Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1453: Kẻ cao ngạo và người khiêm tốn

Đệ nhất nhân ma Yến Xuân Hồi đột ngột hiện thân, không nói một lời chém ra một kiếm, bao phủ cả chiến trường một trăm ngàn đại quân. Sau khi đấu một chiêu với Khương Mộng Hùng thì lại đột ngột rời đi, quả thật là tùy tâm sở dục tới cực điểm.
Uy hiếp của nước bá chủ cũng chẳng thèm để bụng, cứ như thế gian này đã không còn quy tắc gì có thể ước thúc được.
Đại Tề quân thần Khương Mộng Hùng và người đứng đầu Cảnh Bát Giáp Vu Khuyết có vẻ cũng không có ý muốn truy đuổi.
"Ha ha ha ha ha!"
Vu Khuyết chợt cười to, cười đến rung cả vai.
Kiếm của ông ta phân hai màu trắng đen, từ sống kiếm chia ra làm hai bên, một bên đen thui như mực, một bên trắng muốt như tuyết.
Hình dạng kiếm cũng là một khối Thái Cực đồ, nền của bên màu trắng là lưỡi kiếm màu đen, còn lót cho bên hình màu đen là lưỡi kiếm màu trắng.
Cả thanh kiếm mang đến cảm giác một hình âm dương bao hàm tất cả.
Bị ông ta tiện tay đút vào trong vỏ, không nhìn thấy nữa.
Ông ta nhìn Khương Mộng Hùng, tiếng cười thật lâu không dừng: "Ha ha ha... Ngươi ở đó một quyền oanh thiên, miệng phun cuồng ngôn, người ta lại đi hỏi ngươi là ai? A ha ha ha..."
"Hắn không nhớ được ta, cho thấy đường hắn đi đã nhầm." Khương Mộng Hùng mặt không thay đổi: "Chúng ta có phải nên nhường lại chỗ rồi không? Cuộc chiến vẫn còn chưa kết thúc."
"Dĩ nhiên, dĩ nhiên. Đây là chỗ của người trẻ tuổi." Vu Khuyết không dặn dò một lời, một bước biến mất.
Khương Mộng Hùng cũng bước tới trước một bước, biến mất giữa không trung, ngay cả nhìn lại một cái cũng không có.
Hai phe đều biểu hiện rất tin tưởng vào thiên kiêu của bổn quốc, chiến lực cao tầng quyết không quấy nhiễu vào trận chiến lần này.
Hai vị Chân Quân nói chuyện, tất cả những người còn lại trên Tinh Nguyệt Nguyên đều chỉ có thể dự thính.
Hai người đi rồi, mọi người mới lại lấy lại quyền tự chủ.
Nhưng...
Trải qua một trận long trời lở đất, hiểm nguy sinh tử vừa rồi, đã khiến cảm xúc trong lòng thiên kiêu của hai phe thay đổi, thật sự là có chút làm người ta khó chịu.
Thiên kiêu Cảnh quốc dùng trận nhỏ liên hoàn nối tiếp, kết thành thế trận phòng ngự quân sự cỡ lớn.
Thiên kiêu nước Tề thì đều đi theo Khương Vọng bay lên trời, quân đội thì tạm thời bị Lý Long Xuyên dùng tên dẫn dắt, kết thành thế trận.
Thiên kiêu hai phe đối mắt nhìn nhau... Thật sự là không còn chiến ý.
Giống như hai con kiến, vốn ban đầu khí thế hung hăng, đang muốn tận lực đấu một trận với nhau.
Có cả ý muốn đấu đến phân sống chết.
Nhưng bỗng nhiên có một người đi tới dẫm xuống một cái, cả hai con kiến đều hiểm hóc mới thoát chết...
Người nọ mặc dù đã đi xa, nhưng hai con kiến nhất thời vẫn còn sợ hãi khó tiêu.
Hai phe nhìn nhau, bầu không khí quỷ dị kéo dài một lúc...
Đang! Đang! Đang!
Cả hai bên tướng đài, đều có tiếng chiêng vang lên.
Tiếng chiêng khi đánh bằng chùy, là âm thanh thu binh.
Đại khái Liên Kính Chi và Phương Hựu đều nhìn ra được lòng quân, biết hôm nay khó mà đánh được nữa, mà thật ra thì cả hai người cũng có tâm tình tương tự...
Trước mặt các cường giả Diễn Đạo như Yến Xuân Hồi, Vu Khuyết, Khương Mộng Hùng, tướng quốc Đại Trụ và Húc quốc Binh mã Đại nguyên soái, có khác gì một tiểu tốt ở Tinh Nguyệt Nguyên đâu!
Thiên kiêu hai phe chỉnh trang lại đội ngũ của mình rồi hồi doanh, suốt quá trình không ai nói một lời.
Sự việc gặp phải hôm nay thật sự đã làm cho mọi người uể oải, ngay cả mấy câu độc mồm như "Ngày mai tất phá trận của ngươi", hay "Tất lấy đầu chó của mi" vân vân, cũng không có ai thả cả.
Dĩ nhiên... không thiếu người trước khi đi đều liếc mắt nhìn Khương Vọng.
Trước chém nhân ma ngay trước vạn quân, sau là người đầu tiên xông ngược lên kiếm hải đang lật nghiêng, thật sự là vô cùng chói mắt, làm không ai có thể khinh thường,
"Thanh Dương!"
Trọng Huyền Thắng thu hồi thần thông Pháp Thiên Thượng Địa, vẫy bàn tay to, thậm chí còn dùng cả trọng huyền lực: "Mau qua đây!"
Khương Vọng rời khỏi trạng thái Kiếm Tiên Nhân, tra lại kiếm vào trong vỏ, theo lực hút kia, nhẹ nhàng hạ xuống bên cạnh hắn, thấy hơi buồn cười: "Trọng huyền lực này của ngươi yếu quá, về chúng ta phải tập luyện thêm."
Trọng Huyền Thắng nghe xong giả điếc, tập luyện thêm là chuyện đương nhiên, nhưng không phải là “chúng ta”.
Thập Tứ đi bên trái, Thiên Phủ Khương Thanh Dương đi bên phải, hắn ở giữa dẫn đường, nghênh ngang đi về quân doanh Tề, rất có dáng vẻ quét ngang vạn quân, thật sự là khí phái.
Lý Long Xuyên lật tay thu Khâu Sơn Cung, phi thân bay tới, khẽ cười: "Đệ nhất Nội Phủ trong lịch sử của chúng ta sao càng ngày càng anh tuấn vậy?"
"A hắc hắc." Khương Vọng duy trì phẩm chất khiêm tốn: "Cái đó còn phải xem là so với ai."
Thập Tứ bất mãn trợn mắt nhìn hắn.
"Ý ta là so với ta ngày hôm qua!" Khương Vọng vội vàng giải thích.
Yến Phủ giao cơ quan khống chế trong tay cho Lận Kiếp, tỏ ý hắn cất tám Mặc võ sĩ kia cho mình, đồng thời còn đưa thêm một cái phù triện chưa kịp dùng, kêu hắn cất chung.
Những thứ này đều là đồ có giá trị, đơn giản là một đống nguyên thạch sáng loáng.
Nhưng hắn ngại phiền, nên tiện tay quăng cho Lận Kiếp thu dọn, trông có vẻ hoàn toàn không hề sợ người kia lấy luôn... rõ ràng hai người đâu có quen thuộc nhau đến vậy!
Không phải hắn dễ tin người gì đâu...
Cơ bản vẫn là giàu quá mà thôi.
Đổi lại là Khương Vọng, nhất định sẽ tự mình làm hết, dọn đến cả một miếng giấy vụn cũng không để lại cho ai, khỏi nói tới việc tạo cho người ta cơ hội tham ô...
Nhét đồ ra sau lưng, nhàn tản đi tới chỗ Khương Vọng, cười nhẹ nhàng: "Sao rồi? Chuyến này đi xa, xài hết bao nhiêu nguyên thạch?"
Khương Vọng lúc này mới nhớ ra, chó nhà… à không phải, Yến hiền huynh đã bảo sẽ bao thầu toàn bộ chi tiêu chuyến đi ra ngoài lần này của hắn.
"Đừng có gấp." Hắn nở nụ cười sáng lạn nhất để đón chào vị hiền huynh này: "Ta vẫn còn chưa có về mà! ".
Rời khỏi Tinh Nguyệt Nguyên chắc sẽ còn phải tiêu xài nữa, cơ trí như Khương Thanh Dương hắn, đương nhiên không thể để lỗ lã mấy ngày này.
Mọi người đều cười.
Trọng Huyền Thắng lại vẫy tay với Lâm Tiện, nói với Khương Vọng: "Giới thiệu một người với ngươi."
Khương Vọng đã sớm nhận ra ngoài mấy người bằng hữu, còn có mấy người nữa nhìn mình rất là nồng nhiệt.
Một người là phó tướng, đang giúp Yến hiền huynh thu dọn đồ đạc, không biết là ai.
Người thứ hai chính là Lâm Tiện.
Hắn cười vui vẻ nhìn sang.
"Ta là phó tướng của ngài." Lâm Tiện có chút ngượng ngùng lên tiếng.
Khương Vọng chưa hiểu lắm, nhưng vẫn cười hiền hòa: "Gặp lại nhau cảm thấy rất vui. Ta không hiểu lắm về chiến cuộc, mấy ngày tới làm cộng sự với nhau, rất mong được ngươi giúp đỡ."
"Không không."
Lâm Tiện khoát tay lia lịa: "Ta là đi theo ngài để học tập mà."
"Tiền quân bên này của chúng ta phân làm mười doanh, ngươi là chủ tướng một doanh. Vì lúc đó ngươi còn chưa tới chiến trường, nên ta để Lâm Tiện thay mặt chưởng quản cho ngươi..." Trọng Huyền Thắng giải thích: "Hai người biết nhau đúng không?"
Khương Vọng không biết đối phương sùng bái mình, cười: "Ta rất có ấn tượng với Lâm huynh."
Lâm Tiện vội nói: "Không dám nhận lời này của Thanh Dương Tử!"
Lúc này Cao Triết từ xa đi tới, mặt mang ý cười chào hỏi: "Khương huynh! Đã lâu không gặp!"
Khương Vọng cũng mỉm cười gật đầu: "Cao huynh."
Trọng Huyền Thắng đưa tay kéo hắn một cái, ý bảo hắn đừng quá khách khí lễ nghĩa như thường ngày, ngoài mặt vẫn giữ được chút ý tứ, không nói buột ra miệng mấy lời hổ báo.
Cao Triết cứng ngắc gật đầu, không nói gì nữa, xoay người rời đi.
Khương Vọng nghi ngờ nhìn Trọng Huyền Thắng, Trọng Huyền Thắng chỉ nói: "Về doanh rồi nói."
Bảo Bá Chiêu, Triều Vũ... những người có quen biết, hầu như đều chủ động tới chào Khương Vọng.
Ngay cả Tạ Bảo Thụ, cũng mặt mày nhăn nhó nói một câu "Hoan nghênh vào trận", cả Lôi Chiêm Càn, cũng lì xì lầm bầm cái gì mà "Thập Nhất hoàng tử bảo ta truyền lời thăm hỏi sức khỏe" vân vân, ngay cả Vương Di Ngô cũng đi qua nói được một câu "Mong đợi ngươi biểu hiện nhiều hơn " ...
Khương Vọng không quen lắm cái cảnh này, nhưng vẫn rất lễ phép đáp lại từng cái, không hề kiêu căng ngạo mạn với ai.
Hắn chưa bao giờ là người ngạo mạn, mà luôn là người khiêm tốn, hồi rơi xuống thấp kém nhất cũng vậy, mà bây giờ khi đạt tới đỉnh cao cũng vậy.
Lận Kiếp cuối cùng cũng thu hồi xong mặc võ sĩ, đuổi kịp đội ngũ, giao đồ trong tay cho Yến Phủ, rồi vội vàng nhảy đến trước mặt Khương Vọng, cười rạng rỡ: "Khương Tước gia, ngưỡng mộ đại danh đã lâu! Hôm nay được gặp, phong thái còn cả hơn truyền thuyết! Ta là Dặc quốc Lận Kiếp, ngài có thể gọi ta là Tiểu Lận, hay Tiểu Kiếp đều được!"
"Lận huynh, xin chào xin chào..."
Khương Vọng cứ thế suốt đường đi được vây quanh, trở về doanh trại của đại quân.
Sau đó trong quân tin rộ lên: "Ba quân nghe có Khương Thanh Dương tới, tranh nhau đi xem, ai cũng ba chân bốn cẳng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận