Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1473: Tình yêu cho ngươi còn hơn thời gian dài đăng đẵng (2)

Nhìn Tiểu Phiền bà bà ôm mặt òa khóc, Thanh Cửu Diệp và Thanh Bát Chi ngẩn ra, không biết làm sao.
Trong trí nhớ của họ, Tiểu Phiền bà bà là người hiền hòa, cũng là người nghiêm khắc. Bà khoan dung, và càng dẻo dai bền bỉ.
Vì Thánh tộc, bà có thể ép Thanh Thất Thụ đi tương thú. Nhưng cũng sẽ ngay đêm trước ngày Thanh Thất Thụ xuất chiến Rừng Huyền Lâm, thức trắng đêm may nặc y cho hắn.
Bà xử lý tất cả mọi chuyện lớn nhỏ trong tộc, dốc hết tâm huyết, mười năm, một trăm năm, mấy trăm năm, tất cả như một ngày.
Chưa từng thấy bà yếu ớt, khóc nức nở như vậy!
Nhìn Tiểu Phiền bà bà, Thanh Hoa chợt cảm thấy không thể cầm dao được nữa, ngón tay thả lỏng, con dao nhỏ rơi xuống đất.
Keng!
Nàng ta cũng ngồi thụp xuống.
"Ta đã làm cái gì?" Nàng ta đau đớn lắc mạnh đầu, sợ hãi, không hiểu, ôm đầu khóc òa lên: "Ta đã làm gì! Sao ta có thể làm như vậy! Ta không biết... hu hu hu... Thất Thụ!"
"Ngươi nói, ngươi đã làm gì hả?!" Thanh Cửu Diệp tiến lên, nghiến răng rút đoản đao ra, định hạ sát thủ.
Thanh Bát Chi xoay giáo, không cản.
"Đừng làm tổn thương nàng!" Bà lão cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
Bà hít sâu, rút cây chủy thủ trên bụng ra.
Khẽ kêu lên vì đau, nói: "Không phải lỗi của nàng, nàng không khống chế được mình."
Cơ thể bà đau đớn, nhưng ánh mắt bà bình tĩnh mà tỉnh táo.
Chịu khổ mấy trăm năm, cuối cùng cũng đã có nơi để thuộc về.
Thanh Hoa ngẩn ra nhìn bà lão hiền lành, hai mắt ngấn lệ mông lung: "Nhưng thần..."
"Ngươi nói ngươi là Thanh Chi Thánh nữ, ngươi phải nghe theo lời thần. Ngươi nói chúng ta phải đi theo lời chỉ dẫn của Long Thần."
Tiểu Phiền bà bà hơi nhổm người dậy, nhìn nàng ta: "Nhưng Thanh Hoa à, ngươi có biết, nếu thật sự hoàn toàn đi theo chỉ dẫn của Long Thần, kết quả sẽ là thế nào không?"
"Con đường đó, chúng ta đã từng đi qua rồi, chính là thời kì bóng tối mấy trăm năm đó!"
"Con đường đó chúng ta đã đi rồi, chính là giết chết những bộ tộc khác, là Dạ Chi Thâm Nhập đã giết vô số tộc nhân."
"Mọi người đều nghĩ, Thánh nữ chỉ nghe được những lời thần chỉ rời rạc mơ hồ, đó là bởi vì ta lợi dụng thần chi tế đàn để ngầm hạ bố trí, để chỉ một mình ta nghe được thần dụ, giải thích thần dụ, nhưng lúc nãy ngươi nghe rõ được có phải không? Thần dụ đột phá bố trí của ta, truyền đạt với ngươi, dùng nó để ảnh hưởng đến ngươi... ngươi có nhớ lời thần dụ ở sâm chi tế đàn lần trước không?"
Tiểu Phiền bà bà hỏi: "Thần nói chúng ta phải giết tất cả khách từ thiên ngoại tới, tế đầu cho Yến Kiêu. Thần còn nói chúng ta phải giúp Long Thần sứ giả, giết chết Yến Kiêu. Thần mâu thuẫn như vậy, chúng ta phải đi bên nào?"
"Ta nghĩ... thần có lẽ có đúng và sai. Nhưng chúng ta mới là người thật sự sinh sống trên thế giới này, chung đụng với tộc nhân sớm chiều, chúng ta hẳn phải phân rõ, cái nào mới là lựa chọn tốt hơn, không phải sao?"
Ánh mắt bà thương hại: "Đứa trẻ, chúng ta tín ngưỡng thần, thứ chúng ta tín ngưỡng là cái gì?
Tín ngưỡng một tồn tại vĩ đại, chỉ vì sùng kính, chỉ vì quỳ lạy...
Vì tín ngưỡng mà tín ngưỡng ư?
Không. Chúng ta tín ngưỡng thần, là hy vọng để được thần che chở, là hy vọng được thần phù hộ, là hy vọng có được hòa bình! Hy vọng người nhà, bạn bè của chúng ta đều bình an, huynh đệ tỷ muội của chúng ta đều hạnh phúc.
Chúng ta tín ngưỡng là vì có điều muốn cầu, chúng ta muốn thoát khỏi sự thống khổ luân hồi này.
Nên chúng ta nói tín ngưỡng.
Chúng ta tín ngưỡng cái gì? !"
Bóng đêm khuấy động Thần Long mộc lâm, ở giường bệnh của bà mẹ già kia.
Lão phụ nhân đưa tay bóp cổ con trai, chỉ cần vặn một cái, là giết chết.
Nhưng cái vặn này, không làm sao vặn được.
Hán tử đầy đặn rõ ràng một quyền là đập chết lão nhân này, nhưng hắn ta chỉ cố gắng bảo vệ cổ của mình, đỏ mặt gọi: "Mẹ!"
Lão phụ nhân nhìn vào mắt ông ta, như bị sét đánh, cánh tay thả lỏng, khóc rống lên tự tát mình một bạt tai: "Từ ngay đầu ta đã không tin thần!"
Trong căn nhà ba người kia.
Nữ nhân xinh đẹp đang kéo mạnh tóc con gái ra sau, sống tay trái sắp chặt xuống, thì đột nhiên hất cùi trỏ sang bên.
Rắc!
Tự mình hại mình, tự bẻ cong cả cánh tay trái của mình đi từ phần cùi chỏ, khiến cánh tay trở nên gãy khúc.
Thà đau đến mặt mũi co quắp, cũng nhất quyết không để sống tay mình chặt xuống.
Đứa bé gái bị sợ khóc òa lên, được nam nhân vội chạy tới ôm lấy, nằm trong lòng phụ thân, nhưng vẫn kêu khóc: "Mẹ, mẹ sao vậy mẹ?"
"Xin lỗi, ta xin lỗi..." Vị Thánh nữ tiền nhiệm của Thanh Hoa kia khóc rống lên.
Trong thư phòng.
Giọng của Tiểu Phiền dần trở nên kích động, bà đứng dậy khỏi ghế: "Chân thần không bao giờ bảo mẹ giết con, chân thần sẽ không đành lòng tổn thương nhân luân! Nếu có chuyện đó, vậy đó chính là tà thần! Là ác thần!"
"Thần yêu thế nhân ta kính thần, nếu thần hại người..."
Bà vung tay, thu hồi tất cả sách trong phòng.
Sau đó đi ra ngoài.
"Đi theo ta!"
Bà lão tóc bạc, lưng đã hơi còng, lúc này lại có một sức mạnh dao động lòng người.
Thanh Bát Chi, Thanh Cửu Diệp, và cả Thanh Hoa còn đang hỗn loạn bối rối, đều đi theo sau lưng.
Đi vào trong bóng đêm.
Đi ra sau thư phòng, Tiểu Phiền bà bà xoay tay phất một cái.
Cả thư phòng bốc cháy!
Cháy hừng hực!
Bà đốt thư phòng, đốt hết Thần Long mộc xưa cũ nhất của cả Thần Ấm chi địa.
Mấy người Thanh Bát Chi sững sờ đứng nhìn.
Thần Long mộc đầy sức sống tỏa ra ngọn lửa màu vàng, chiếu sáng cả Thần Ấm chi địa, xua tan Dạ Chi Thâm Nhập.
Ban đêm ở nơi này chưa bao giờ sáng ngời đến thế.
Kim quang minh diệu, rực rỡ huy hoàng.
"Các tộc nhân!"
Lấy ngọn lửa màu vàng đang cháy hừng hực làm bối cảnh.
Bà lão tóc bạc lơ lửng trên không trung, hướng về phía Thần Ấm chi địa hô to: "Hãy tự hỏi mình một câu, cái gì mới là tín ngưỡng của chúng ta? !"
Bên ngoài Rừng Huyền Lô.
Trước cây Thần Long mộc khổng lồ đã ngã...
"Thời cơ đến."
Quan Diễn bình tĩnh nói.
Phất tay áo, nhẹ nhàng bay lên bầu trời.
Bầu trời đêm Sâm Hải nguyên giới một màu đen nhánh, nhưng cơ thể Quan Diễn lại thành ánh sáng.
Nơi này ban đêm không có trăng, nhưng tăng y trắng toát của ông tung bay, như một vầng trăng sáng.
Đúng là không cần phải nói lời từ giã.
Khương Vọng không nói một lời, đạp mũi chân, như con như chim xanh vượt gió, bay qua Thần Long mộc, xông vào rừng sâu.
Đầu người treo đầy trên cây, hiện ra trước mắt hắn.
Lạnh lẽo tĩnh mịch.
Có một cảm giác cực kì lãnh khốc tàn nhẫn.
Lần trước khi rời khỏi nơi này, vốn tưởng chúng đã chết hết, không còn một mống.
Nơi này sẽ lại nở hoa kết trái, lại thành nơi ở của chim muông thú vật.
Nhưng chân trước vừa rời khỏi Sâm Hải nguyên giới, chân sau Yến Kiêu đã lại xuất hiện...
Tựa như số mạng không thể sửa đổi.
Một bộ áo xanh bước trên mây mà đi, mấy bước đã đến vùng luyện ngục nhân gian, tìm thấy ‘nhân gia’ ở sâu trong lô lâm.
Nhà gỗ vẫn y như thế, yến ổ vẫn treo ở mái hiên.
Ngay cả vị trí cũng không hề thay đổi...
Như đang chờ người.
Một con yến tử không đuôi, ngay lúc này thò đầu ra, vừa vặn đối mặt với Khương Vọng. Mắt nó thoáng kinh ngạc, lẫn có chút tức giận, đại khái là nhận ra Khương Vọng... Cánh nó khẽ nhúc nhích, vẻ định bay lên.
Xoẹt!
Một đường hàn mang lóe lên, Khương Vọng một kiếm chém tới, chém Yến Kiêu rớt ngược trở về yến ổ!
Cảm giác quay cuồng khi vào yến ổ không còn ảnh hưởng đến Khương Vọng chút nào. Vào trong yến ổ, người đi theo kiếm, một bước đã đuổi kịp Yến Kiêu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận