Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1705: Trên đời từng có một cánh cửa (2)

Bởi vì một người, ngoại trừ yêu hận tình thù của chính mình, còn có đạo đức làm người, tín ước nhân sinh. Lúc đầu ở sơn môn Thanh Vân đình chứng kiến một màn Phương Hạc Linh trà trộn trong đội ngũ Nhân Ma kia, hắn sẽ không quên.
Lúc đó bốn Nhân Ma hành hạ người vô tội đến chết, lấy việc nấu người làm niềm vui, hắn đã tự tay giết chết hai tên, nếu không phải Yến Xuân Hồi ra tay, Yết Diện Nhân Ma cũng đã phải chết.
Đối với hắn, Phương Hạc Linh và những Nhân Ma khác cũng không khác gì nhau.
Lúc ấy nếu như kẻ này xuất hiện ở Đoạn Hồn Hạp, đơn giản chỉ là ra thêm một chiêu kiếm mà thôi.
Đại khái điểm khác biệt duy nhất chính là...
Phương Hạc Linh quả thật là người Phong Lâm thành.
Phương Hạc Linh cũng tan nhà nát cửa trong thời gian tuyệt vọng đó.
Nhưng những Nhân Ma này, người nào không có quá khứ bi thảm?
Bao gồm Trịnh Phì, Lý Sấu, Cực Sát Ngạ Quỷ Hoàn Đào - tội đồ Mặc Môn, thậm chí cả Đoán Mệnh Nhân Ma kia, người nào không có quá khứ đau khổ?
Nhưng lúc bọn chúng hành hạ người vô tội đến chết, xác chết chất thành núi... có từng dừng lại, nghe câu chuyện của người khác hay không?
Những lời này của Khương Vọng nói với Phương Hạc Linh, cũng là nói với Vương Trường Cát.
Bạch Cốt tà thần là kẻ thù của hắn, Trang Cao Tiện là kẻ thù của hắn, Trương Lâm Xuyên là kẻ thù của hắn. Nhưng những tồn tại cùng hung cực ác như Nhân Ma này, quả thật cũng là kẻ thù của hắn.
Kẻ trước là kẻ thù không đội trời chung của hắn, còn kẻ sau là trách nhiệm hắn đã tự nhủ với bản thân từ giây phút đầu tiên nhấc kiếm gỗ lên.
Người trưởng thành có trách nhiệm đối với trẻ nhỏ, người mạnh có trách nhiệm đối với kẻ yếu, tu sĩ siêu phàm, phải có trách nhiệm siêu phàm.
Đây chính là đạo của hắn. Hắn không thể quản mọi chuyện bất bình bất tận trong thiên hạ, diệt trừ toàn bộ những kẻ ác trong thiên hạ, nhưng trong ba thước thanh phong có thể đạt được, chính nghĩa phải thuộc về hắn.
Lần trước trò chuyện, hắn và Vương Trường Cát xác nhận phương hướng của nhau. Hắn miêu tả tương lai mà hắn tưởng tượng, hắn sẽ cố gắng hết sức vì tương lai kia. Nhưng vĩnh viễn có điểm mấu chốt, vĩnh viễn sẽ không bất chấp thủ đoạn.
Bởi vì trước đó rất lâu đã có người thức tỉnh hắn... dùng phương thức sai lầm, sẽ không đạt được mục đích chân chính. Sai chính là sai, bất luận thế nào cũng không thể che giấu.
Nếu như Vương Trường Cát không đồng ý, hắn thà rằng tiếp tục độc hành.
Một người đi qua đêm dài có lẽ rất cô độc, nhưng độc hành không thẹn với lương tâm còn tốt hơn so với khách quý chật nhà mà lương tâm bất an.
Lúc Khương Vọng nói những lời này, tâm tình không rung động gì, ngữ khí cũng thật lạnh nhạt.
Nhưng sự kiên quyết của hắn, không ai có thể bỏ qua. Phương Hạc Linh cơ hồ ngay lập tức khom người bái thật sâu: "Khương sư huynh! Trước kia lúc ở Phong Lâm thành, ta thật sự rất không hiểu chuyện! Tâm tư hẹp hòi, lại hèn hạ bẩn thỉu. Làm rất nhiều chuyện sai trái, tổn thương rất nhiều người, hiện tại nhớ lại, vô cùng xấu hổ. Ta biết sai rồi, ta thành khẩn xin lỗi huynh. Xin huynh tha thứ... Xin huynh tha thứ!"
Gã cúi gập cả người, trán thấp qua tận đầu gối, thái độ cực kỳ hèn mọn. Khương Vọng nghiêng người tránh đi, không chịu nhận cái cúi người này: "Phương Hạc Linh, ngươi nói ngươi phải xin lỗi ta chuyện năm xưa, nhưng mà ta căn bản không nghĩ ra ngươi nợ ta cái gì. Chút miệng lưỡi, không đáng nhắc đến, năm đó ta cũng không hề nương tay với ngươi. Mà hiện tại, ta chỉ là không cùng đạo với ngươi mà thôi."
Phương Hạc Linh đứng dậy, gã gập người, ngước nhìn Khương Vọng, cười bồi nói: "Khương đại ca, huynh nói như vậy, là còn chê ta rồi. Đúng vậy, ta quả thật xin lỗi thiếu thành khẩn."
Vừa nói, gã giơ tay tát mình một cái.
Bộp!
Cái tát này kêu thanh thúy như thế.
Má phải của gã lập tức sưng phồng lên.
Mặt sưng vù, gã vẫn nặn ra nét tươi cười: "Hay là huynh nói đi, huynh muốn thế nào mới bằng lòng tha thứ cho ta? Ta có thể làm được nhất định sẽ làm, không thể làm được thì nhất định sẽ nghĩ cách làm được. Tóm lại, chỉ cần huynh chịu cho ta cơ hội, ta nhất định sẽ khiến huynh hài lòng." Thái độ mà Khương Vọng biểu hiện ra, chính là không thể cùng tồn tại với gã.
Mà Phương Hạc Linh hoàn toàn không cảm thấy, giữa mình và Khương Vọng, Vương Trường Cát có gì phải lựa chọn, không cần nói đến gì mà nhân phẩm đạo đức. Cho dù là suy tính từ góc độ lợi ích, Khương Vọng mạnh hơn gã nhiều, thiên phú cũng vượt xa gã. Trước đây, bây giờ, tương lai có thể đoán được, sẽ luôn mạnh hơn gã. Ngay cả chính gã, cũng không tìm được lý do khiến cho Vương Trường Cát vứt bỏ Khương Vọng mà chọn mình. Cho nên gã tuyệt đối không muốn để bản thân ở vào thế đối lập với Khương Vọng.
Cho nên gã hèn mọn xin lỗi, cho nên gã tát chính mình một bạt tai. Gã thậm chí còn có thể quỳ xuống khấu đầu mấy cái, gã có thể đê tiện như một con chó, có thể đê tiện hơn cả con chó!
Chỉ cần Khương Vọng không bóp chết cơ hội của gã...
Nếu như bị Vương Trường Cát bỏ rơi, dựa vào chính gã, phải làm thế nào đến được trước mặt Trương Lâm Xuyên đây?
Đối mặt với Phương Hạc Linh như vậy, Khương Vọng vẫn bình tĩnh như cũ, bình tĩnh đến gần như lãnh khốc: "Nghe đây, Phương Hạc Linh. Ta không biết những năm qua ngươi đã xảy ra chuyện gì, ta cũng không muốn biết. Ở trên thế giới này, không có ai sống dễ dàng cả. Ta không có thù hận với ngươi, đương nhiên cũng không cần nói đến việc tha thứ. Ngươi nên làm gì thì cứ làm cái đó, không cần biểu diễn trước mặt ta."
"Khương sư huynh, cho ta một cơ hội đi." Phương Hạc Linh giơ tay lên lại tát cho mình một cái, cái tát này khiến hai bên mặt đều sưng phồng lên, nhưng gã vẫn nhếch mép lên cười, giống như căn bản không cảm nhận được sự cự tuyệt của Khương Vọng: "Ta chỉ muốn cùng huynh và Vương đại ca đi báo thù rửa hận, ta chỉ muốn báo thù mà thôi.
"Cùng một mục tiêu, không có nghĩa là có thể cùng đi. Ngươi có phương thức của ngươi, ta có phương thức của ta." Khương Vọng nói: "Ta đã nói, chúng ta không cùng đạo."
Bốp!
Phương Hạc Linh lại tát mình một cái, khóe miệng bị đánh chảy cả máu.
Gã nhếch mép, cười nói: "Cha ta chết rồi, là người cha thiết yến ở Vọng Nguyệt lâu, cầu huynh cho đứa con phế vật là ta một chút lòng tin. Người đã chết rồi. Chỉ một cái khoát tay của Trương Lâm Xuyên, một đạo lôi quang hạ xuống, người biến thành một khối than đen. Chết đến mức không còn chút tôn nghiêm nào."
Khương Vọng trầm mặc.
Đối với hắn, Phương Trạch Hậu không nghi ngờ gì chính là một kẻ khiến cho người ta chán ghét, ăn chặn tài nguyên của Phương Bằng Cử, xưa nay ở Phong Lâm thành cũng không có danh tiếng tốt đẹp gì, thậm chí còn từng dùng Khương An An uy hiếp hắn.
Nhưng người này, lại là một người phụ thân chân thành. Cực kỳ yêu thương con của mình, dốc toàn lực, của cải, thậm chí cả sinh mệnh vì con.
Người như Phương Trạch Hậu chết đi, lão chẳng qua chỉ là một trong hàng ngàn hàng vạn người chết đi ở Phong Lâm thành.
Khương Vọng không biết nên nói gì.
Phương Hạc Linh nhìn hắn, cười bồi nhìn hắn.
Trước đây ở Phong Lâm thành, gã từng thề nhất định phải khiến cho Khương Vọng này nhìn gã bằng con mắt khác. Nhưng đã nhiều năm trôi qua rồi, gã bỏ ra nhiều như vậy, nỗ lực trưởng thành như vậy, khó khăn lắm mới đến được đây. Lại còn phải cúi đầu thấp kém chưa từng có, cười ti tiện như thế, cầu khẩn như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận