Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1706: Trên đời từng có một cánh cửa (3)

Gã không dám có chút bất mãn nào, cười như vậy: "Ta biết ta là phế vật, không chút quan trọng, khiến người ta chán ghét. Các huynh đều là thiên tài, tương lai các huynh vô cùng sáng lạn. Ta chỉ muốn đồng hành cùng các huynh một đoạn đường, đợi đến khi giết chết Trương Lâm Xuyên rồi, ta sẽ cút ngay, sẽ cút đi thật xa, nhất định sẽ không làm bẩn mắt các huynh. Huynh xem như vậy được không?"
Khương Vọng thầm thở dài một hơi.
Hắn nghiêm túc nhìn Phương Hạc Linh, ánh mắt hắn rất sạch sẽ, bên trong quả thật không có oán hận, cũng không có chán ghét, chỉ có một loại bình tĩnh kiên định.
"Vạn Ác, Tước Nhục, Khảm Đầu, ba Nhân Ma này, đều do ta giết. Đoán Mệnh Nhân Ma chết, cũng có công lao của ta. Thậm chí từ rất lâu trước đây, Thôn Tâm Nhân Ma Hùng Vấn kia, quả thật cũng do một kiếm của ta đâm thủng ngực. Thái độ của ta đối với Nhân Ma chưa từng thay đổi."
"Ngươi biết không? Trịnh Phì và Lý Sấu có tình cảm rất tốt, bọn họ đều nguyện ý chết vì đối phương. Ta nhìn thấy tình huynh đệ chân chính trên người bọn họ! Nhưng ta vẫn giết bọn họ, không hề do dự. Bởi vì lúc bọn họ giết chết những thường dân vô tội, lúc bọn họ vứt người vào bếp lò để nấu, lúc bọn họ ăn thịt uống máu người, bọn họ cũng không hề do dự."
Khương Vọng nói tiếp: "Phương Hạc Linh, ta có thể hiểu được sự thù hận của ngươi, ta hoàn toàn có thể hiểu được. Trong rất nhiều đêm đen cô độc, ta cũng bị thù hận gặm nhấm như ngươi. Màu máu bên trong ánh mắt ngươi, trong ánh mắt ta cũng đã từng có, hơn nữa từ đó đến nay chưa hề tiêu tan. Nhưng chúng ta không phải người chung đường. Nếu gặp phải bên ngoài Sơn Hải Cảnh, hiện tại ta đã rút kiếm."
Phương Hạc Linh nhìn về phía Vương Trường Cát, trên mặt Vương Trường Cát không có biểu cảm gì, cũng không nói lời nào.
Gã dường như đã hiểu rõ.
Gã không tát mình nữa, gã biết làm gì cũng vô ích.
Khương Vọng đến giờ vẫn kiên quyết như vậy.
Lúc Phương Bằng Cử co quắp nằm trên mặt đất, hai mắt đẫm lệ, hô to tam ca, cầu xin hắn tha mạng. Kiếm của hắn đâm xuống, cũng không chút chần chừ.
Đó là huynh đệ kết nghĩa tình như thủ túc của hắn!
Phương Hạc Linh gã, tính là cái gì?
Phương Hạc Linh cười, cười thành tiếng.
Gã cười giơ ngón cái lên với Khương Vọng: "Ngươi đúng là lòng dạ sắt đá, ngươi đúng là trung can nghĩa đảm, ngươi đúng là ân oán rõ ràng, đúng là đầu đội trời chân đạp đất. Trong mắt ngươi không chịu nổi một hạt cát, ngươi thật là chính trực, thật là chính nghĩa, Khương Vọng!" Gã tự giễu bản thân không có chí tiến thủ, vừa tự ti lại vừa căm phẫn.
Gã giơ cao ngón tay cái, cao quá trán: "Ngươi rất mạnh, ngươi thật sự rất mạnh. Ngươi là thiên kiêu được người người ca ngợi. Ngay cả lúc học những thứ... kiếm pháp rách nát kia ở ngoại môn, ngươi cũng có thể mạnh hơn ta. Ngươi cũng mạnh hơn đường huynh thiên tài Phương Bằng Cử của ta, chỉ cần một kiếm là giết chết huynh ấy!"
Tay của gã từ từ hạ xuống, giang hai bàn tay ra.
"Nhưng còn ta thì sao?"
Gã trừng mắt nhìn Khương Vọng, biểu cảm ức chế mà vặn vẹo, gã lần đầu gầm gừ với Khương Vọng: "Nhưng còn ta thì sao!"
"Ta là một phế vật! Ta làm thế nào cũng vẫn thua kém ngươi, ngay cả Phương Bằng Cử ta cũng thua kém, ta phải làm sao bây giờ?"
"Ngươi cho rằng ai cũng giống ngươi sao, có thể có rất nhiều chọn lựa? Người mà ngươi kết giao không phải là thiên tài, truyền nhân danh môn thì cũng là con cháu thế gia, công tử, công gia. Ngươi ở đài Quan Hà nổi danh thiên hạ, ngươi ở Tề quốc quan to lộc hậu, ngươi ở Sở quốc qua lại đều không phải dân thường, Tam Hình Cung làm chứng cho ngươi, Dư Bắc Đấu cũng mẹ nó xướng danh cho ngươi!"
"Nhưng còn ta thì sao?"
Khuôn mặt sưng vù của gã vặn vẹo thành một đoàn, nhìn cực kỳ xấu xí, cực kỳ chua xót. Gã dùng ngón tay chỉ vào lồng ngực mình, chỉ rất mạnh, giống như đang run rẩy, trong nháy mắt như nhớ lại vô số lần thống khổ, theo từng cái đập vào lồng ngực, gã gầm lên giận dữ: "Ta không phải người tốt, nhưng ta cũng không hề xấu xa như thế! Có một số thời điểm, ta cũng không xuống tay, có một số người ta cũng không muốn giết! Nhưng ta đã tự nói với chính mình, ta muốn báo thù! Ta không có gì cả, không là cái gì cả, ta lấy gì để báo thù? Chỉ có Nhân Ma muốn ta, chỉ có Nhân Ma cho ta cơ hội, chỉ có Nhân Ma cho ta sức mạnh!"
Gã chỉ vào Khương Vọng, dùng thanh âm gần như gào to nói: "Ngươi mẹ nó có thể làm người tốt, cao cao tại thượng nhìn ta, chỉ là vì ngươi đã được chọn."
"Mà ta thì không."
Phương Hạc Linh rũ tay xuống, gã hạ giọng. Biểu cảm vặn vẹo trên mặt bắt đầu sụp đổ, gân xanh nổi lên cũng từ từ tản đi.
Gã trở nên sa sút, là loại sa sút hoàn toàn nhận rõ hiện thực.
Gã lắc đầu: "Khương Vọng, ta thật sự rất ghét loại người đứng trên cao nhìn xuống như ngươi. Có lẽ ngươi đúng, nhưng ngươi sẽ không vĩnh viễn đúng."
Thứ ánh sáng có thể xem là rực rỡ trong đôi mắt gã, vụt tắt.
Gã cứ cứ vậy, mang theo gương mặt sưng vù, chán nản quay người.
Gã biết gã chỉ có thể đến quỳ gối trước mặt Yến Xuân Hồi, quỳ gối trước mặt Yến Tử, lại đi cầu xin một chút cơ hội.
Mặc dù gã cũng không biết, gã còn thứ gì để trao đổi.
Cái thế giới này, là được chuẩn bị sẵn cho thiên tài mà thôi.
Mọi ánh sáng trên đời này, là để cho những... kẻ quyền thế kia hưởng thụ.
Một phế vật như gã, có tư cách gì nói đến chuyện yêu hận chứ?
Thù giết cha thì như thế nào?
Giống như một con chó vẫy đuôi mừng chủ thì như thế nào?
Bán đứng tự tôn, bán đứng linh hồn, trả giá đau khổ, hy sinh thân thể... Thì thế nào?
Cái thế giới này có vô số cánh cửa, phía sau những cánh cửa đó có vô số ưu việt. Nhưng lại chưa từng có cánh cửa nào, mở ra cho gã.
Gã thất hồn lạc phách đi ra ngoài.
Không biết nên đi nơi nào.
Đột nhiên, có một cánh tay, khoác lên bả vai của gã, khiến bước chân gã ngừng lại.
Gã quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một bên mặt bình tĩnh của Vương Trường Cát.
Chính gã cũng không biết vì sao, nước mắt chảy xuống.
Vương Trường Cát không nhìn gã, chỉ dùng một tay đè lên bờ vai của gã, đứng bên cạnh gã, đối mặt với Khương Vọng.
Từ đầu đến giờ, y không nói câu nào, chỉ yên lặng nhìn chăm chú cuộc đối thoại giữa Khương Vọng và Phương Hạc Linh.
Lúc này y nói: "Thật ra, việc ai giết ai, đạo đức hay là chính nghĩa gì đó, ta không quá quan tâm. Chỉ là ta nghĩ rằng, có người không muốn ta làm chuyện ác, cho nên dưới tình huống không ảnh hưởng đến việc báo thù, ta sẽ tận lực tuân thủ những chuẩn tắc liên quan đến nhân nghĩa đạo đức."
"Để ta nói cho ngươi biết, vì sao ta mang theo Phương Hạc Linh bên người. Bởi vì ta cảm thấy ít nhất lúc đối phó với đám người Trương Lâm Xuyên, hắn có thể làm được chuyện gì đó. Bởi vì ta cảm thấy, hắn có một trái tim rất kiên cường."
"Hắn không phải là phế vật, hắn là một tài năng có thể rèn giũa."
"Khương Vọng, ta không hiểu sự kiên trì của ngươi cho lắm. Ta không biết vì sao ngươi không xét quan hệ lợi hại, mà lại căn cứ vào chuẩn tắc làm người để suy xét chuyện này. Nhưng ta nghĩ, trên đời này, phần lớn đều là người phải chịu khổ, sở dĩ vẫn có thể kiên cường sống tiếp, đơn giản chỉ vì trong lòng có kiên trì. Cho nên ta tôn trọng sự kiên trì của ngươi."
"Hơn nữa." Vương Trường Cát nói tiếp: "Nếu như ngươi và Phương Hạc Linh quả thật không thể nào cùng tồn tại, ta sẽ chọn ngươi, từ bỏ hắn không chút do dự. Bởi vì ngươi đáng giá hơn, ngươi đã vô số lần chứng minh sự ưu tú của mình."
"Nhưng ta nghĩ, ngươi có thể cho Phương Hạc Linh một cơ hội hay không, để cho hắn được một lần chứng minh bản thân?"
Y giơ bàn tay lên, chặn lại lời Khương Vọng muốn nói: "Ngươi hãy nghe ta nói hết đã. Chúng ta không ngại dùng một góc độ khác càng thực tế hơn để suy nghĩ về vấn đề này. Bắt đầu từ sự kiên trì của ngươi, từ chính nghĩa mà ngươi suy nghĩ."
Y hỏi tiếp: "Bây giờ chúng ta đều ở trong Sơn Hải Cảnh, ngươi cũng biết, ngươi không thể nào chân chính giết chết hắn. Trong hiện thế, các ngươi xa cách trùng trùng, cho dù ngươi muốn tìm hắn, cũng không biết lúc nào mới có thể tìm ra. Cho nên ngươi không thể nào ngăn cản hắn làm chuyện ác. Ngươi có thừa nhận điểm này không?"
"Nếu vậy, vì sao ngươi không thử trói buộc hắn? Khiến cho Hận Tâm Nhân Ma từ nay về sau không còn... lạm sát nữa, chẳng lẽ như thế không phải càng có thể thực hiện được chính nghĩa của ngươi sao?"
"Ngươi bây giờ từ bỏ hắn. Ta cũng từ bỏ hắn. Rời khỏi Sơn Hải Cảnh, hắn không còn lựa chọn, chỉ có thể quay lại với Nhân Ma, lại phải giết bao nhiêu người. Ngươi làm sao để chịu trách nhiệm với mạng sống của những người này? Nếu như ngươi đồng ý cho hắn một cơ hội, vậy thì chính ngươi đã cứu mạng của những người có thể bị giết kia. Ngươi cho hắn một cơ hội này, so với việc ngươi rút kiếm ra khỏi vỏ, càng tiến gần với chính nghĩa hơn."
Bàn tay y nắm lấy bả vai Phương Hạc Linh, hơi dùng sức.
Phương Hạc Linh lập tức lau đi nước mắt, xoay người lại, đưa tay chỉ trời: "Chỉ cần các ngươi đồng ý mang theo ta đi giết Trương Lâm Xuyên, ta thề từ nay về sau... sẽ không lạm sát kẻ vô tội nữa, cho dù đau chết, cũng không bao giờ... ăn tim người nữa!"
Khương Vọng trầm mặc một hồi lâu, thở một hơi thật dài, nói: "Những năm gần đây, có hai người, nói với ta hai câu, khiến ta khắc sâu ấn tượng.
Một người nói với ta, hắn không muốn làm một người trần tục, hắn chỉ là một người tài trí tầm thường không ngừng nỗ lực mà thôi.
Một người nói với ta, đừng tưởng rằng người khác đều giống ngươi, có thể chọn lựa.
Ta khắc ghi trong lòng.
"Ta vô ý cách Sơn Hải Cảnh phán xét ngươi, ta cũng không phải là một người đạo đức toàn vẹn không có tỳ vết. Có lẽ ta cũng vô ý ngạo mạn mà không biết, có rêu rao đạo đức mà chưa tự xét lại bản thân. Ta sẽ tự suy xét lại chính mình."
"Nhưng ta muốn nói rằng..."
Hắn nhìn Phương Hạc Linh, nói: "Nếu như từ nay ngươi thật sự dừng làm điều ác, ta mong có ngày có thể cùng ngươi kề vai chiến đấu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận