Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2304: Thiên ý biển sâu chạm đá ngầm

Sài Chính Châu cả đời tính cách cương nghị, cứng rắn, đến lúc tuổi già, chỉ dạy tôn nhi hai chữ ! cúi đầu.
Tuy chính hắn không làm được, nhưng máu tươi bắn lên khuôn mặt ngây thơ của trẻ nhỏ, vẫn là cho cháu trai một bài học cuối cùng. Để tiểu yêu này nhớ kỹ cái gì là vết xe đổ trước mắt, cái gì gọi là chớ giẫm lên vết xe đổ.
Trước khi có được Cổ Thần kính, Sài A Tứ vẫn luôn như vậy, đúng như gia gia dạy dỗ, cụp đuôi mà sống.
Không có bằng hữu chân thành, không được công nhận và đón nhận.
Viên Dũng tùy ý vơ vét của cải từ hắn, Trư Đại Lực cũng coi thường hắn.
Thanh mai trúc mã chui vào lòng người khác, suốt ngày khổ cực... là bôn ba vì những con đỉa hút máu kia.
Hắn vào núi hái thuốc bao nhiêu lần như vậy, không phải là không hái được dược liệu tốt. Nhưng không có một thứ nào dám tự dùng, không có một thứ nào bán được giá tốt.
Có thể đi đâu để bán, có thể bán với giá bao nhiêu, đều đã có quy định. Tuy chưa từng thấy ghi rõ trên giấy tờ, nhưng mỗi yêu quái đều phải tuân thủ quy định ấy.
Cho dù ông chủ tiệm dược liệu hắn thường lui tới đến từ Thần Hương hoa hải, nhưng mở cửa hàng ở Ma Vân thành, cũng buộc phải giữ quy củ của Ma Vân thành.
Một gốc thảo dược, quan viên Ma Vân thành ăn một phần, Ma Vân Viên gia ăn một phần, Hoa Quả hội qua tay sẽ ăn một phần, tiệm dược liệu cũng phải kiếm tiền... cuối cùng rơi xuống tay tiểu yêu hái thuốc chỉ lác đác không có mấy.
Nói đến cũng thật đáng thương, Sài A Tứ chưa từng có nhiều Ngũ Chu hoàng tiền đến vậy. Cho nên dù biết số tiền này là nguy hiểm, hắn cũng vẫn thu vào.
Đương nhiên không phải hắn là không cẩn thận, hắn cũng từng qua chợ đen chuyển vài lần, biến số tiền nhặt được trên thi thể này thành tiền sạch sẽ rồi mới dám sử dụng.
Nhưng bị Ma Vân Khuyển gia điều tra toàn lực của, quá trình rửa tiền vụng về của hắn khắp nơi đều là lỗ hổng.
Ngày nào đó số tiền này bị yêu quái của Ma Vân Khuyển gia nhìn thấy, muốn truy tìm manh mối ngược lại không phải việc khó.
Không phải hôm nay, cũng là ngày mai.
Lúc đó Sài A Tứ nghèo rớt mồng tơi, không nỡ buông tay. Lúc đó Cổ Thần trong gương mới tới Yêu giới, thiếu nhận thức đối với tiền tệ giới này, không phát hiện những ám hiệu trên Ngũ Thù hoàng tệ này, khi đó không hay biết thiên ý nhằm vào, thậm chí khi đó không có ý định phát triển lâu dài trên tuyến đường Sài A Tứ...
Đến mức lưu lại sơ hở này.
Thiên ý sâu xa, đây cũng chưa chắc không phải là một sợi nhân quả chờ bùng nổ.
Thậm chí có thể nói... do sự tồn tại của Khương Vọng, mặt nguy hiểm của sợi nhân quả này gần như trở thành tất nhiên.
Hiện tại chỉ vì một chút nghi hoặc của Hổ Thái Tuế mà dẫn phát sớm.
Mà cũng hết sức tự nhiên, sau khi Khuyển Thọ Tằng hoàn thành tra hỏi không lâu, cha con Viên Lão Tây, Viên Tiểu Thanh, đã bị áp giải đến gian nhà Sài gia.
Cùng bị áp giải tới đây, thậm chí còn có cả đám tiểu đệ của Sài A Tứ ở Hoa Quả hội, cả đám kêu cha gọi mẹ, hận không thể đem Sài A Tứ khai cả đánh rắm lúc nào ! không phải Khuyển Thọ Tằng không muốn bắt nhiều hơn mà thật sự là Sài A Tứ không có thân bằng cố hữu gì.
Hai cha con Viên Lão Tây, Viên Tiểu Thanh đều chồng chất vết thương, hiển nhiên ở trước khi bị áp giải, cũng đã chịu giáo huấn.
Vẫn là Hổ Thái Tuế mở miệng:
"Đây là?"
"Xem như đạo lữ của Sài A Tứ."
Khuyển Thọ Tằng một mực cung kính đáp lời:
"Quần áo trong phòng này, chính là của ả. Bên cạnh là lão cha già của ả, cũng là tên yêu đã dẫn Sài A Tứ vào Hoa Quả hội, bỏ rất nhiều công sức trong quá trình Sài A Tứ bộc lộ tài năng."
Yêu Vương Viên Giáp Chinh cũng được gọi đến hỏi chuyện, vội vàng gật đầu nói:
"Quả đúng là thế. Tên Sài A Tứ này cũng mới gia nhập Hoa Quả hội không lâu, thậm chí ta còn chưa kịp gặp hắn lần nào."
Dư uy của Viên Tiên Đình vẫn còn, ngược lại hắn không bị tát như Khuyển Thọ Tằng, nhưng cơn say vẫn tiêu tán, nhún nhường vô cùng, không âm thầm phủi sạch trách nhiệm.
"Những kẻ có quan hệ với Sài A Tứ đều ở đây cả rồi sao?"
Lúc này Hổ Thái Tuế đang ngồi ở lối vào gian nhà, dáng vẻ tùy ý nhưng tự toát ra uy nghiêm.
"Cơ bản đều ở đây cả."
Khuyển Thọ Tằng đáp.
Trong bóng tối mông lung giọng nói của Kỷ Tính Không vang lên:
"Không cha không mẹ, không người thân, ngay cả bằng hữu không có mấy người. Nếu muốn làm chút gì đó, thân phận này cũng rất phù hợp."
"Các ngươi quen làm những thứ này..."
Thiền Pháp Duyên cười ha hả nói, sắc mặt đột nhiên trầm xuống:
"Dịch tay ra!"
"Hô hô hô."
Kỷ Tín Không vẫn ẩn trong bóng tối nói:
"Sao không đưa quả chuông này về Cổ Nan sơn trước đi? Ta ở đây xem thay ngươi. Dương Dũ kia cũng đầu trọc, ta làm sư bá sẽ trông giúp."
Thiền Pháp Duyên lại một lần nữa xua tan lực lượng của Kỷ Tín Không, cười nói:
"Giữ lại chờ lát nữa đè chết ngươi."
Hổ Thái Tuế không để ý tới bọn họ, chỉ hỏi:
"Cơ bản là vậy?"
Khuyển Thọ Tằng không dám giấu giếm, hoang mang hoảng hốt nói:
"Trước kia toàn bộ khu nắc, không có ai qua lại thân cận với Sài A Tứ, nhưng hắn vẫn luôn qua lại ở quán rượu Lão Viên, ta đã bắt hết những tiểu yêu liên quan đến hắn. Toàn bộ quán rượu Lão Viên, chỉ thiếu một tên đầu sỏ trông coi, là một tên Trư tộc. Không ai biết hắn đi đâu."
"Vậy không phải trùng hợp sao?"
Lộc Tây Minh đứng bên cạnh hoa thơm, nhẹ giọng cười nói:
"Trong vùng đất Thần Tiêu cũng có một kẻ giấu đầu lòi đuôi, là Thái Bình đạo gì đó, không ai nói rõ được hắn đến từ nơi nào."
"Lại là quán rượu Lão Viên, cái quán rượu Lão Viên này rất phức tạp."
Hổ Thái Tuế nhìn về phía Viên Lão Tây:
"Là ngươi mở đúng không? Ngươi cũng phức tạp lắm hả?"
Liếc mắt nhìn qua rồi nói tiếp:
"Ồ... từng bị tà vật hút tinh huyết, đã sớm phế bỏ. Sau đó lại đi theo thần đạo, bồi dưỡng lại được chút ít. Nhưng kiếp này cũng chỉ như vậy, thú vị. Nói xem, ngươi làm thế nào thoát khỏi tà vật kia, tin vào thần gì?"
Viên Lão Tây vốn cho rằng tới đây chịu thẩm tra, là vì chuyện Sài A Tứ lẻn vào vùng đất Thần Tiêu, việc này thật sự không liên quan gì đến lão, bất kể thẩm vấn thế nào đều trong sạch, chắc những vị Thiên Yêu này cũng sẽ không ép buộc vu khống một tên vô danh tiểu tốt như lão.
Chỉ không ngờ kéo củ cải lôi cả đất bùn, Thiên Yêu liếc mắt một cái đã nhìn thấu lão, hỏi đến bí mật sâu kín nhất hiện giờ của lão.
Lập tức quỳ sấp xuống đất, dáng vẻ cung kính hết mức, giấu đi tâm thần của mình, lại trần thuật những việc ác mình đã làm, tỏ ra mình hoàn toàn không hề giấu giếm:
"Lúc bấy giờ lão hủ bị một con Yêu Quỷ quấy nhiễu, nó khát máu tàn ác, cứ một thời gian ắt phải cúng tế bằng máu huyết. Nhưng có một thời điểm không đủ, nó muốn hút tinh huyết của ta. Ta tâm trí mê muội, mượn thân phận Hương chủ Hoa Quả hội, âm thầm vì nó sưu tập máu huyết cho nó, kéo dài nhiều tháng. Đây quả thực là hành động đại ác, chết cũng không đáng tiếc. Nhưng xin chư vị Thiên Tôn minh giám, tiểu nữ Viên Tiểu Thanh ngây thơ vô tội, không dính líu đến chuyện ác..."
Có lẽ lòng thương con trong thiên hạ đều giống nhau. Chu Huyền nghe đến đó, ở bên cạnh bổ sung:
"Quả thực Trị An phủ có ghi chép tương ứng, thời gian cũng khớp. Nhưng sau này không còn chuyện uống máu nữa, Trị An phủ cũng không quyết chí điều tra, để một vị quan trị an mới nhậm chức từ từ tìm hiểu. Theo luật pháp của Ma Vân thành, Viên Lão Tây tội chết khó thoát, nhưng tội này không liên lụy đến người nhà..."
Giả sử Khương Vọng có thể nghe lén đến đây, tất nhiên sẽ đứng ngồi không yên.
Bởi vì đây lại là một sợi nhân quả nguy hiểm, cho dù ở Yêu giới hắn đã cố gắng nhiều như vậy, khổ cực sắp xếp bao nhiêu, nhưng đâu đau cũng chôn giấu mầm họa.
Tối nay cho dù hắn không đến nhà cũ họ Sài, cho dù mấy chục đồng Ngũ Chu hoàng tiền kia cũng được hắn dự kiến trước mà xóa bỏ, ở chỗ Viên Lão Tây này, hắn vẫn có thể bị lần ra manh mối.
Mà trong tình huống bị thiên ý nhắm vào, phàm có khả năng nguy hiểm, đều tất sẽ phát sinh.
Hắn điều khiển một chiếc thuyền rách nát, tu sửa vá víu, vật lộn với sóng gió trong khổ hải, anh dũng tiến lên, không một khắc nào từ bỏ, liều mạng muốn về nhà...
Nhưng trong thâm hải của thiên ý, có quá nhiều đá ngầm đang chờ đợi va chạm!
Lúc này Thiên Yêu trấn áp, binh giáp vây quanh. Viên Tiểu Thanh ở bên cạnh đã sợ đến ngây dại, lúc là tình lang gặp chuyện không may, lúc lại là lão phụ thân gặp tai ương, làm cho tâm hồn nàng tan nát, nước mắt chảy thành dòng trên gò má, lại không biết mình có thể làm được gì. Lúc này nàng nghĩ tới Sài A Tứ, nhưng Sài A Tứ không thể nào đáp lại nàng, không cứu được lão phụ thân của nàng.
Hổ Thái Tuế vẫn chỉ ngồi bất động trên đống gạch vụn chưa quét dọn của bức tường đổ nát, im lặng nhìn Viên Lão Tây.
Cảm nhận được sức nặng từ ánh mắt ấy, thân thể Viên Lão Tây đang phủ phục trên mặt đất cũng trở nên cứng đờ. Lão cứng ngắc nói:
"Về phần vị thần mà lão hủ tín ngưỡng, lão hủ không hiểu rõ lắm về người. Chỉ biết người là vị thần không có diện mạo, chuyên làm việc thiện. Người đòi hỏi phải một lòng làm việc, không sợ dị nghị. Hình tượng của người tùy cho chúng sinh vẽ vời. Khi đó người ra tay chém giết yêu quái nhập vào thân xác, cứu ta thoát khỏi nước lửa, nên ta tín ngưỡng thờ phụng người. Từ đó về sau, không làm việc ác, vừa tự cứu mình vừa cứu người..."
Hổ Thái Tuế vẫn im lặng, thái độ im lặng cho thấy vẫn chưa đủ.
Nhưng Viên Lão Tây phủ phục trên mặt đất, chỉ khóc lóc nói:
"Vô Diện chi thần, thần bí khó lường. Thân thể già nua tàn tạ này thật sự không biết thêm gì nữa!"
Trước mắt xem ra, Vô Diện giáo này quả thực xem như là giáo phái tốt. lúc trước trong Thần Tiêu chân bí Vũ Tín cũng có miêu tả, toàn thành đều biết rõ.
Hơn nữa việc này có liên quan gì tới Sài A Tứ?
Viên Lão Tây đâu có tiến vào vùng đất Thần Tiêu!
Dù sao cũng là Yêu tộc trong Ma Vân thành, Chu Huyền há miệng, đang định nói điều gì đó.
Hổ Thái Tuế đã quay đầu lại, uy nghiêm nhìn Khuyển Thọ Tằng:
"Trước đây ngươi nói, ngươi nghi ngờ tên Sài A Tứ kia chính là hung thủ giết chết con trai ngươi Khuyển Hi Tái, hủy thi diệt tích. Vậy ngươi có điều tra ra được chứng cứ gì khác không?"
Khuyển Thọ Tằng đáp:
"Lúc ấy Chu Lan Nhược của Chu gia đã đăng một nhiệm vụ thu thập độc vật trên Phong Thần Đài, hứa hẹn trọng thưởng. Con ta Khuyển Hi Tái vì mong cầu lương duyên mà nhận nhiệm vụ lên núi... Khi đó Sài A Tứ cũng nhận nhiệm vụ tương tự. Hơn nữa, chính từ sau lần xuống núi đó, Sài A Tứ mới bắt đầu không còn che giấu bản thân nữa."
"Liệu có khả năng tên Sài A Tứ này đã không còn là Sài A Tứ nữa không?"
Giọng nói của Kỷ Tính Không vang lên từ trong bóng tối.
Lộc Tây Minh nói:
"Không thể nào. Tuy bị vùng đất Thần Tiêu ngăn cách, không thể quan sát rõ ràng, nhưng ngôn ngữ cử chỉ thần ý của tên Sài A Tứ này đều phù hợp với thân thể của hắn, không hề có chỗ nào không hợp. Hắn mới từ Thập Vạn Đại Sơn trở về bao lâu chứ? Cho dù là Chân Yêu giỏi đoạt xá, trong thời gian ngắn cũng khó lòng đạt tới mức độ như vậy."
Chân Yêu không làm được, đương nhiên Chân Nhân cũng không làm được.
Chu Ý vốn định đề cập tới đoạn thời gian kia vừa vặn là Nam Thiên đại chiến, cũng bởi vậy mà thôi.
"Vậy sao?"
Giọng điệu của Hổ Thái Tuế rất nhẹ nhàng. Lại hỏi Khuyển Thọ Tằng:
"Yêu quái có quan hệ với Sài A Tứ đều ở đây, ngươi không hỏi ra được thứ gì hữu dụng sao?"
"Không hỏi ra được, bọn chúng cứng miệng."
Khuyển Thọ Tằng lắc đầu nói:
"Do cân nhắc đến mấy vị đại tổ còn muốn hỏi, ta không dám dùng hình quá nặng."
Hổ Thái Tuế chậm rãi nhìn về phía Viên Tiểu Thanh, trong đôi mắt màu hổ phách, sâu thẳm khôn dò, uy nghi khó lường.
"Không cứng miệng, tuyệt đối không phải cứng miệng! Ngài muốn biết điều gì ta đều sẽ nói!"
Viên Lão Tây quỳ rạp trên mặt đất, khó nhọc ngẩng đầu, thần sắc căng thẳng:
"Biết gì ta cũng sẽ nói!"
Hổ Thái Tuế dùng giọng điệu đáng tiếc nói:
"Ngươi đã nói rồi..."
Nhưng vẫn nhìn Viên Tiểu Thanh:
"Bây giờ hãy nói những gì ngươi biết."
"Ta... Ta..."
Viên Tiểu Thanh vô cùng căng thẳng, lúng túng nói:
"Ta và Tiểu Sài ca tình đầu ý hợp, Tiểu Sài ca... Chính là Sài A Tứ, chàng... rất cố gắng luyện công, chàng rất lương thiện, tiền nhận được đều chia cho thủ hạ..."
"Không phải những điều này."
Hổ Thái Tuế thở dài tiếc nuối:
"Thôi vậy, ta tự mình nói."
Tùy ý giơ bàn tay to lên, thân thể yểu điệu của Viên Tiểu Thanh đã quỳ gối trước mặt hắn, cả cái đầu bị bàn tay to của hắn đè lên... thân thể đột nhiên cứng đờ!
Không!
Viên Lão Tây tựa như một con cá bị ném lên bờ, toàn thân đều co quắp lại. Nhưng không thể phát ra một chút âm thanh nào, cũng chẳng thể tiến lên phía trước!
"À, đúng là nó không biết gì hết."
Giọng điệu của Hổ Thái Tuế có vẻ kinh ngạc.
Bàn tay buông lỏng, thi thể Viên Tiểu Thanh trượt xuống.
Chốc lát kiều nhan thành xác chết, hoa tươi nghiền nát hóa bụi trần.
Chưa kịp có một câu di ngôn, thậm chí còn chưa kịp kêu đau một tiếng.
Lúc này, Hổ Thái Tuế cảm nhận được bên phía Viên Lão Tây giãy giụa, cảm nhận được lực lượng thần đạo thuần túy mà mênh mông kia, bèn có ý buông lỏng giam cầm, rất hứng thú nhìn qua !
Viên Lão Tây già nua vô dụng, giờ phút này nước mắt giàn giụa, trông vừa chật vật vừa ghê tởm.
Lão gằn từ trong cổ họng, phát ra âm thanh từ chỗ sâu nhất trong đáy lòng, phẫn nộ, thống khổ, oán hận.
“Vạn cổ đến nay, ai không một chết?”
“Sinh cũng như thế, ái hận không còn.”
“Ngươi ta đều không diện mục, chỉ do chúng sinh bôi vẽ lên!”
Trong thời khắc cuối cùng của sinh mệnh, lão không gọi tên con gái, không hề khóc lóc.
Bởi vì trên đời này đã không còn bất cứ hy vọng nào, bởi vì trên lý trí đã không tìm được bất cứ khả năng nào, lão chỉ có thể ký thác vào mờ mịt, chỉ có thể ký thác vào... Thần!
Cả thân thể lẫn hồn phách của lão đang thiêu đốt, toàn bộ làm tế phẩm, dâng hiến cho vị thần linh cổ xưa trong truyền thuyết kia.
Hắn không cầu xin lực lượng báo thù, bởi vì biết rõ đó là không thể nào. Cho dù là Tôn Thần cao nhất của Thần đạo, không thể ban cho hắn lực lượng để báo thù Thiên Yêu.
Càng thanh tỉnh, càng đau đớn.
Lúc này lão chỉ muốn chết đi.
Cho dù lão thiêu đốt tất cả tự hủy, không thể đánh nát được một mảnh góc áo của Hổ Thái Tuế.
Cho dù bí mật của lão không có ý nghĩa gì, tình báo của lão không thể mang lại bất kỳ trợ giúp nào cho Hổ Thái Tuế, lão cũng phải mang theo bí mật của mình, tình báo của mình, kiên quyết chết đi!
Đây là hành động phản kích hèn mọn của một tiểu yêu yếu đuối.
Nhờ nỗ lực truyền giáo trong khoảng thời gian này, Vô Diện thần lực bành trướng, chỉ trong nháy mắt đã lấp đầy thân thể của lão.
Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, tất cả đều bất động.
Ý trời chính là ý ta.
Thiên Yêu quyết định tất cả.
Nếu muốn ngươi chết, không cho phép ngươi sống.
Nếu muốn ngươi sống, không cho phép ngươi chết!
Ngươi không có quyền sinh tồn, cũng chẳng có tự do tự sát.
Hổ Thái Tuế không chút cảm xúc, vẫn tùy ý nhấc tay, đặt lên đỉnh đầu Viên Lão Tây... Thân thể với thần lực mênh mông này đột nhiên cứng đờ, run rẩy, rồi mềm nhũn xuống.
"Viễn cổ Diêm La Thần?"
"Địa Ngục chi chủ, Diêm La chi quân, Thích Khách chi thần?"
"Biện Thành Vương?"
"Trong thời đại huy hoàng, Địa Ngục Yêu tộc đối ứng với Thiên Đình Yêu tộc?"
Lần này rốt cuộc Hổ Thái Tuế cũng nở nụ cười:
"Thú vị!"
...
...
"Diêm La Thần vĩ đại a, nếu như ngài thật sự tồn tại, nếu như ngài thật sự có uy lực viễn cổ, xin hãy báo thù cho ta... Xin hãy báo thù cho ta!"
Đây là tin tức cuối cùng mà Viễn Cổ Diêm La Thần thu được trong vùng đất Thần Tiêu.
Đến từ tín đồ thành kính của mình, đến từ Giáo tông cần cù chăm chỉ của Vô Diện thần giáo.
Đến từ một ông lão gầy yếu.
Một người cha vô dụng.
Cái gọi là Thần linh cổ xưa đang bị nhốt trong thế gương, không thể đáp ứng, chỉ có sự im lặng lâu dài.
Mà giờ khắc này, một đám tuấn kiệt Yêu tộc liên quan tới vùng đất Thần Tiêu vẫn còn tiếp tục thăm dò.
Sài A Tứ đi cùng Viên Mộng Cực, còn đang vui tươi hớn hở nịnh nọt:
"Ta đã sớm nhìn ra Viên công tử thiên mệnh quý phái, sinh ra bất phàm! Nhưng có làm sao không nghĩ tới, ngài lại chính là hậu duệ của vị Thiên Tôn kia! Ngài nói xem, nếu không thì sao tướng mạo của ngài lại tôn quý như vậy! Lông mày của ngươi, mọc lên rất ngạo nghễ..."
"Ha ha ha, nói đến chuyện này, ta và Viên Tiểu Thanh của quán rượu Lão Viên là tâm đầu ý hợp! Chờ lúc trở về, ta còn phải mời ngài chủ hôn nữa đấy!"
"Câu này hay lắm! Ngài là huynh đệ ruột thịt khác cha khác mẹ ta, ta không cha không mẹ, từ nhỏ đã chịu khổ cực, ngài là huynh trưởng như cha, sao lại không ngồi được trên chỗ cao đường?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận