Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1009: Nghi Chế Lệnh

"Tránh tránh tránh!"
Xe ngựa vừa lái vào Lâm Truy thành, chợt nghe thấy một hồi hỗn loạn.
Đám người Lâm Truy thành rộn ràng đi đường, trên đường là thế giới âm thanh mắng nhau, kể chuyện, rao hàng, xe kêu ngựa hí.... trong hỗn loạn vẫn có trật tự, cho đến khi bị một chiếc xe ngựa mạnh mẽ đâm tới quấy nhiễu.
Cả hồ nước mùa xuân như nhăn lại, làm cho người ta nhíu mày.
Khương Vọng cũng không nói lời nào, tự quét dọn Nội Phủ. Dù đã có được Bí Tàng, nhưng hắn vẫn muốn hiểu rõ chính mình thông qua "quét dọn" gian phòng Nội Phủ.
Thăm dò bản thân, thăm dò thế giới, tu hành vĩnh viễn không có giới hạn.
Người đánh xe của cửa hàng xe ngựa Bảo Thị cũng được huấn luyện nghiêm chỉnh, thành thành thật thật đánh xe ngựa qua rìa đường, mặc cho người sắp đến kiêu ngạo đi qua.
"Đây là xe ngựa nhà ai, không có quy củ như thế, không sợ làm người đi đường bị thương sao?"
"Thế nào, ngươi cản được à? Đây chính là xe ngựa của phủ Quốc cữu!"
"Ai, đi thôi, đi thôi, ai chọc nổi chứ?"
Tiếng bàn tán trong đám người cũng không thoát được lỗ tai của Khương Vọng.
Phủ Quốc cữu?
Người thân của đương kim Hoàng hậu Đại Tề?
Mẫu tộc của Thái tử Khương Vô Hoa?
Hắn nhớ mang máng, Tụ Bảo Thương Hội có một chấp sự tên là Tào Hưng, chính là người của quốc cữu gia Hà Phú. Sau này Tụ Bảo Thương Hội vừa xảy ra chuyện, người kia liền bứt ra, vội vàng lui lại, trực tiếp tuyên bố Tụ Bảo Thương Hội sụp đổ.
Một đoạn thời gian sau đó, phủ Quốc cữu này gần như mai danh ẩn tích, khiêm tốn đến mức không thể khiêm tốn hơn. Sao hiện tại lại trở nên kiêu ngạo rồi?
Khương Vọng không vui lắm, nhưng cũng không định làm gì.
Thứ nhất, thái độ của đối phương dù ngang ngược, nhưng cũng chỉ kêu to phách lối, cũng chưa đụng đến người dân nào. Người đánh xe rõ ràng có chút tu vi, khống chế con ngựa chạy rất ổn, rõ ràng biết ranh giới cuối cùng ở đâu.
Đoán là chỉ vì thỏa mãn sự kiêu căng của vị công tử trong xe ngựa kia. Nếu thế, đó quả thật là một phế vật.
Khương Vọng cũng quen biết không ít công tử ở Tề Quốc, vung tiền như rác, sát phạt quyết đoán, lưu luyến bụi hoa... Loại nào cũng có, nhưng hắn chưa từng thấy phế vật như thế này, lấy việc kiêu căng trước mặt dân chúng làm thú vui.
Thứ hai, về phía mình, hắn chỉ tránh đường mà thôi, không phải là chuyện uất ức gì. Hơn nữa, con ngựa này lại không treo minh bài của hắn, không ai biết người ngồi trong xe chính là Khương Thanh Dương hắn.
Người đánh xe kéo xe ngựa về trên đường lớn, nhỏ giọng oán trách một câu: "Không biết Bắc Nha môn làm ăn kiểu gì, phóng xe trên phố xá sâm uất cũng không hỏi tới, chỉ có thể quản mấy người dân bình thường."
Trên danh nghĩa, Thanh Bài cũng trực thuộc Bắc Nha.
"Có lẽ do không ai thấy, thấy rồi thì đương nhiên sẽ quản." Khương Vọng hơi xấu hổ, nói qua màn cửa: "Mà xe ngựa Bảo gia các ngươi mà cũng sợ phủ Quốc cữu hả? Còn nhường đường cho bọn họ."
Chiếc xe ngựa này được người của phủ thành chủ Thiên Phủ thành thuê, người đánh xe cũng không biết người trên xe ngựa là ai.
Gã vốn chỉ thuận miệng nhỏ giọng phàn nàn, không ngờ khách hàng trên xe lại thính tai như thế.
Gã thầm mắng mình một tiếng lắm miệng, tay vẫn nắm chắc dây cương, trả lời: "Ngài nói đùa. Cửa hàng xe ngựa mở cửa làm ăn, sao dám gây chuyện với ai? Lại nói, chủ nhân của chúng ta cố nhiên xuất thân từ Bá phủ, cao quý không thể tả, nhưng những hạ nhân như chúng ta nào có tư cách cáo mượn oai hùm? Hơn nữa, ngài còn ngồi trên xe, sao chúng ta có thể liên lụy đến khách nhân được?"
Khương Vọng âm thầm gật đầu. Cửa hàng xe ngựa Bảo Thị có thể làm ăn lớn đến như vậy, không phải không có đạo lý.
Cả hai nói chuyện câu được câu không ở chỗ này.
Khi lái qua đầu đường bên kia, bỗng một tiếng quát to vang lên: "Dừng xe lại cho ta!"
Giọng nói kia chính nghĩa lẫm nhiên: "Ngươi là người phương nào, dám can đảm phóng xe gây chuyện, trong mắt ngươi còn có vương pháp không?"
Người đánh xe cả giận nói: "Đây là xe ngựa của phủ Quốc cữu!"
"Phủ gì cũng không được! Xuống đây cho ta!"
Giọng nói này rất quen thuộc. Khương Vọng nghe ra được, đó là nhi tử của Đô úy Bắc Nha Trịnh Thế, Trịnh Thương Minh.
Thế nhưng, hắn đã từng tiếp xúc với Trịnh Thương Minh mấy lần, lại chưa bao giờ thấy tính cách này của y.
Khương Vọng sinh ra chút hứng thú, vừa hay người đánh xe cũng vô thức chậm dần tốc độ, hắn cười nói: "Dừng lại xem náo nhiệt chút đi".
"Vâng!" Giọng người đánh xe lộ ra cảm giác hưng phấn nhưng cố nén lại.
Lên án việc ác, tuyên dương điều thiện, mở rộng chính nghĩa là kịch bản được tất cả mọi người yêu thích. Câu chuyện loại này vẫn luôn lưu truyền.
Khương Vọng không nhìn ra ngoài thăm dò, dựa vào âm thanh đã nghe được đại khái. Hắn giữ vững khiêm tốn, đồng thời rèn luyện năng lực Bộ âm Ngũ Tiên Như Mộng Lệnh của mình.
Một giọng nói trong đó có vẻ chột dạ, nhưng rất kiêu ngạo:
"Trịnh Thương Minh! Ngươi muốn gây sự với ta à?"
Chắn hẳn là vị công tử trong xe ngựa kia đi ra.
Sau đó là âm thanh chống trả không chút do dự của Trịnh Thương Minh: "Không phải Trịnh mỗ gây khó dễ ngươi, mà là Hà Chân ngươi vi phạm Tề luật. Lệnh Nghi Chế có nói, người đi ra tránh người đi vào. Người ra khỏi thành phải tránh đường cho người vào thành, sao ngươi lại vung roi hô to, muốn người vào thành tránh đường cho ngươi? Lệnh Nghi Chế lại nói, người lái xe trong phố xá sầm uất, phải đi chậm, đi ổn, không được nhanh! Xe ngựa của ngươi có dừng lại chút nào không? Không những không chậm, ngươi lại còn dám mạnh mẽ đâm tới! Hôm nay dù ta có bắt ngươi lại, quốc cữu gia cũng không thể nói gì hơn!"
Y càng nói càng sục sôi: "Lại đây! Giữ xe ngựa này lại, áp giải người trên xe ngựa, mang về Bắc Nha!"
Hà Chân chính là con trai quốc cữu Hà Phú, cũng là biểu đệ của đương kim Thái tử, Khương Vô Hoa.
Nhưng gã nghe vậy lại thét lên: "Ta xem ai dám!"
Ngay sau đó, một tiếng nổ vang lên.
Chắc là Trịnh Thương Minh đích thân ra tay, chỉ một chiêu đã bắt được gã.
"Trịnh Thương Minh ta làm theo luật, có gì không dám!"
Hà Chân có lẽ bị bịt miệng, không nói được gì.
Giọng nói của người đánh xe hô trước đó quát tránh đường, sau lại kiêu căng chống đối, nhưng thái độ lúc này đã trở nên hèn mọn: "Công tử chúng ta quả thật có chuyện quan trọng, nóng lòng ra khỏi thành mới... dù xe ngựa đi khá gấp, nhưng không làm một ai bị thương ở ven đường. Trịnh công tử, ngài xem ngài có thể mở một đường hay không..."
Trịnh Thương Minh không thèm nể mặt, hoàn toàn không để ý đến người kia, chỉ nói: "Theo luật Tề, người chống đối lệnh bắt, có thể giết chết!"
Thế là không còn âm thanh phản kháng nữa.
Xe ngựa bị giữ lại, người bị trói.
"Hay lắm!"
Không biết là ai dẫn đầu trước, một loạt âm thanh kêu hay chợt vang lên trên đường phố.
"Trịnh đại nhân hay lắm!"
"Bắc Nha uy vũ!"
"Các vị phụ lão hương thân, quá khen rồi! Thương Minh chỉ làm việc theo luật, hết sức hoàn thành bổn phận của mình mà thôi.
Mọi người tuân thủ luật pháp, an cư lạc nghiệp, mới là căn bản thịnh vượng của Đại Tề ta!" Giọng nói của Trịnh Thương Minh rõ ràng, vang dội: "Được rồi! Các vị tản đi thôi! Chú ý chân mình, chớ giẫm đạp nhau."
"Đi thôi" Trong một mảnh náo nhiệt, Khương Vọng nói khẽ.
Người đánh xe cũng không gây phiền, kéo dây cương muốn đi.
Nhưng ở đầu con đường bên kia, một âm thanh nhanh chóng tới gần, là âm thanh xuyên qua gió, phá vỡ khoảng không.
Không đợi Khương Vọng phân tích ra nguyên cớ, giọng nói của Trịnh Thương Minh đã vang lên ngay ngoài xe ngựa: "Các ngươi không sao chứ? Có người vô lễ, giữ trật tự là trách nhiệm của phủ Tuần Kiểm Đô Thành ta."
Lúc này thái độ của y lại thân thiết, ôn hòa, hoàn toàn khác sự nghiêm khắc khi đối mặt Hà Chân.
Dưới loại tình huống này, nếu Khương Vọng không hiện thân, thì quá thất lễ.
Bởi thế, cho dù đang lo lắng chuyện danh ngạch Hoàng Hà Hội, hắn vẫn vén rèm, hô lên: "Trịnh huynh!"
Nụ cười của hắn rất chân thành: "Phong thái hôm nay của ngươi, thật khiến người ta gặp mặt khó mà quên!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận