Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 113: Mỹ lệ độc đáo

“Bao giờ thì Hồng Mông không gian mới mở?”
Chân Vô Địch bĩu môi: “Trước đó còn nói Thái Hư Huyễn Cảnh phải ít nhất một trăm năm mới hiện thế cơ mà. Ai dám nói chính xác thời gian?”
Khương Vọng gật đầu như đang suy tư.
Có lẽ đối với người ở một số cấp độ thì Thái Hư Huyễn Cảnh vốn không phải bí mật gì. Nhân loại vô tri, thường là vì vị trí đứng quá thấp.
Cũng như những người bình thường không thể trở thành siêu phàm, có lẽ cả đời này cũng không thể biết được bí mật của hung thú.
Còn điều mà hắn phải làm là nhanh chóng trở nên mạnh mẽ hơn. Tới nghênh đón tương lai rộng lớn vô hạn, ẩn chứa vô số kỳ ngộ, đương nhiên cũng kèm theo vô số khiêu chiến!
“Độc Cô huynh đệ, sau này chúng ta sẽ là bằng hữu chứ?”
Chân mập mạp định ghé sát vai tới nhưng bị Khương Vọng né tránh.
“Chân huynh có việc gì xin cứ nói thẳng.”
“Khà khà khà.” Chân Vô Địch cười hèn mọn rồi nói: “Vừa rồi luận kiếm với ngươi, ta đã sử dụng bí pháp của dòng họ Trọng Huyền, sau này gặp người khác, ngươi đừng nói với ai.”
Hóa ra xuất thân của hắn là từ một gia tộc mang họ Trọng Huyền, gia tộc này có vẻ rất nổi tiếng. Khương Vọng thầm nghĩ.
Thực ra sau nhiều lần chiến đấu hắn đã phát hiện, cái gọi là Trọng Thủy Thuẫn rõ ràng là lừa gạt. Bí pháp của Chân Vô Địch không phải ngưng tụ trọng thủy mà là gia trì trọng lực lên đạo thuật!
Ví dụ như thủy thuẫn trong lần chiến đấu đầu tiên, hay như hỏa cầu tiêu diệt hắn trong lần thứ hai.
Loại bí thuật này cường đại như vậy, nếu có gia tộc nào nổi danh vì nó cũng không phải chuyện khó hiểu.
“Nếu Chân huynh không muốn, đương nhiên tại hạ sẽ không nhiều lời.” Khương Vọng nói: “Nhưng ngươi phải đánh với ta thêm vài trận.”
Gương mặt Chân Vô Địch trước vui vẻ sau rầu rĩ, lên tiếng khuyên nhủ: “Xưng hùng trong cảnh giới Du Mạch có ý nghĩa gì? Cảnh giới chúng ta thì quan trọng nhất là tam tài viên mãn, gây dựng căn cơ kiên cố cho đạo đồ tương lai. Đạo thuật là thủ đoạn hộ đạo, đạo đồ mới là trọng tâm.”
“Ngươi nói rất đúng, thế nhưng ta không nghe ngươi.”
“...” Cái mặt núc ních của Chân Vô Địch dài thườn thượt: “Cho dù ngươi đánh thắng ta cũng không thể xưng hùng trong cảnh giới Du Mạch. Ta còn chẳng thể lọt vào một trăm người đứng đầu.”
“Đánh thắng ngươi là được.”
“Quyết tâm báo thù của Độc Cô huynh thật dữ dội...”
“Chân huynh.” Khương Vọng chân thành nói: “Dù sao ngươi cũng bại lộ với ta rồi, có thể không cố kỵ gì sử dụng bí thuật. Đâu như chiến đấu với người khác, còn phải che che giấu giấu, rõ là thiếu thoải mái. Có thêm người đấu luyện như ta, sao không vui vẻ tiếp nhận?”
Trong Thái Hư Huyễn Cảnh, chiến đấu giữa Độc Cô Vô Địch và Chân Vô Địch cứ thế liên tiếp triển khai, còn trong thế giới hiện thực không phải không có gì xao động.
Gần đây Lê Kiếm Thu gây danh tiếng vang dội trong đạo viện cấp quận, có thể nói là nhân vật rực rỡ bắt mắt nhất trong số học viên mới. Hệ thống chiến đấu của hắn được những người chứng kiến phân tích, hóa ra hắn chủ tu là thuật đạo kiếm. Trong đạo viện ở Phong Lâm thành không có truyền thừa thuật này, cũng không biết tu luyện từ đâu.
Còn “Vương Nhất Xuy” cũng chẳng hề kém cạnh, thanh danh đạo viện Phong Lâm thành nhờ đó lại càng lên cao.
Đối với bách tính Phong Lâm thành mà nói, bọn họ thân thiết với Vương Trường Tường hơn một chút. Lê Kiếm Thu vốn kín tiếng, sau khi vào đạo viện cấp quận là khổ tu không ngừng. Hắn lại không có thân thích ở Phong Lâm thành, hầu như chưa bao giờ trở về.
Ngược lại Vương Trường Tường thường về trong tộc thăm hỏi, được mọi người ở quê hương hoan nghênh.
Ở nơi xa xôi, kiêu hùng tà đạo Âu Dương Liệt tái hiện nhân gian, mang theo hư ảnh Quỷ Môn quan đè ép Vân thành, liên tiếp đánh bại vài trưởng lão nghị sự, hung uy ngập trời, tuyên bố sẽ nắm giữ Vân thành, ai không phục đều phải chết.
Lúc này các chủ Diệp Lăng Tiêu phá quan xuất hiện, thể hiện lực lượng áp đảo, đánh hắn trọng thương bỏ chạy.
Hiện giờ toàn bộ Vân quốc đang giới nghiêm, truy tìm Âu Dương Liệt và đồ tử đồ tôn của hắn ở khắp nơi.
Âu Dương Liệt còn một thân phận khác, đó là đại trưởng lão của Bạch Cốt đạo.
Trong lịch sử, tà giáo này suýt nữa lật úp Trang Quốc, gây ra vô số việc ác, bây giờ đang có xu hướng tro tàn lại cháy, khiến người người cảm thấy bất an.
Sau đó lại có người tuyên bố, sự kiện hủy diệt Tiểu Lâm trấn trong địa phận Phong Lâm thành, Thanh Hà quận, Trang quốc, chính là do yêu nhân Bạch Cốt đạo chủ đạo. Hư ảnh Quỷ Môn quan mà Âu Dương Liệt lôi ra tung hoành Vân quốc được ngưng tụ trong chính lần hiến tế đó. Còn Ngụy Khứ Tật vì che giấu chuyện mình thất trách nên không để lộ tình hình Bạch Cốt đạo, khiến Bạch Cốt đạo có cơ hội mở rộng chiến quả.
Tin tức này vừa được tuyên bố, toàn bộ quốc gia xôn xao. Sau khi Chúc Duy Ngã dương danh thiên hạ, khu vực Phong Lâm thành lại một lần nữa trở thành tiêu điểm của mọi ánh mắt, chẳng qua lần này tiếng tăm đã hoàn toàn khác.
Sau đó Ngụy Khứ Tật thậm chí mang địa vị thành chủ, tự mình dâng thư thỉnh tội.
Đương nhiên, Đổng A cũng viết tên lên bức thư thỉnh tội này.
Khương Vọng trầm mê trong chiến đấu tại Thái Hư Huyễn Cảnh, tận hai ngày sau mới biết những chuyện này.
Việc khác thì cũng thôi, duy chỉ có tin tức về Bạch Cốt đạo khiến hắn thầm giật mình.
Cuối cùng hắn cũng biết tới Bạch Cốt đạo, nhưng không ngờ là theo phương thức như vậy.
Đêm khuya, hắn tự nhìn mình trong gương, càng cảm thấy sợ hãi đối với đóa hoa sen bạch cốt trên lưng.
Hắn tuyệt đối không tán thành bất cứ tà đạo tà giáo nào, cũng tuyệt đối không thừa nhận bản thân là một phần trong đó.
Nhưng đóa hoa sen bạch cốt đột ngột xuất hiện khiến hắn không thể không coi nhẹ khả năng này.
Còn có ngọn nến đen thần bí trong Thông Thiên cung cùng với Nhục Sinh Hồn Hồi thuật mà nến đen truyền thụ...
Tất cả đều khiến hắn cảm thấy bất an.
Hình như hắn chỉ có thể hỏi Bạch Liên về chuyện này.
Nhưng đã lâu lắm rồi Bạch Liên không hiện thân, hắn cũng không biết phải đi đâu tìm nàng.
Bạch Liên... Bạch Liên...
Cái tên mà nữ nhân này thuận miệng bịa ra lại khiến hắn có vô số liên tưởng, hắn còn nợ Bạch Liên một chuyện, hắn rất hi vọng chuyện đó nhanh chóng kết thúc, nhưng lại hi vọng chuyện này không nên tới.
Từ đỉnh núi Ngọc Hành tới bờ sông Thanh giang, hắn lại bắt đầu lo nghĩ về vai trò của mình. Cảm thấy hoang mang và đấu tranh trong lòng.
Cũng may... còn có chiến đấu.
Dốc toàn lực chiến đấu trong Thái Hư Huyễn Cảnh là thuốc giải của hắn.
Không sợ sinh tử, phóng thích hết thảy.
Chiến lực làm gia tăng dũng khí của hắn.
Chỉ có không ngừng trưởng thành, tiếp tục cường đại, hắn mới cảm thấy mình có thể đối phó với những thứ khiến hắn bất an.
Trong lúc luận bàn với Chân Vô Địch, cuối cùng cũng có lúc hắn thắng một trận.
Mười trận chiến, có thể thắng được một đến hai trận.
Cũng chẳng có cách nào, Chân Vô Địch giải phóng bản thân, thật đúng là vô địch.
Bí pháp dòng họ Trọng Huyền, cả trạng thái ngụy thuấn phát hay thao túng đạo thuật trọng lực đều là cấp độ biến thái. Lúc chiến đấu với người khác thì Chân Vô Địch còn phải che giấu một chút, tránh bị nhìn ra căn cơ. Khi chiến đấu với Khương Vọng thì không cần như vậy.
Gã mập này vừa mở trạng thái ngụy thuấn pháp là lập tức ném đạo thuật tăng cường trọng lực, Khương Vọng chỉ bất cẩn chút thôi là bị đập chết.
Khương Vọng dự tính, nếu muốn thật sự chiếm được ưu thế trong chiến đấu chính diện, thế thì phải đợi Tứ Tinh Luyện Thể quyết đại thành, đồng thời khắc ấn thuấn phát đạo thuật trong Thông Thiên cung. Nhưng khi đó hắn đã không còn ở cảnh giới Du Mạch.
Đây không phải vấn đề của hắn mà là chênh lệch căn cơ bẩm sinh giữa hai bên.
Khương Vọng tổn thất công như nước chảy, Chân ục ịch kiếm chác tới mức không ngậm miệng được.
Nhưng chiến lực tăng cường là chuyện vĩnh viễn không có điểm dừng.
Khi công chỉ còn ba ngàn, Khương Vọng gặp bình cảnh.
Tử Khí Đông Lai kiếm quyết đã tăng cường tới mức không thể tăng thêm, trừ khi hắn có lý giải vượt bậc về mặt kiếm đạo. Tứ Linh Luyện Thể quyết cần dày công luyện tập, không thể vội vàng. Hắn bèn đưa mắt sang đạo thuật mà Đổng A truyền thụ, Diễm Hoa.
Môn đạo thuật này thật quá khó khăn, có thể coi là đạo thuật thượng phẩm cấp Bính, vốn là cấp độ mà tu sĩ cảnh giới Chu Thiên vận dụng.
Với tu vi cảnh giới Du Mạch của Khương Vọng còn khá miễn cưỡng. Nhưng trong Tứ Linh Luyện Thể quyết, sau Thanh Long thiên hắn chọn sang Chu Tước thiên, để tăng cường mức độ hòa hợp và khả năng khống chế nguyên lực hành hỏa, giúp bản thân có thể nắm giữ Diễm Hoa sớm hơn.
Đây là đạo thuật mạnh nhất mà hắn có thể sử dụng trong giai đoạn hiện tại.
Có điều cho dù có Khống Nguyên quyết hỗ trợ, hắn cũng có thể hoàn thành giai đoạn chuẩn bị trước cho Diễm Hoa, nhưng mỗi lần đều kẹt trong khâu “hoa nở”.
Khương Vọng mở ghi chép của Đổng A tìm kiếm nguyên nhân, ánh mắt bỗng dừng lại ở một câu. Hắn đã đọc rất nhiều lần, nhưng trước đó luôn coi nhẹ, vì đó chỉ như một câu cảm thán tiện tay viết vào.
Câu đó là: Mỗi đóa hoa vốn có vẻ đẹp riêng.
Khương Vọng thử giải thích câu nói này.
Như vậy, vì sao mỗi đóa hoa lại vốn có vẻ đẹp riêng?
Vì chúng sinh ra rất tự nhiên, cho nên mới có thể thoát ly khuôn khổ.
Khương Vọng khép quyển ghi chép lại.
Hắn đã tìm ra vấn đề.
Bạn cần đăng nhập để bình luận