Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1151: Chí anh hùng (1)

Việt quốc nằm ngay phía đông Sở quốc, liền kế với cường Sở, cuộc sống không cần nghĩ cũng biết.
Bất quá không xa phía đông Việt Quốc chính là thư viện Mộ Cổ tiếng tăm lừng lẫy, cũng coi như có mấy phần chống đỡ.
Cái gọi là “sáng dậy gõ chuông, tối ngủ gõ trống”, dùng cái này cảnh tâm minh chí, khắc khổ học vấn.
Trong thiên hạ tứ đại thư viện, thư viện Mộ Cổ là một thư viện có ý nghĩa đặc biệt nhất.
Bởi vì toà thư viện này đứng sừng sững dưới chân Thư Sơn thánh địa Nho Môn.
Thư Sơn thánh địa Nho Môn và Tam Hình Cung thánh địa Pháp Gia giống nhau ở chỗ, đều có ý nghĩa cực kỳ quan trọng đối với học vấn của bổn tông, là tồn tại tương đương với biểu tượng tinh thần.
Khác nhau ở chỗ, trên Thư Sơn, phần lớn là một số học giả gạo cội chỉ chuyên tâm nghiên cứu học vấn, không thu môn đồ rộng rãi, cũng không tham dự thiên hạ đại thế, thậm chí "việc lông gà vỏ tỏi trong thiên hạ" cũng không để ý tới.
Tam Hình Cung thống nhất giống như Thư Sơn và tứ đại thư viện, bản thân không liên quan đến thiên hạ nhưng có môn đồ khắp thiên hạ, vả lại trong tam cung, Hình Nhân cung là thế nhập cực sâu.
Nói về Bạch Ngọc Hà.
Thực lực người này tuyệt đối không kém hơn người, đáng tiếc vận khí quá kém.
Trong mấy vòng tuyển chọn, toàn gặp phải những thiên kiêu thâm tàng bất lộ, chỉ đợi bộc lộ để nổi tiếng.
Tính chất của nó giống như Xúc Mẫn gặp Lâm Tiện, hắn còn liên tiếp gặp hai lần.
Trong vòng cuối cùng vừa rồi, hắn gặp được Giang Thiếu Hoa đến từ Thân quốc, hắn đã lộ hết át chủ bài, bị Giang Thiếu Hoa cực kỳ nhắm vào đánh bại, kết thúc hành trình tham gia đại hội Hoàng Hà.
Có điều hiện tại Tiển Nam Khôi đề cử Bạch Ngọc Hà bù vào vòng trong, cũng không phải là thừa dịp cao tầng Sở quốc không có ở đây, liền tìm việc vui cho người Sở Quốc.
Mà trong mấy thiên kiêu còn lại, chỉ có trạng thái của Bạch Ngọc Hà coi như còn tốt.
Đối thủ của Xúc Mẫn đã sắp bị đánh chết, thực sự không có sức tái chiến.
Bản thân Đông Quách Báo cũng đang hấp hối, đối thủ bị hắn đánh bại càng không cần phải nói.
Dù cho cao tầng Sở quốc ở đây cũng không nói ra được một người nào. Đúng là chỉ có trạng thái của Bạch Ngọc Hà còn có thể tham chiến, dù sao cũng không đến mức phải đi tìm người bại trong vòng trước.
Lúc này tại Thiên Hạ đài, có tư cách ở trước mặt Tiển Nam Khôi tỏ thái độ về việc này cũng chỉ có ba người mà thôi.
Tào Giai không tỏ thái độ trước mà quay đầu nhìn về phía Khương Vọng, chậm rãi nói: “Mấy ngày nay ngươi đều quan chiến, đối với các thiên kiêu ở đây, hẳn là quen thuộc hơn ta nhiều. Ngươi cảm thấy, Bạch Ngọc Hà của Việt Quốc này có gánh được vị trí này không?”
Khương Vọng thoáng suy nghĩ, nghiêm túc nói: “Với tầm mắt của ta, không đủ để đưa ra phán đoán chính xác, cũng không dám chỉ điểm anh hùng trong thiên hạ. Nếu ngài nhất định muốn hỏi ta, ta chỉ có thể nói, cá nhân ta cho rằng hắn có được thực lực để tiến vào vòng đấu chính thức.”
Tào Giai mỉm cười nhìn về phía Tiển Nam Khôi: “Đây chính là ý kiến của Tề Quốc.”
Đối với thái độ có phần đoan chính của hai người Tề Quốc này, Tiển Nam Khôi cũng không phát biểu ý kiến gì, chỉ là lại nhìn về phía Na Ma Đa, Kim miện tế ti của Mục Quốc.
Na Ma Đa nhếch mí mắt lên: “Danh ngạch này, các ngươi muốn cho ai thì cho, cũng không quan trọng. Ta đến chỉ là muốn thông báo cho các ngươi, thiên kiêu Mục Quốc tham dự trận Nội Phủ, đổi người rồi.”
Lão nói xong, cong ngón tay búng ra, một tấm lệnh bài tròn bằng kim loại bắn nhanh ra, được Tiển Nam Khôi tiếp vào trong tay. Sau đó lão quay người rời khỏi “Thiên hạ đài” này, cũng thật sự là dứt khoát.
Năm nay đại hội Hoàng Hà thật sự là chuyện lạ liên tục.
Thiên kiêu bên Cảnh Quốc trực tiếp rút khỏi trận chiến Nội Phủ. Mà bên Mục Quốc, tại một khắc cuối cùng danh sách thi đấu chính thức được xác nhận bỗng nhiên tuyên bố đổi người.
Tiển Nam Khôi nhìn lệnh bài tròn kim loại trong tay vẫn không nói gì, mà đem ánh mắt ném về phía Kiêu kỵ đại đô đốc Hạ Hầu Liệt của Kinh Quốc.
Hạ Hầu Liệt lười biếng tựa người vào chỗ ngồi, chỉ nói: “Tào lão ca đã nói như vậy, cứ như vậy đi.”
“Nếu tất cả mọi người đều không có ý kiến gì thì…” Tiển Nam Khôi theo hình thức xoay một vòng, tỏ vẻ công bằng công khai, sau đó nói: “Như vậy ta tuyên bố, Bạch Ngọc Hà của Việt Quốc, tiến vào vòng chính thức của Hoàng Hà hội!”
“Ta có ý kiến!” Một giọng nói vang lên.
Người nói ở dưới đài.
Mọi người theo tiếng nhìn lại, thế là thấy được Bạch Ngọc Hà.
Đây là một nam tử có màu da rất trắng, khuôn mặt cực tuấn tú, mặc trường bào tay áo hẹp màu ánh trăng, đứng phía dưới diễn võ đài chữ Ất.
Trong số những người bại trận của vòng một, trạng thái của hắn xem như tốt đẹp, nhưng vết máu trên người còn chưa khô, cũng có thể nói rõ sự vất vả suốt một đường đánh tới đây.
Tiển Nam Khôi cúi đầu nhìn hắn, có chút bất ngờ: “Ngươi có ý kiến gì?”
“Đại hội Hoàng Hà, đại hội thiên kiêu!”
Bạch Ngọc Hà chậm rãi nói: “Ta ba tuổi học kiếm, mười tuổi diễn pháp, quanh năm không từ, ngày đêm không nghỉ, mới có thể tới Quan Hà đài này đọ sức với anh hùng trong thiên hạ.”
“Hôm nay ta thua, là do tài nghệ của ta không bằng người, cho nên ta chỉ biết tự trách mình.”
“Thiên kiêu Cảnh quốc bỏ cuộc, có thêm một danh ngạch chính thức, là vận khí của những kẻ thất bại như bọn ta. Ta rất cảm tạ, ngài nguyện ý đề cử ta bổ sung vào, cảm tạ Khương thiên kiêu, tán thành thực lực của ta.”
“Nhưng chẳng lẽ ta phải dùng loại phương thức sỉ nhục này để lấy được danh ngạch chính thức sao? Thiên kiêu Cảnh quốc đã từ bỏ, mà những thiên kiêu khác đều chiến đấu đến gần chết, ta thua dễ dàng hơn, thua không thê thảm, ta nên lấy được danh ngạch này sao?”
Bạch Ngọc Hà lắc đầu: “Ta không chấp nhận.”
“Lòng tự tôn của ta không cho phép ta tiếp nhận, nam nhi Việt quốc ta cũng tuyệt đối không thể chấp nhận bố thí.”
“Ta khao khát thắng lợi, là đường đường chính chính chính thu được. Vinh dự ta mong đợi, là dựa vào bản thân huyết chiến đạt được.”
Hắn đứng trên diễn võ đài chữ Giáp, mắt nhìn qua Tiển Nam Khôi, Tào Giai, Hạ Hầu Liệt, cố sức nói: “Ta thỉnh cầu, cho hai vị thiên kiêu chiến bại khác một chút thời gian để họ dưỡng thương cho tốt, để chúng ta đánh lại! Chỉ có thiên kiêu chân chính mới tính là không bôi nhọ nơi anh hùng này!”
“Tốt!” Hoàng Xá Lợi trên khán đài hét lớn một tiếng, giơ cao quyền phải, tăng thanh thế cho hắn. Mà bốn phía khán đài, liên tiếp từng nắm đấm.
giơ lên. Người quan chiến các nước, đều dùng hành vi để tỏ lòng tôn kính.
Lựa chọn của Bạch Ngọc Hà không thể nghi ngờ khiến người khác tôn trọng.
Đây là chí của anh hùng, đây là hành động của anh hùng!
Tại sao Hoàng Hà hội được vạn chúng chú mục?
Chính là bởi vì, người có thể tham gia thịnh hội này đều là thiên kiêu cao cấp nhất của mỗi quốc gia.
Ghét cũng được, thích cũng được, đều không thể không thừa nhận, có thể đấu võ tại Quan Hà Đài này, mỗi người đều có mị lực đặc biệt riêng.
Bạch Ngọc Hà, đúng là một trong số đó.
Sự kiêu ngạo của hắn, tôn nghiêm của hắn, cứ như vậy rõ ràng bày ra ở đây.
Tiển Nam Khôi nhếch mày không nói gì.
Hạ Hầu Liệt rất hứng thú nhìn Bạch Ngọc Hà, mặc kệ Hoàng Xá Lợi ồn ào, hắn cũng không nói gì.
Tào Giai thì lại giống như hoàn toàn không nghe thấy gì, làm vẻ mặt “không liên quan đến ta”.
Kiều Lâm hai mắt sáng lên, hưng phấn truyền âm: “Có phải hắn có thù với Hạ quốc không? Vả mặt Xúc Mẫn như thế!”
Khương Vọng không thèm để ý đến Kiều Lâm. Hắn không có hứng thú cùng người này, trước mặt nhiều cường giả như vậy đường hoàng nói xấu người khác. Đại thẩm người ta bán cá ngoài chợ, cũng biết nói xấu thì phải sau lưng người khác!
Nói đến thì quan hệ giữa Việt Quốc và Hạ Quốc, thật ra vẫn xem như tương đối tốt. Có lẽ là bởi vì đều cần đối mặt với áp lực của bá chủ quốc, có chút đồng bệnh tương liên. Nhưng còn có một nguyên nhân rất quan trọng là, học sinh của thư viện Mộ Cổ, nơi nhập sĩ nhiều nhất chính là Việt Quốc và Hạ Quốc.
Quan viên hai nước có không ít người trước kia từng là bạn học với nhau, câu thông tất nhiên càng dễ dàng hơn.
Nhưng đương nhiên cạnh tranh cũng có.
Bạn cần đăng nhập để bình luận