt ngang: "Chuyện không đến mức nghiêm trọng như ngươi nghĩ đâu, trời có sập xuống cũng không tới phiên ngươi đi gánh."
"Nhưng mà... Nhưng mà..." tóc gáy Khương Vọng dựng đứng.
Hắn cũng đang không ngừng nói với mình, phải bình tĩnh. Phải lấy đạo tâm rèn luyện đã lâu làm mình bình tĩnh lại.
Hắn đã từng đối mặt với sinh tử, cũng đã trải qua khảo nghiệm. Với tâm tính của hắn, vốn không thể sợ hãi đến như vậy.
Có lẽ là cây nến trong Thông Thiên Cung kia đã làm "Lây" cho hắn.
Lo lắng có tính lây lan, nhất là ở một nơi bí ẩn như Thông Thiên Cung, nhất là khi cây nến đen kia còn có mối quan hệ chặt chẽ với hắn như thế.
Nhưng mà, một bảo vật tự có linh tính như nến đen, sao lại phải sợ hãi đến vậy?
"Không nhưng mà gì hết. Chuyện này ta tự có sắp xếp." Đổng A đáp.
Khương Vọng vẫn không an tâm được, không khỏi hỏi: "Ngài có đi điều tra Ngưu Đầu Sơn chưa? Phương Hạc Linh bên kia có thu hoạch gì không?"
Thấy hắn càng nói càng quá quắt, Đổng A cau mày: "Phương Hạc Linh bên kia, Tập Hình Ti đã cho người hỏi thăm, có Tiêu Giáo tập để mắt, sẽ không xảy ra chuyện gì."
"Còn nữa, chuyện về Bạch Cốt Đạo, ta đã báo cho Ngụy Khứ Tật rồi, hơn nữa cũng đã báo với triều đình. Chuyện ở cấp độ này, ngươi không thể nhúng tay vào được, ta chỉ có thể nói đến đó thôi."
Đổng A hiếm khi thốt ra một câu trấn an: "Trở về ngủ một giấc thật ngon. Yên tâm, dù có gặp phải kiếp nạn gì, cũng sẽ qua thôi."
Cũng sẽ... qua ư?
Ngay lúc này, có một đệ tử Đạo Viện đến ngoài cửa nói: "Đổng viện, tống viện trưởng mời ngài qua, nói là có một tờ toa dược cổ, cần ngài cùng hỗ trợ nghiên cứu."
"Biết rồi, ta đi ngay đây."
Đổng A trả lời người ngoài cửa, đứng lên, nhìn Khương Vọng chăm chú: "Ngươi đi về đi."
Khương Vọng đành cố ép sự bất an trong lòng xuống, việc hắn làm được, đều đã làm rồi.
Đúng như lời Đổng A nói, những chuyện này hắn không xen tay vào được.
Rời khỏi tiểu viện của Đổng A, cây nến đen vẫn còn không ngừng nảy lên nảy xuống trong Thông Thiên Cung.
Bành bành bành, bành bành bành...
Y như tiếng tim đập.
Bạn cần đăng nhập để bình luận