Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1998: Theo đường đá xanh hướng dần về bóng muộn (1)

Trường Tương Tư, chặt đầu người.
Ngũ phủ như khói, tứ hải tán loạn.
Máu tươi điên cuồng phun ra, đầu người bay lên!
Dư âm Thần Khấp vẫn còn đang.
Khương Vọng rút kiếm quay người, máu chảy đầm đìa đối mặt với Thượng Ngạn Hổ và Thần Ma Xúc Nhượng.
Máu tươi còn đang cuồng phun sau lưng hắn, như một chiếc áo choàng đỏ tung bay trong gió!
Chuyện gì vừa xảy ra?
Đây là thần thông gì?!
Xúc Nhượng đột ngột phóng ra Thần Khấp, rồi thô bạo cắt dừng, hoàn toàn không kiểm soát được sự tiến thoái, ngược lại lại tạo ra cơ hội cho Khương Vọng giết Ly Phục. Những hành động này không thể chỉ dùng hai chữ “kích động” để giải thích.
Xúc Nhượng không chỉ nhận ra có điều không đúng, mà còn nhanh chóng rà soát lại bản thân từng chút một, muốn tìm cho ra và giải quyết tai họa ngầm khiến mình bị thao túng. Thượng Ngạn Hổ thoát khỏi Thần Khấp, cũng sạch tâm định thần, trở nên vô cùng cẩn thận. Cuối cùng hắn cũng đã được nhìn thấy toàn bộ năm loại thần thông của Khương Vọng, nhưng cái giá phải trả cho điều này quá lớn, hắn thật sự không thể nào vui nổi! Theo phán đoán của Thượng Ngạn Hổ và Xúc Nhượng, môn thần thông thứ năm mà Khương Vọng vẫn luôn giấu giếm, hẳn có liên quan đến việc "Thao túng người khác". Là cường giả tinh thông Ngự Thú Thuật, Xúc Nhượng nghĩ ra ngay vừa rồi mình đã bị một sức mạnh nào đó thao túng. Trong trạng thái Thần Ma thân, tuy không khỏi có hơi thêm hiếu sát, nhưng ý chí của hắn vẫn luôn chiếm chủ đạo tuyệt đối. Với trí tuệ chiến đấu của hắn, dù có bị Huyết Bức ảnh hưởng, dễ bị kích thích bạo ngược, luôn có ý muốn hành hạ đối phương đến chết, nhưng không thể u ám đến mức như này. Nhất định là trong một lúc nào đó, hắn đã bị khống chế trong lặng lẽ. Nhưng nếu tinh thần bị thao túng, sao không để lại chút dấu vết nào? Y nhớ lại lúc đó, hình như chỉ là cảm thấy có một sự nguy hiểm khó lường, cảm thấy nhất định không thể để Khương Vọng sử dụng đòn sát thủ, nghĩ rằng mình nhất định phải cắt đứt sự bùng nổ khủng bố của Khương Vọng. Nên mới vô thức lựa chọn sát chiêu cường đại nhất, không có khả năng tránh né nhất. Lựa chọn này đương nhiên là có cái lý của nó, nhưng chỉ cần hơi suy nghĩ kĩ một chút, sẽ bỏ qua không dùng. Vậy tại sao lúc đó... mình lại không "Suy nghĩ kĩ một chút"? Là vào lúc đó à? Hay đã ẩn núp từ trước nữa? Vì sao trong linh thức, không hề có dấu vết? Thông Thiên Cung, Uẩn Thần Điện, Ngũ Phủ hải, tất cả đều không tìm ra chứng cứ bị xâm lấn. Càng không bắt được dấu vết, càng làm hắn cảm thấy bất an, càng thêm nghi thần nghi quỷ. Mà thời gian thì đương nhiên sẽ không vì hắn mà dừng lại, chiến đấu càng không có khả năng vì hắn mà dừng lại. Năm vị Hầu gia Hạ quốc, đã chết ba người. Đầu của Quảng Bình hầu Đại Hạ đang bay lên cao phía sau Khương Vọng, thi thể mất đầu rơi xuống phía sau lưng hắn. Máu tươi phun ra làm bối cảnh, Khương Vọng một lần nữa... xuất kiếm đánh tới! Cứ như người bị mất một cánh tay không phải hắn, người bị vết thương chồng chất không phải hắn, người đang lấy ít đánh nhiều không phải hắn. Cứ như hắn mới là người đang chiếm ưu thế tuyệt đối! Gương mặt đầy máu che đi mi thanh mục tú của hắn. Gió lạnh phần phật, thổi vào gương mặt góc cạnh rõ ràng của hắn. Áo xanh nhuộm máu, trường kiếm như rồng bơi. Kiếm của hắn giao với nắm đấm của Ngạn Hổ trong nháy mắt đã giao kích trăm ngàn hiệp. Khí kình bắn ra, tia lửa văng khắp nơi! Ngoài việc bất ngờ không kịp đề phòng, khiến bị Thần Khấp của người nhà mình làm cho điên đảo, thì đến giờ phút này, Thượng Ngạn Hổ có thể nói là vẫn còn ở trong trạng thái hoàn hảo, không tổn hao gì. Ỷ vào cơ thể Hồn Cương Kiếp Thân, hoàn toàn không thèm quan tâm tới phòng ngự, một đôi thiết quyền như giương cung, từng quyền đánh ra như tên bắn! Hắn bỏ luôn quyền pháp Bá Đô Quyền, chuyển sang dùng Thiết Tiễn Quyền, bí truyền trong quân Đại Hạ! Bởi vì quyền này đơn giản, trực tiếp, nhanh nhẹn linh hoạt nhiều biến hóa, không có nhiều quanh co khúc khuỷu, và cũng không dễ bị quấy nhiễu khi chiến đấu. Mỗi quyền đánh ra chính là mũi tên rời cung, không thể sửa đổi. Hắn cố ý dùng quyền thuật này để thần thông khống chế kia của Khương Vọng không tạo ra được hiệu lực. Mà dù trong nhất thời có hiệu lực đi chăng nữa, thì cũng không ảnh hưởng đến việc nắm đấm tiếp tục được đánh ra! Thiết Tiễn Quyền không phải là một môn quyền pháp cao thâm. Nhưng công kích của nó lại hung ác sắc bén. Nhất là dưới sự điều khiển của thần thông Lân Tuân của Thượng Ngạn Hổ, nó hoàn toàn có đủ sức đánh chết cường giả Thần Lâm. Tư thế vừa kéo ra, quyền như vạn tiễn cùng bắn. Chỉ có hai người đánh nhau, mà như vạn quân xung phong. Trước khi khai chiến, không một ai ngờ ... Trên đường lên tuyến bắc, họ lại gặp và vây giết thiên kiêu Tề quốc để rửa mối nhục hoàng lăng, một chuyện chỉ là tiện đường thuận tay như vậy, lại trở thành cục diện như bây giờ. An Quốc Hầu Cận Lăng chết rồi, Dương Lăng Hầu Tiết Xương chết rồi, Quảng Bình Hầu Ly Phục cũng chết rồi. Nắm đấm của Thượng Ngạn Hổ không hề dao động! Mặc kệ chuyện gì xảy ra, hắn vẫn mãi mãi tin tưởng nắm đấm của mình. Nhưng tên Khương Vọng đã tàn phế cụt một tay này, cũng lại càng đánh càng hăng! Kiếm giết Cận Lăng, chém đầu Ly Phục, giờ phút này ý và thế của hắn, đều đạt đến mức định phong. Toàn bộ sở học đều được vận dụng một cách tự nhiên tiêu sái, mỗi cái giơ tay nhấc chân, đều là bút tích của thần. Hai bên trực diện đánh nhau, nhất thời khó phân thắng bại. Kiếm chỉ của Xúc Nhượng, đúng lúc này rơi xuống! Lửa màu xanh thẫm tạo thành kiếm quang dài ba thước, sắc bén dọa người. Hắn dựa vào đâu mà dám không hề cố kị, giết vào chiến trường? Là dựa vào trước khi Thượng Ngạn Hổ xung phong đánh tới, hắn đã dùng bí thuật hạ một lạc ấn vào trong tâm mình. Luôn nhắc nhở bản thân, trước khi quyết định một cái gì, đều phải suy nghĩ một chút! Dùng chiêu này để loại bỏ khả năng bị thao túng, để chống cự cái thần thông không biết tên kia của Khương Vọng. Thần Ma thân vừa mới hạ kiếm chỉ, chiến trường lập tức hiện ra xu thế nghiền ép! Khương Vọng liên tục dính hai quyền, kiếm phong bị đánh tan tác, xương ngực bị đánh trúng lõm xuống. Kiếm quang u hỏa của Xúc Nhượng đâm xuyên qua bụng. Nếu không phải nhờ Tam Muội Chân Hỏa đốt nhanh, nửa người đã bị đông cứng! Như một chiếc thuyền lá đơn độc đi trên biển, có thể gặp phải họa lật úp bất cứ lúc nào. Nhưng hắn là Khương Vọng. Vừa mới diệt xong u hỏa, hắn đã lại tung người lao lên, một kiếm quét ngang, mang theo mưa lửa đầy trời, bốc lên một vòng tấn công mới! Thượng Ngạn Hổ là cường giả Thần Lâm cảnh, quyền thế, quyền ý đều là nhất lưu. Sát lực của Xúc Nhượng trong Thần Ma Thân đã tăng thêm mấy phần, nếu không phải trước mỗi lần công kích hắn đều dừng lại suy nghĩ, thì cục diện của Khương Vọng sẽ còn khó khăn hơn. Nhưng dù tiễn quyền của Thượng Ngạn Hổ càng lúc càng nhanh, hay Xúc Nhượng vẫn luôn cẩn thận trấn áp hung tính của bản thân, thì đều không tạo ra được dao động trong mắt Khương Vọng. Hắn như một người không bao giờ lùi bước, không bao giờ bỏ chạy, luôn tin rằng mình sẽ giành được thắng lợi cuối cùng! Lòng tin này từ đâu mà có? Rõ ràng ánh sáng thần thông trên người đã bắt đầu ảm đạm đi rồi. Rõ ràng huyết khí trên người đã bắt đầu giảm xuống rồi. Vậy mà vẫn quyết định lấy công đối công! Khiến cái đầu luôn tràn ngập sát ý kia bỗng nảy ra một tia bừng tỉnh ! Mình đã thật sự bị khống chế trong lặng lẽ rồi!? Thì ra chiêu thắng lợi này của mình, ngược lại lại là đang đi vào bẫy? Lạc ấn tư tưởng đã xảy ra vấn đề? Thế công của Xúc Nhượng vô thức chậm lại. Sai lầm! Kiếm thuật của Khương Vọng lập tức trở nên cuồng bạo. Bát Âm Phần Hải, Ngũ Thức Địa Ngục, Nộ Hỏa, Hàng Ngoại Đạo Kim Cương Lôi Âm, Kiếm Hoa Diễm Tước... Kiếm diễn vạn pháp, như mưa xối trút xuống Xúc Nhượng. Thân hình hắn linh động vô cùng, vùn vụt quấn quanh Xúc Nhượng, tốc độ nhanh như điện! Vừa dùng Xúc Nhượng làm lá chắn, tránh né thế công của Thượng Ngạn Hổ, vừa lấy Xúc Nhượng làm bia ngắm, điên cuồng tấn công! Quả nhiên có âm mưu! Quả nhiên đã trúng chiêu! Cái tên thiên kiêu trẻ tuổi của Tề Quốc này, đã lập bố cục sẵn, bây giờ đến lúc hạ cờ giết rồng! Trong lòng Xúc Nhượng réo vang còi cảnh giác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận