Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1204: Ta đến Hoàng Hà để lên thang mây xanh (1)

Thiên hạ chi đài, cửa ra vào phía tây.
Hai người trẻ tuổi, một nam một nữ, ăn mặc hoa lệ đi vào.
Nữ tử đi trước, dáng người đoan trang quý khí, mắt phượng, mày liễu, mặt trứng ngỗng, thân hình cao ráo thon thả.
Thiếu niên đi sau, thấp hơn nửa cái đầu. Khí chất sạch sẽ, ngũ quan sáng sủa, trên mặt mặc dù chưa hết vẻ ngây thơ, cũng đã có thể nhìn ra được, thêm vài năm, tất sẽ thành mỹ nam khó gặp.
Vừa đi vừa lầm bầm than phiền: "Ta đã bảo là đừng có đi, mà cứ nhất định kéo ta tới coi, có cái gì hay mà coi? Ảnh hưởng luyện công của ta..."
Nữ tử đi trước kéo tay hắn: "Đi mau một chút!"
"Ai, đừng có kéo tay ta." Thiếu niên nhăn nhó khẽ phản đối, vội la lên: "Xung quanh đông người lắm!"
Nữ tử đi trước quay phắt lại nhìn hắn chằm chằm.
Thiếu niên theo bản năng rụt người lại, nhưng tay đã bị nắm chặt, không rút ra được.
Nữ tử xinh đẹp chìa ngón trỏ thon dài của mình ra, đặt lên môi: "Suỵt!"
Sau đó lắc lắc ngón tay, chỉ chỉ pháp tướng chí tôn đỉnh thiên lập địa bên cạnh lục hợp chi trụ.
Chỉ vào long bào màu đỏ với hoa văn phức tạp khoác trên người Sở đế.
Ý bảo Sở thiên tử đang ở đây, đừng có nói linh tinh.
Sau đó tiếp tục lôi hắn tiến về phía trước, chen vào đoàn người Sở quốc đang xem chiến.
Thiếu niên bất đắc dĩ phải đi theo, cúi đầu hạ mắt, ước gì cả thế giới không nhận ra mình.
Nhưng chợt nghe thấy tiếng diễm tước hót vang.
Âm thanh thật là quen thuộc...
Hắn ngẩng phắt đầu, nhìn lên Diễn võ đài. Một thế giới lửa đầy sức sống bừng bừng hiện lên đầy trong tầm mắt hắn.
Mắt hắn sáng bừng lên!
Không chỉ một mình thiếu niên.
Trong mắt tất cả người đang quan chiến.
Hạng Bắc bổ ra tây cực chi kích thế, một kích này, ý là "Bắt đầu từ tây, kết thúc dưới kích".
Thật sự là bá đạo tuyệt luân.
Là chiêu thức đuổi riết đến tận cùng, không còn đường tránh né, nhất quyết nghiền nát đối thủ.
Khương Vọng dùng tiên thuật Bình Bộ Thanh Vân, mà cũng không thoát khỏi được.
Nhưng chỉ một khắc sau, ngọn lửa màu đỏ thẫm đã lan ra, bao phủ toàn bộ diễn võ trường.
Ngọn lửa này như có linh tính, vô cùng hoạt bát linh động, không ngừng hóa ra vạn vật.
Thiên địa tương hợp, ngọn lửa tự thành một giới!
Cái Thế kích của Hạng Bắc có thể truy đuổi tới tây cực, nhưng y cũng bị thế giới lửa bao phủ. Khái niệm tây cực, cũng rơi vào trong thế giới lửa.
Một kích đánh xuống, vô số lưu hỏa tách ra.
Diễm tước mổ, lưu tinh rơi.
Đủ loại đạo thuật do hành hỏa diễn sinh điên cuồng công kích vào cây trọng kích, làm mỗi một tấc tiến tới trước của nó đều tiêu tốn vô cùng nhiều dũng lực.
Thật sự là phải "trèo đèo lội suối” mới tới gần đối thủ được.
Nếu không phải hiện ra Thôn Tặc Bá Thể, có Ngoại Tặc Vô Xâm chi công, thì một thức này e là đã chết yểu!
Khi tây cực thế của Hạng Bắc cuối cùng cũng đi tới tận cùng, đến được cuối tây cực của thế giới lửa, bước chân thụt lùi của Khương Vọng liền dừng lại, không còn lùi, cũng không bước tránh, ngược lại, tiến về phía trước.
Hắn nhẹ nhàng bước về phía trước, lúc bước chân hạ xuống, tay trái cũng đưa về phía trước, giơ cao Trường Tương Tư, dùng bao kiếm đón đỡ.
Lúc bao kiếm bằng Thần Long Mộc chạm vào Cái Thế kích, bước chân của hắn cũng vất vả ổn định xong.
Bành!
Hắn nhẹ nhõm hạ hẳn chân xuống, tạo nên một âm thanh va chạm nặng nề trên Diễn võ đài!
Bao kiếm trong tay, như làm bằng sắt đá, kéo được đến đâu, là dừng sững luôn ở đó, không dịch chuyển nữa.
Nỏ đã hết đà, thì không còn xuyên thủng được.
Hạng Bắc có thể lực của Thôn Tặc Bá Thể, kích pháp Bát Hoang Vô Hồi mạnh mẽ, cộng thêm thể phách trời sinh của bản thân, vậy mà Cái Thế kích chạm vào bao kiếm Thần Long Mộc lại không đẩy nó dịch đi được chút nào!
Khương Vọng lại rút kiếm!
Tay trái giữ bao kiếm, tay phải rút kiếm ra đâm tới.
Kiếm của kiếm khách.
Lúc vào vỏ là dưỡng, rời khỏi vỏ là giết.
Chỉ thấy hàn quang lóe lên, sau đó như ánh nắng chiều rơi xuống, ánh chiều tà tàn lụi, bi hùng mà thảm thiết.
Đây là thức thứ nhất của Nhân Đạo Kiếm Thức, Lão Tướng Trì Mộ!
Đây là chiêu thức đau buồn nhất của Nhân Đạo Kiếm Thức, cũng là chiêu thức có độ bùng nổ nhất, đột ngột nhất, có tốc độ nhanh nhất, Khương Vọng thường dùng làm chiêu khởi đầu.
Đối mặt thiên kiêu cao cấp như Hạng Bắc, Nhân Đạo Kiếm Thức trước giờ chưa từng được thăng hoa, quả thực có lực mà không có cơ hội.
Nhưng giờ phút này thì khác.
Trên sống kiếm vốn trắng như tuyết của Trường Tương Tư, xuất hiện một đường lửa đỏ thẫm.
Hỏa giới chi lực, gia trì lên thân kiếm!
Đỏ và trắng, cùng minh lệ sáng rỡ.
Một kiếm này, nặng nề mà dũng mãnh.
Như đang kể câu chuyện về thế giới lửa!
Thế giới lửa này, có lịch sử làm xúc động lòng người, lịch sử đầy cảm xúc này, rõ ràng đã làm phong phú cho thế giới lửa, làm nó trở nên chân thực hơn, sinh động hơn.
Đã từng có một lão tướng tóc trắng, dùng thân thể già cỗi của mình, hy sinh cho đất nước.
Người đã chết, nhưng thần thì còn mãi.
Ngay cả đối thủ một mất một còn của ông ấy trên chiến trường, cũng không thể không kính trọng.
Ông dùng cột sống của mình, chống đỡ thế gian tàn tạ.
Sự dũng cảm mà thảm liệt của ông, chính là ánh chiều tà của thế giới lửa.
Một kiếm này mang theo đại thế của hỏa giới, chớp nhoáng đã đánh tới, Hạng Bắc vội thu kích về hoành ngang cản lại.
Đang!
Mũi kiếm chạm vào thân kích, Hạng Bắc bị đẩy lùi đi mấy trượng!
Không ít người quan chiến trợn mắt, có người còn không kiềm được bật ra tiếng kêu.
Đó là Hạng Bắc với Thôn Tặc Bá Thể!!
Lại bị một kiếm đánh lui!
Một kiếm này, rốt cuộc kinh khủng tới cỡ nào?
Họ còn chưa kinh ngạc xong, thiên kiêu áo xanh của Tề quốc đã đạp lên Thanh Vân Ấn Ký, đuổi theo.
Cái Thế kích trong tay Hạng Bắc chuyển một cái, mũi kích hướng lên trời.
Cây trọng kích nặng nề là vậy, mà ở trong tay y lại nhẹ bẫng như làm bằng cỏ.
Thế như khuấy biển dời núi, đánh vỡ ngàn dặm.
Bát Hoang Vô Hồi kích pháp, Phiên Thiên Thức!
Thức này dũng mãnh vô song, Hạng Bắc mắt trợn to, đối kháng tất cả, nghênh chiến bát phương.
Trời muốn đè ta, thì ta lật trời!
Bóng Khương Vọng đang bước trên mây xông đến lay lay, như lá xanh phiêu diêu trong gió.
Từ vô cùng dũng liệt chuyển thành vô cùng vô lực, sự xoay chuyển được hắn thể hiện rất tự nhiên, nhẹ nhàng, tuyệt diệu!
Giữa cơn kình phong ngất trời, lung lay lảo đảo, nhưng chỉ thế, không hề toái diệt.
Không chỉ không toái diệt, mà trong lúc vô lực, lay động, quanh người vẫn lấp lóe hàn mang!
Thân Bất Do Kỷ, không quên chống lại!
Cuộc đối chiến đặc sắc, làm người xem say mê.
"Ồ kích này lực hơi bị yếu, không giống đúng thực lực của Hạng Bắc. Y bị thương nặng đến mức, Thôn Tặc Bá Thể cũng không đè ép được?"
Trên khán đài hình tròn, một thiếu niên trong đội quan chiến Sở quốc nhíu mày.
Khóe mắt chợt nhìn thấy hai bóng người, chân mày gã lập tức giãn ra, vui vẻ: "Thuấn Hoa, Quang Thù, các ngươi cũng tới?"
Một tay Khuất Thuấn Hoa vẫn đang lôi Tả Quang Thù, tay kia giơ ngón trỏ đặt lên môi: "Suỵt."
Chen lấn tới thêm mấy bước, tới ngồi cạnh người kia, có thể thấy giao tình không tệ.
Tả Quang Thù theo lực kéo, tới ngồi xuống, mắt dính chặt lên Diễn võ đài, quên hết xung quanh.
Ra thế giới hiện thực, được nhìn thấy thế giới lửa nở bừng bừng tại một sự kiện như Hội Hoàng Hà, khiến người tu luyện thế giới nước là y nhất thời si ngốc.
Môn thuật pháp này thật sự quá tuyệt diệu, quá sinh động, càng suy nghĩ, càng thấy nó có tiềm lực vô cùng.
Trong mắt một số người, thế công của Hạng Bắc không mạnh bằng lúc trước, cho rằng do thương thế gây ra.
Nhưng chỉ có người đang ở trong chiến trường là Hạng Bắc mới cảm nhận rõ được sự khó khăn bên trong.
Đúng là thần hồn của y bị thương nặng, nhưng nhờ Thôn Tặc Bá Thể, hoàn toàn có thể tạm thời bỏ qua điều này, thủ đoạn thần hồn gây ra nhiều hạn chế cũng không ảnh hưởng y phát huy những phương diện khác. Dù sao thì, y cũng sẽ không thử xông vào Thông Thiên Cung của Khương Vọng nữa, mà chỉ dùng Long Ma Diễn Binh Đồ tăng cường khả năng nắm lấy cơ hội chiến đấu cho mình thôi.
Nhưng cả thế giới lửa đều đang chống lại y, áp chế y.
Thôn Tặc Bá Thể đã giảm sự áp chế này xuống mức thấp nhất, nhưng trong màn khói đen lượn lờ, Hạng Bắc vẫn cảm nhận được áp lực nặng nề.
Tây Cực thức bị nhẹ nhàng cắt đứt, Phiên Thiên Thức bị dễ dàng phá vỡ, cũng vì sự áp chế này không ngừng tác động.
Thật sự không dám tưởng tượng nếu lúc này không có Thôn Tặc Bá Thể, y có thể chịu đựng nổi ở trong thế giới lửa này bao lâu.
Cảm giác này giống hệt ban nãy khi dùng Đơn Kỵ Nhập Trận Đồ xông vào Thông Thiên Cung.
Trời nghiêng, đất lật, tất cả mọi thứ xung quanh đều là địch!
Cảnh ngộ có thể tương tự, nhưng Hạng Bắc sẽ không chấp nhận kết quả tương tự.
Khương Vọng từ trong Phiên Thiên Thức đâm ra một kiếm.
Hạng Bắc thả lỏng Cái Thế kích!
Đồng thời….
Y đứng giữa hư không, giữa làn khói đen lượn quanh, Cái Thế trọng kích hư lơ lửng ngay trước mặt.
Bóng người áo xanh lảo đảo phất phơ kia đã tới nơi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận