Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 922: Bước đường cùng

Lão Tướng Trì Mộ vốn một đi không trở lại, một kiếm khí thế cực lớn, lại lấy tốc độ cực nhanh của Bình Bộ Thanh Vân làm nền, gần như kiếm vừa mới ra đã đến trước mặt địch.
Khương Vọng có thể nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt nhăn nheo của tên Hải tộc trước mặt cùng với ánh mắt sợ hãi của gã.
Kiếm của hắn không do dự chút nào, xuyên thẳng qua cổ đối phương!
Nhưng Trường Tương Tư sắc bén vô song, lúc này lại cảm nhận có chút vương víu.
Dường như trong cổ của đối phương có một thứ huyết nhục nào đó đang không ngừng quấn lấy, vây nhốt thân kiếm hắn.
Là một loại thần thông thiên phú nào đó, hay là bí pháp đặc biệt?
Cùng xuất hiện với những suy nghĩ này, là cảm giác nguy hiểm cực kỳ mãnh liệt.
Khương Vọng không chút do dự, đạo nguyên cuồn cuộn tuôn ra, bỗng nhiên rút trường kiếm, nhún người vội vàng lui ra!
Nhưng Hải tộc cấp thống soái bị hắn đâm vào kia gần như cùng lúc nổ tung!
Tên Hải tộc này nổ tung toàn thân từ đầu đến chân, nhưng giống như không có xương và thịt, chỉ có da và máu.
Cả người như một quả bong bóng chứa đầy máu, vô số máu... bắn tung toé!
Khương Vọng tránh không kịp, cũng không thể hoàn toàn tránh được.
Dù cho Bình Bộ Thanh Vân tuyệt diệu vô song, nhưng vẫn có một đốm máu tươi bắn lên lồng ngực hắn.
Đó là một vết màu đỏ cực kỳ chói mắt.
Nặc Y thiên y vô phùng, vốn dĩ không dính bụi bẩn.
Nhưng vết máu đỏ tươi kia vẫn in ở đó, có lau cũng không xóa được.
Khương Vọng dùng đạo nguyên để lau mà vẫn không xoá được.
Điều này có nghĩa là... Nặc Y đã mất đi tác dụng!
Đến lúc này Khương Vọng đã hiểu rõ, hắn hoàn toàn nằm trong ván cờ. Hải tộc kia rõ ràng đã chuẩn bị từ sớm, đồng thời còn đặc biệt nhắm vào Nặc Y của hắn mà tìm ra cách phá giải.
Khương Vọng lập tức kéo Nặc Y xuống, bởi vì hắn sợ đốm máu này còn có tác dụng khác. Nhưng dù đã kéo Nặc Y xuống nhưng đốm máu kia vẫn in ở trên ngực hắn.
Vũng máu này không chỉ dính ở trên Nặc Y, mà còn in ở trên người hắn nữa, giống như phụ thể không thể trốn tránh. Nói cách khác, cho dù hắn không dựa vào Nặc Y để tàng hình, mà bản thân có một loại bí thuật che giấu tung tích tuyệt diệu nào đó, thì lúc này cũng sẽ mất đi tác dụng.
Trong lúc đang bị đại đội cường giả Hải tộc vây giết, lại mất đi năng lực ẩn giấu tung tích, điều này có nghĩa hắn đã hoàn toàn đánh mất khả năng ẩn trốn!
Khương Vọng ý thức được điều này, vậy nên khi kéo Nặc Y xuống mà máu vẫn dính ở trên người, hắn lập tức ngừng lùi lại, đạp nát mây xanh, kiên quyết xông lên!
Trong giây phút nguy hiểm lại tuyệt vọng này, hắn nhận định bản thân đã mất đi không gian bao bọc, cũng có nghĩa là trong trận đấu đột phá và phòng thủ, truy bắt và lẩn trốn này, hắn đã hoàn toàn rơi vào thế hạ phong.
Nhưng vẫn còn một cơ hội duy nhất... chính là xông lên, phá tan phòng tuyến này, xông qua Giới Hà!
Chỉ cần thành công rời khỏi khu vực Đinh Mùi, dù mất đi năng lực ẩn trốn cũng không sao. Cũng không đến mức đến khu vực kế tiếp là nơi mà lực lượng Nhân tộc chiếm giữ, mà vẫn phải đối mặt với một đám Hải tộc vây giết.
Về phần vũng máu ở trên người thì về sau tìm cách rửa đi là được.
Nói thì chậm, nhưng chỉ xuất hiện trong nháy mắt.
Trong mắt những người khác, Khương Vọng đột nhiên xuất hiện rồi dùng một kiếm xuyên thủng Hải tộc, sau đó lại lập tức rút lui tránh máu tươi bắn tung tóe, rồi lập tức tiến lên, vung kiếm chém giết!
Tay trái ấn ra Tam Muội Chân Hỏa thiêu đốt bức tường máu thịt kia, tay phải lại vẽ ra kiếm khí ác liệt, hai bút cùng vẽ.
Quả là vô cùng dũng mãnh.
Mà vào giây phút đó, trong lòng hắn đã suy tính trăm ngàn cách, khó ai mà biết được.
Nhưng lúc Tam Muội Chân Hỏa đến gần bức tường máu thịt kia bỗng nhiên nhúc nhích.
Đầu tiên có một khối máu thịt lao ra, đến chừng thì mở rộng ra, như một chiếc bánh lớn để mặc cho Tam Muội Chân Hỏa bao bọc lấy.
Sau đó, chính giữa khối máu thịt đó lộ ra một cái đầu người.
Khuôn mặt này, khuôn mặt khắc nghiệt, ánh mắt nham hiểm, bên trên xương lông mày phủ đầy vảy đen, rõ ràng là Ngư Tự Khánh!
Gã vốn không hề rời đi, từ đầu tới cuối gã vẫn luôn canh giữ trước Giới Hà. Nhưng đã dùng bức tường máu thịt kia để ẩn giấu thân, né tránh bị Hồng Trang Kính nhìn thấy!
Tất cả những thứ này đều là một cái bẫy. Mà Khương Vọng đã hoàn toàn rơi vào bẫy của gã.
Nhờ lần đánh rắn động cỏ kia mà Khương Vọng đã thu thập được tin tức của Ngư Tự Khánh. Vậy làm sao gã lại không nắm bắt tin tức về Khương Vọng thông qua lần tiếp xúc kia?
Ngư Tự Khánh có thể khẳng định hai việc, một là Khương Vọng nắm giữ năng lực ẩn nấp cực mạnh, nếu không thì không thể tránh thoát được sự tìm kiếm của gã, biến mất trong cảm ứng của gã. Hai là Khương Vọng có tầm nhìn siêu mạnh, rõ ràng gã mới là người có tốc độ nhanh hơn nhưng trong lúc hành động thực tế thì Khương Vọng lại muốn tránh thì tránh, muốn đi thì đi, cái này đã đủ để chứng minh vấn đề này.
Nếu không phá giải hai điểm này, Khương Vọng vẫn có thể nhởn nhơ chơi trốn tìm với gã, nếu muốn tìm ra Khương Vọng trong vòng nửa canh giờ thì không khác gì người ngốc nói mê.
Từ lúc trước, khi mà Ngư Vạn Cốc thành công dẫn đội vây nhốt được Khương Vọng thì có thể đoán được tầm nhìn của Khương Vọng.
Vì thế Ngư Tự Khánh đã mở rộng tấm lưới, dùng việc các chiến sĩ Hải tộc tìm kiếm và xua đuổi để ép Khương Vọng phải đi ra khỏi phạm vi có thể nhìn rõ Giới Hà, còn bản thân gã thì dùng bức tường máu thịt để trốn. Bức tường máu thịt gần như đã đồng hóa gã trong thời gian ngắn, hoàn toàn không sợ bị nhìn thấy.
Khương Vọng xem gã là mối uy hiếp lớn nhất, nhất định phải tránh thoát khỏi gã thì mới dám cố chấp vượt qua Giới Hà, làm sao gã lại không biết?
Vì thế gã đã tự ẩn thân.
Đối phương đã cậy vào tầm nhìn siêu mạnh, vậy thì gã sẽ dùng đặc điểm tầm nhìn siêu mạnh này để thiết kế bẫy rập đối phương!
Còn thủ đoạn che giấu tung tích kia thì lại dễ đối phó. Một vũng máu ô uế giội xuống, tẩy không đi, dù có ẩn giấu thế nào thì trong thời gian ngắn cũng không xóa được vết máu kia.
Không hề nghi ngờ gì, đến bây giờ Ngư Tự Khánh đã hoàn toàn chiếm ưu thế trong tính toán.
Trong nháy mắt Khương Vọng nhìn thấy Ngư Tự Khánh, thân hình hắn dịch chuyển, biến từ tới gần thành vội vàng rút lui. Trong giây phút gương mặt kia xuất hiện, hắn hiểu rằng mình đã hoàn toàn rơi vào bẫy đối phương, khả năng mạnh mẽ vượt qua Giới Hà đã bằng không.
Tiếp tục ở lại đây chỉ có một con đường "chết" mà thôi.
Vì thế Khương Vọng vội vàng rút lui, bạo phát đạo nguyên đến trình độ lớn nhất, điên cuồng vận dụng thuật giới, đáp nát từng đóa Thiên Phúc Thanh Vân.
Khi Ngư Tự Khánh mới chui ra khỏi bức tường máu thịt, đã thấy tu sĩ Nhân tộc trẻ tuổi kia lùi ra xa, thân thể giống như hoàn toàn thoát khỏi quán tính, chợt lên trước chợt về sau vô cùng tự nhiên.
Những công kích của chiến sĩ Hải tộc ở xung quanh cũng đều thất bại.
Ánh mắt Ngư Tự Khánh trở nên ác nghiệt, trực tiếp đưa tay ra cào một phát!
Khương Vọng đang đạp nát mây xanh vội vàng rút lui, đột ngột xoay người một cái!
Dù phản ứng cực nhanh nhưng bụng hắn vẫn truyền đến cơn đau nhức.
Ba vết thương cực sâu đang chảy máu ồ ạt. Khương Vọng tiện tay nhấn một cái, cưỡng ép máu ngừng chảy. Nhưng trong lòng hắn biết nếu lúc nãy chậm một tí thì chỉ sợ toàn bộ bụng đã bị cào đứt!
Không ngờ thủ đoạn thần thông của Ngư Tự Khánh lại kinh khủng như thế.
Đau đớn kịch liệt cũng không ảnh hưởng đến sự nhạy bén của Khương Vọng, hắn vừa duy trì tốc độ thật nhanh, vừa trở tay ấn xuống một chiêu Bát âm Phần Hải.
Sóng lửa và âm triều cuồn cuộn giúp hắn che lấp tầm mắt của kẻ địch trong thời gian ngắn.
Sau đó hắn mặc kệ phù triện có tác dụng thế nào, liên tiếp vứt phù triện ra phía sau, từng cái từng cái liên tiếp nổ tung ở sau lưng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận