Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1030: Thấy tin mặt giãn ra

"Khương Vọng huynh ta, thấy thư như thấy mặt.
Vì sao phải nói chuyện nghiêm túc như vậy?
Bởi vì Khương An An ta đã hoàn thành đặt nền móng, hiện giờ đã là một tu sĩ Du Mạch cảnh vĩ đại!
Huynh không thể mắng ta như mắng trẻ con ba tuổi nữa!
Đừng tưởng mua đồ ăn cho ta là được, ta không phải quỷ tham ăn.
Dám chọc ta không vui lần nữa, hừ. Nơi này vẽ một hình người nhỏ có vẻ tức giận, bên cạnh hình người tức giận lại vẽ một người lớn nắm tay người nhỏ. Người lớn hơn này không có khuôn mặt, trên trán viết chữ "không nghe lời".
Hôm nay Diệp bá bá lại khen ta đó! Ngài nói ta...
Thanh Vũ tỷ tỷ khen ta...
Phương sư huynh khen ta...
Ca ca, không ngày nào ta lười biếng hết, Đại Vương sư tỷ nói không lâu nữa ta có thể bay rồi.
Lần sau gặp lại, ta sẽ mang huynh bay, được không?
À nữa.
Quả đen nhánh mà huynh mang cho ta ấy mua ở đâu vậy?
Một bằng hữu của ta cũng muốn ăn, tìm mãi mà không được, thấy thư mau về. Lại vẽ một hình người nhỏ đang chạy.
Ký tên: Vân Thượng Khương tiểu hiệp, đóng thư An An ngoan.
Khi nhận được thư này, Khương Vọng đang ở Hà Sơn biệt phủ Lâm Truy.
Thái Hư Vọng Lâu đã làm ăn ổn định, không cần hắn ở đó nữa.
Hoàng Hà hội ngày càng tới gần, đương nhiên thời gian này vẫn nên ở lại Lâm Truy mới phải.
Trong năm nay, hắn rất ít viết thư cho An An.
Đương nhiên, chủ yếu là vì hắn viết thư trả lời quá ít. Thực sự thời gian này xảy ra quá nhiều chuyện, hắn lo không xuể, trước đó lại ra biển, càng mất hút đi.
Cứ cách một thời gian cố định lại có thư của An An gửi tới, có đôi khi tốc độ phi hành của vân hạc còn không bằng tốc độ Khương Vọng di chuyển.
Khương Vọng tu hành xong, về tĩnh thất thì nhận được phong thư vân hạc đưa tới.
Cười tươi xem hết cả phong thư, hắn cảm thấy bầu trời ngoài cửa sổ thật đẹp.
Trong thư An An có nói mình đã hoàn thành đặt nền móng, đương nhiên đây là một tin tức tốt.
Lúc trước Khương Vọng mất bốn tháng mới hoàn thành đặt nền móng Chu Thiên Tinh Đấu Trận Đồ.
Khương An An dùng Cửu Tiêu Đồ, hao phí hơn năm tháng. Cửu Tiêu Đồ và Chu Thiên Tinh Đấu Trận Đồ là trận đồ cùng cấp, khó khăn ngang nhau. Dù sao Khương An An cũng còn nhỏ, không thể so với Khương Vọng trước khi khai mạch đã trải qua sinh tử nhiều lần, nên tốc độ này của nó hoàn toàn không chậm.
Lăng Tiêu Các quả thực biết cách dạy dỗ.
Suy nghĩ một lát, Khương Vọng bèn cầm bút viết thư hồi âm.
Muội muội Khương An An tốt nhất trên đời, thấy thư như thấy mặt.
Muội đã đặt nền móng, quả thực là một tiểu thiên tài, đã bước ra một bước vững chắc trên con đường tu hành.
Ca ca biết, muội lúc nào cũng giỏi.
Chỉ có một vài điều ta muốn nói.
Cho tới bây giờ "vĩ đại" không phải vì cường đại, cũng không thể tự mình rêu rao, mà là một người không tầm thường, từng làm nên chuyện không bình thường, nên mọi người ca tụng là "vĩ đại".
Lúc này ca ca nói vậy chắc muội không hiểu, cũng có thể hỏi thêm Thanh Vũ tỷ tỷ, ta tin tưởng nàng ấy sẽ có đáp án sinh động hơn cho muội.
Ca ca bên này mọi chuyện đều tốt, người ở đây rất hòa thuận, chỉ có điều ca ca nhớ muội.
Rất mong ngày muội có thể mang ca ca bay đi.
À, bằng hữu kia của muội là ai?
Còn nữa, chữ viết của muội không tiến bộ gì cả, phải luyện tập thêm.
Ký tên: Khương đại hiệp.
Viết xong, đọc lại một lượt, hắn mới biến thư thành vân hạc.
Sau đó, lại lấy thư của Diệp Thanh Vũ ra xem.
Diệp Thanh Vũ hành văn vẫn thanh tú nhẹ nhàng như vậy, chỉ lựa lời kể mấy chuyện lý thú của Khương An An, miêu tả cụ thể trình độ tu hành của nó.
Sau đó, nàng mới thuận tiện kể vài câu về mình, nhưng cũng rất sơ lược.
Chỉ có cuối thư mới viết một câu.
"Mong đạo hữu niệm tình An An nhớ mong, không được làm việc lỗ mãng."
Hẳn là nàng đã biết chuyện xảy ra trên đài Thiên Nhai...
Mặc dù không biết tin tức làm sao truyền đi nhanh như vậy, nhưng nghĩ lại, Vân quốc giao thương khắp thiên hạ, hẳn là không khó nắm giữ tin tức ở nước ngoài, nhất là đại sự đã truyền khắp Cận Hải quần đảo.
Khương Vọng suy nghĩ giây lát, lại nâng bút, cẩn thận kể lại tiền căn hậu quả sự việc trên đài Thiên Nhai. Đương nhiên, phần nguy hiểm được tóm tắt sơ lược, chỉ cố gắng miêu tả đơn giản.
Cuối cùng, không thể thiếu một màn khoa trương Tề quốc ủng hộ và bảo vệ mình thế nào, kể trận chiến trên đài Thiên Nhai nhàn nhã như một buổi chơi xuân vậy.
Cuối cùng, hắn viết.
"Ta muốn đến đài Quan Hà, tranh đấu với anh hùng thiên hạ. Nếu may mắn có thể dương danh, định ra căn cơ vững chắc ở Tề quốc, có thể đón An An về bên cạnh mình mà không cần phải lo lắng bất cứ chuyện gì.
Hơn một năm phiêu bạt nơi đất khách quê người, vẫn thường nhớ mong ấu muội ốm yếu, làm phiền đạo hữu phải lo lắng, trong lòng khó có thể bình an.
Trận chiến này, ta sẽ cố hết sức.
Mong đạo hữu trân trọng nhiều hơn, vô cùng cảm nhớ."
Ký tên của Diệp Thanh Vũ vẫn luôn là "Vân thượng Thanh Vũ", tương tự vậy, Khương Vọng ký tên vẫn là "Phong hạ Tiểu Khương".
Thả ra cho vân hạc bay đi, hắn thẫn thờ nhìn ngoài cửa sổ trống rỗng.
Còn chưa đến cầu vồng Hà Sơn, nhưng hắn nghĩ, chắc hẳn An An sẽ thích cảnh tượng rực rỡ của phong hà lúc chiều muộn.
Cũng nên đi thăm thú bảy thắng cảnh nổi tiếng của Lâm Truy, còn cả Bát âm Trà nữa, Tiểu An An không tiện đi tới nơi đó, có thể nghĩ cách để chủ quán đưa tới. Còn có ăn, uống, chơi...
Khương Vọng lấy lại tinh thần, không nhịn được mà cười.
Có người vui vẻ có người sầu.
Có người thỏa thuê mãn nguyện, có người lửa giận công tâm.
Trọng Huyền Thắng ở lại Thiên Phủ thành để móc nối làm ăn chuyện làm ăn của Đức Thịnh thương hội, lại đang cực kỳ nổi giận.
Nguyên nhân là có người dám cạnh tranh với chuyện làm ăn độc quyền của Thái Hư Vọng Lâu.
Đương nhiên, không phải ở Tề quốc.
Mà là ở Cận Hải quần đảo.
Cận Hải cũng có một sứ giả Thái Hư, nghe nói là một người tên Hoa Mãn Lâu.
Người này xuất thân Thương Lan phái, có thể nói là không có tiếng tăm gì, đến mức dù gia nhập Trấn Hải Minh nhưng không có đến một ghế nghị sự.
Mà tiếng tăm của Hoa Mãn Lâu còn chìm nghỉm hơn cả Thương Lan phái.
Thậm chí, đến tận bây giờ, cũng không có nhiều người trong Thương Lan phái biết y.
Sau khi biết cách làm việc của Thái Hư Vọng Lâu, cách làm việc của Khương nào đó và Trọng Huyền nào đó, đã tạo ra chênh lệch cực kỳ rõ ràng.
Y bèn xây Thái Hư Vọng Lâu trên Tinh Châu đảo ở Thương Lan phái, đảo này nằm ở phía nam phần đuôi của đảo Tiểu Nguyệt Nha, giống như một ngôi sao, nên được gọi là Tinh Châu.
Tòa Thái Hư Vọng Lâu này của Hoa Mãn Lâu không thu bất kỳ phí tổn gì, y hợp tác với Trấn Hải Minh thành lập ra Thái Hư Vọng Lâu ở đây.
Bất kỳ tu sĩ nào cũng có thể dùng Hải Huân điểm để đổi lấy tư cách tiến vào Thái Hư Vọng Lâu.
Làm vậy sẽ thúc đẩy càng nhiều tu sĩ tới Mê giới phấn chiến, tu sĩ đến Mê giới chiến đấu lại có thể dùng Thái Hư Vọng Lâu tu hành, hình thành nên mối tuần hoàn tốt đẹp.
Mặc dù Tinh Châu đảo cách Thiên Phủ thành rất xa, mà phương thức dùng Hải Huân điểm đổi lấy tư cách vào Thái Hư Vọng Lâu, không phải là dùng tiền, tóm lại là không thể nào ảnh hưởng đến việc làm ăn của người họ Khương nào đó và người họ Trọng Huyền nào đó.
Nhưng trên đời này cái gì cũng thế, sợ nhất là cạnh tranh ...
"Hiện giờ có rất nhiều người đang mắng ngài." Ảnh vệ lí nhí báo cáo: "Nói ngài toàn thân thịt mỡ dơ bẩn, tiêu tiền mồ hôi xương máu của người khác, mắng ngài là thần giữ của..."
"Câu mắng này rất sáng tạo." Trọng Huyền Thắng phân tích một câu, sau đó giận tím mặt chửi: "Bọn họ biết cái quái gì chứ."
"Muốn kiếm đạo nguyên thạch không phải cần cố gắng sao? Vòng tuần hoàn của ta đang phi thường tốt đẹp, dân giàu nước mới mạnh, nước mạnh mới có thể bảo vệ hải cương!
Cái đám người chỉ biết nói này nói kia há có thể hiểu được dụng tâm lương khổ của ta?"
Một lát sau, y nói tiếp: "Không đúng! Khương Vọng mới là Thái Hư sứ giả, bọn hắn mắng ta làm gì?"
Ảnh vệ rụt đầu thưa: "Bọn họ nói Khương Thanh Dương trọng tình trọng nghĩa, lời hứa ngàn vàng, xem danh lợi như cặn bã, làm sao có thể bào thịt người ta như thế? Nhất định là hắn bận rộn tu luyện, bị ngài che giấu, để cho tên gian thương là ngài giở trò, phất to...."
Trọng Huyền Thắng: ...
Mặc dù y cảm thấy mắng chửi người ta mà không có lấy nửa chữ thô tục mới là mắng chửi cao cấp, nhưng lúc này, ngoại trừ chửi con mẹ nó ra cũng không biết phải làm sao mới diễn tả được sự tức giận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận