Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1093: Phản bội

"Bệ hạ không cần lo lắng." Đương nhiên Đỗ Như Hối biết rõ Hoàng Đế học sinh của mình, chậm rãi nói: "Chiến dịch Phong Lâm thành là chiến dịch ngài càn quét Tà giáo, Trang quốc chúng ta từ trên xuống dưới một lòng, đánh bại âm mưu Tà Thần hàng thế. Mặc dù có hi sinh nhất định nhưng sau chiến dịch này cũng đã triệt để xóa sổ Bạch Cốt Đạo...
Dù Khương Vọng này tham dự Hoàng Hà Hội, có thể tranh phong cùng thiên kiêu các nước, còn có Tề quốc làm chỗ dựa, nhưng cũng không thể đả động gì tới chuyện Phong Lâm thành khi xưa, sự kiện kia đã qua, vĩnh viễn là quá khứ."
Đương nhiên Trang Cao Tiện cũng biết đạo lý này, chỉ hỏi thêm:
"Hiện giờ có thể tra được nội tình của Khương Vọng này không?
Hắn là người sinh trưởng trong địa phận Trang quốc sao? Hắn che giấu tung tích ở Trang quốc làm gì?"
Đỗ Như Hối cười khổ: "Phong Lâm thành đã không còn nữa. Dù hiện tại đoạt lại từ khe hở U Minh, Khương Vọng cũng sẽ không tìm được bất kỳ chứng cứ gì để chứng minh ra chân tướng. Tương tự như vậy, chúng ta tiếp xúc với hắn nhiều nhất là qua miệng người khác, có được một chút tin tức, muốn tra ra được khi ấy hắn che giấu tung tích làm gì là chuyện không thể."
Đương nhiên có thể xác nhận được sự tồn tại của người tên Khương Vọng này. Lúc trước, khi tam thành luận đạo, có không ít người thành khác biết Khương Vọng, nhất là tu sĩ Tam Sơn thành.
Ngoài ra, Lê Kiếm Thu cũng từng tiếp xúc với Khương Vọng một chút.
Nhưng muốn đào móc ra manh mối sâu hơn, để biết vì sao một mình hắn có thể thoát khỏi Phong Lâm thành vực, và làm sao hắn biết được chân tướng thì chẳng khác gì người si nói mộng.
Phong Lâm thành vực bị hủy diệt quá triệt để, không lưu lại bất cứ thứ gì...
"Phong Lâm thành, Phong Lâm thành ..." Trang Cao Tiện khe khẽ lặp lại hai lần, suy nghĩ một lát rồi đột nhiên hỏi: "Đỗ Dã Hổ kia có đáng tin không?"
Đỗ Như Hối thở dài một hơi: "Nhà và nước, không phải ai cũng có thể quyết giữ hay bỏ. Đổng A và Lê Kiếm Thu quả thực là hiếm có, ta không hiểu rõ Đỗ Dã Hổ tướng quân, không thể giúp Bệ hạ phân biệt."
Chuyện liên quan đến Phong Lâm thành, giữa Lê Kiếm Thu và Đỗ Dã Hổ, lão cũng chỉ có thể bảo đảm một Lê Kiếm Thu.
Lê Kiếm Thu vừa là môn sinh cuối cùng của Đổng A, vừa thừa kế thần thông Sinh Sinh Bất Tức, kế thừa lý tưởng của Đổng A, gánh lấy một thân tín nhiệm, về công về tư lão rất coi trọng người này.
Cuốn sổ kia hai người đều đã xem, tình báo liên quan đến Hoàng Hà Hội đều đang ở ngay trên bàn.
Trang Cao Tiện cầm cuốn sổ lên, tiện tay đưa ra, dặn: "Đưa tin tình báo này cho Lâm Chính Nhân, bảo phải đọc cho kỹ."
Một tiểu thái giám bước lên, đưa hai tay nhận lấy cuốn sổ, bước nhanh đi.
Trang Cao Tiện cười nói với Đỗ Như Hối: "Lâm Chính Nhân đã có ước hẹn với cô, để cô xem, hắn có thể đạt được thành tích gì trong Hoàng Hà Hội lần này không."
"Chắc hẳn sẽ không dám cô phụ sự chờ mong của Bệ hạ." Đỗ Như Hối đáp.
Trang Cao Tiện đột nhiên thở dài một hơi rồi quay lại đề tài lúc trước: "Đỗ Dã Hổ tướng quân đã dành được Tỏa Long quan đầu tiên, là một dũng sĩ, là công thần của quốc gia."
Gã lại nói: "Cần thể diện!"
Đây chính là kết cục đã định ra cho Đỗ Dã Hổ...
Là tự sát, hay là say rượu chết, hay vết thương cũ tái phát... nghĩ một hồi, kiểu cuối cùng mới là kiểu chết có thể diện nhất.
Lúc ấy, trên chiến trường Trang Ung, Trang Cao Tiện gọi một mình Đỗ Dã Hổ đến, nhưng lúc đó Trang Cao Tiện hoàn toàn không so đo chuyện Đỗ Dã Hổ vô lễ, còn gọi là tráng sĩ, nói rằng không nên trách móc nặng nề.
Là một minh quân, y không thiếu thủ đoạn.
Mà lúc này, Đỗ Dã Hổ chỉ cần không rõ, y sẽ không bao giờ cho phép người này tiếp tục nắm giữ quân quyền. Đồng thời cũng sẽ không để cho người đã xây dựng được căn cơ nhất định trong quân đội này rời khỏi Trang quốc.
Đây cũng là lòng dạ của Thiên tử.
Cho nên, nếu không có gì ngoài ý muốn, kết cục của Đỗ Dã Hổ đã được định vào lúc này.
Trên thực tế, đến giờ Trang Cao Tiện còn chưa biết Đỗ Dã Hổ đã từng có giao tình với Khương Vọng, một khi biết, đại khái là "thể diện" cũng không còn.
Đỗ Như Hối ngẫm nghĩ một lát, cuối cùng vẫn không khuyên, chỉ nói: "Lão thần sẽ cho người đi an bài."
"Lão sư, người tự an bài đi." Trang Cao Tiện nhìn về phía lão:
"Chuyện này giao cho người khác ta không an tâm."
Đỗ Như Hối vừa muốn lên tiếng.
Đột nhiên một tên Tiền điện thị vệ bước nhanh vào, gấp giọng tấu: "Khởi bẩm bệ hạ! Thống soái Cửu Giang Huyền Giáp Đoạn Ly âm mưu phản quốc, thiên tướng Đỗ Dã Hổ tự tay bắt được, hiện đã áp giải đến bên ngoài cửa cung!"
Trang Cao Tiện nhíu mày, sát cơ bùng lên.
Mà Đỗ Như Hối cũng hoàn toàn thất thố: "Ngươi nói cái gì?"
Cả nước đều biết lòng trung thành của Thống soái Cửu Giang Huyền Giáp Đoạn Ly.
Trên chiến trường Trang Ung, y và Thống soái Bạch Vũ quân Hạ Bạt Đao liều chết ngăn chặn Thừa Đức Hầu Lý Ứng của Ung quốc, nhờ vậy Trang Đế có cơ hội chém được đầu Thái Thượng Hoàng Hàn Ân của Ung quốc.
Sau trận chiến này, Hạ Bạt Đao tử vong, Đoạn Ly bị phế.
Từ trên xuống dưới Trang quốc, ai cũng biết sự tích huy hoàng này.
Chí sĩ trung dũng thế này, sao lại phản quốc?
Làm sao có thể phản quốc?
Thị vệ báo tin quỳ sụp dưới đất, vô cùng sợ hãi.
Cũng may, Đỗ Như Hối thu lại cảm xúc rất nhanh, hỏi nhanh: "Ở cửa nào?"
"Cửa... cửa Bắc!" Điện tiền thị vệ trả lời.
Gã lại ngẩng đầu, không còn thấy Quốc tướng và Quốc quân đâu.
Cao quý như Thiên tử và Tướng quốc, lúc nào cũng rất chú ý đến dáng vẻ, dù sao cũng là tấm gương cho thần dân Trang quốc.
Lúc này sao lại thiếu sự uy nghi chứ?
Trước kia, khi Trang quốc còn yếu đuối, Đỗ Như Hối vẫn thường đi nam đi bắc, dựa vào thần thông Chỉ Xích Thiên Nhai, một người lo việc nhiều người.
Hiện giờ, sau một trận chiến Trang Ung, Trang quốc đã đánh ra được uy phong, cũng chẳng mấy khi lão phải bận bịu như thế.
Nhưng bất kể nói thế nào đi nữa.
Đỗ Dã Hổ tự tay đưa Đoạn Ly đến ngoài hoàng cung Trang Vương, cuối cùng lại được gặp Thiên tử.
Mặt mũi xồm xoàm râu ria, bắp thịt rắn chắc, hình tượng thô lỗ này của Đỗ Dã Hổ cực kỳ phù hợp với hình ảnh tráng sĩ trong tưởng tượng của mọi người.
Lúc này, một tay gã dẫn theo Đoạn Ly, trầm mặc đứng ngoài Trang Vương cung.
Đúng vậy, thực sự đau khổ.
So với Đoạn Ly vẫn đang không ngừng giãy giụa thì sắc mặt gã càng tuyệt vọng hơn.
Khi Đỗ Như Hối một bước tới bên cạnh, thân ảnh chủ nhân Trang quốc cũng xuất hiện ngoài cửa cung.
Tất cả tướng sĩ Bạch Vũ quân canh giữ bên ngoài cửa cung đều nín thở ngưng thần.
Đỗ Như Hối nhìn Đoạn Ly, lần đầu tiên ánh mắt vị lão tướng quốc này có vài phần đau thương.
"Vì sao?" Lão hỏi.
Yết hầu của Đoạn Ly đã bị Đỗ Dã Hổ dùng chân nguyên phong bế, cho nên lúc trước không thể rên nổi một tiếng.
Đỗ Như Hối trầm giọng, tức giận ra lệnh: "Để hắn nói chuyện!"
Đỗ Dã Hổ buông lỏng tay, mặc cho Đoạn Ly ngã ngồi xuống đất.
Đoạn Ly cũng không bị trói lại, y đã là phế nhân, căn bản không cần trói buộc cũng không thể tạo thành bất cứ thương tổn gì tới Quốc tướng, hay Trang Đế. Đây cũng là nguyên nhân mà cả Trang Cao Tiện và Đỗ Như Hối chưa bao giờ nghĩ ra nổi nguyên nhân y phản quốc.
Một người không còn một tí tương lai nào nữa, từ nay cứ thế an hưởng phú quý không phải tốt hơn sao?
Y đã mất hết tu vi, có thể phản đến đâu? Tùy tiện gặp bất kỳ một con hung thú nào cũng có thể mất mạng.
Nhưng Đoạn Ly lại hỏi: "Vì sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận