Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1339: Ta không hiểu

Thái độ của Sư Minh Thành vô cùng rõ ràng.
Tru ma, không thành vấn đề. Truy bắt thẩm vấn ma gian, không thành vấn đề.
Nhưng người của Tề Quốc, Tề Quốc tự mình điều tra, Tề Quốc tự mình thẩm vấn.
Căn bản không có tranh luận gì với phía Cảnh Quốc trước khi Khương Vọng triệt để an toàn. Cái gì mà chứng cứ thật hay giả đều không cần biết.
Chỉ có một câu nói, giao người!
Khương Vọng cho dù là ma gian, đó cũng là Tề Quốc tự mình công thẩm!
Người Cảnh Quốc tự cho mình là thiên hạ đệ nhất nhưng chưa chân chính đánh qua, ngươi tính là gì!?
Nói đến mức này, cho dù Bùi Tinh Hà tính tình tốt hơn nữa cũng khó có thể nhẫn nại.
Nên biết hắn nói chuyện ôn hoà với Sư Minh Thành cũng không phải Cảnh Quốc sợ Tề Quốc. Phóng tầm mắt khắp thiên hạ, Cảnh Quốc có sợ ai chứ? Chỉ là bọn họ đã chiếm tiện nghi, không cần phải hùng hổ dọa người nữa. Suy tính từ góc độ đại cục, cho Tề Quốc một bậc thang đi xuống mà thôi.
Không nghĩ tới người Tề quốc lại giẫm lên bậc thang này mà nhảy thẳng lên mặt.
Không thể nhịn được nữa rồi.
Sắc mặt hắn trở nên lạnh đi: “Tề quốc thật sự muốn khơi mào chiến tranh giữa hai nước vì tu sĩ Nội Phủ này sao?”
Sư Minh Thành vươn một bàn tay ra: “Bệ hạ thư cho ta biết, Khương Vọng là người của Tề Quốc. An nguy của người Tề là gốc rễ của quốc gia. Tôn nghiêm của Tề Quốc, không cho khiêu khích. Vì một người Tề Quốc, không tiếc chết vạn người Tề Quốc!”
Hắn nhìn Bùi Tinh Hà bằng ánh mắt dữ tợn: “Cảnh Quốc các ngươi đã chuẩn bị chiến tử vạn người chưa?”
Trên cầu Bệ Ngạn gió sông gào thét, thống soái Đông Tịch quân Tề quốc Sư Minh Thành, cùng thống soái Sát Tai quân Cảnh Quốc Bùi Tinh Hà…
Giương cung bạt kiếm!
Thật giống như phía sau hai nước Tề Cảnh, hai quái vật khổng lồ hùng cứ hiện thế, cách không tương đối, lộ ra răng nanh!
“Ngươi đã nói đến mức này.” Bùi Tinh Hà mặt không biểu tình, một bước nghênh đón: “Ta sẽ thử trường đao của ngươi!”
Sóng dữ dâng trào, cầu đá vắt ngang.
Hai vị đương thế chân nhân trên cầu, trong khoảnh khắc va vào nhau!
Là ngày.
Triệu Huyền Dương bắt Khương Vọng ở Trung Sơn quốc, Kế Chiêu Nam cầm thương ngăn cản.
Lại có Thuần Vu Quy hiện thân, cùng Kế Chiêu Nam chiến đấu trên phố dài.
Triệu Huyền Dương nhân cơ hội này bắt lấy Khương Vọng rồi rời đi.
Lại có Sư Minh Thành rời khỏi Vạn Yêu Chi Môn trở về hiện thế, tự mình yêu cầu Khương Vọng về nước, mà Bùi Tinh Hà ra mặt ngăn cản.
Song phương giao lưu không có kết quả, chiến tại cầu Bệ Ngạn!
Từ xưa đến nay, chuyện thông ma cũng không hiếm thấy. Nhưng phần lớn chỉ lẳng lặng xử lý cho qua không một tiếng động. Hiện thế phần lớn người đều rất khó cảm nhận được tính chân thực của “Ma”.
Xa xôi đến mức…giống như Biên Hoang đã là một thế giới khác vậy.
Nhưng bởi vì người liên quan lần này là Khương Vọng, là khôi thủ Hoàng Hà, đệ nhất Nội Phủ hiện thế, nhất cử thành danh trên đại hội Hoàng Hà vừa mới kết thúc không lâu, khắp thiên hạ đều biết.
Lại bởi vì người ra tay truy bắt, chính là Triệu Huyền Dương, thiên kiêu nổi tiếng lâu nay của Cảnh quốc.
Việc này gây nên sự chú ý cực kỳ rộng lớn.
Vẻn vẹn như vậy, có lẽ cũng chỉ là nhất thời náo nhiệt.
Dù sao đương sự chỉ có Nội Phủ cảnh, trước mặt Triệu Huyền Dương căn bản không có gì băn khoăn, thủy triều rút đi, khả năng cũng đã rút đi rồi.
Minh ước Thượng Cổ Tru Ma, nó có lịch sử rất lâu đời.
Cảnh Quốc truyền thừa xa xưa, ở trong thiên hạ “chủ trì chính nghĩa”, đó cũng không phải một hai lần.
Quen hay không, kỳ thật thế nhân cũng quen thuộc lắm rồi.
Nhưng không ai ngờ thái độ của Tề Quốc lại cường ngạnh đến như vậy, trực tiếp triệu tập cường giả từ trong Vạn Yêu Chi Môn tới đây cướp người!
Không hổ là Tề thiên tử khư khư cố chấp của năm đó, khuynh lực cả nước tranh bá với Đại Hạ. Khương Thuật đối mặt với Cảnh Quốc thiên hạ chí cường, không ngờ cũng một lời không hợp liền khoác giáp lên ngựa, kéo cung rút đao.
Hiện tại ánh mắt của cả hiện thế đều tập trung vào chuyện này.
Việc này xử lý không tốt, không chừng sau Tần Sở lại sẽ bộc phát một trận chiến bá chủ quốc.
Điều này rất có khả năng chiến tranh sẽ bao phủ toàn bộ Trung Vực và Đông Vực!
Hàng năm quái sự đều có, năm nay lại rất nhiều.
Đại Cảnh rình rập thiên hạ, lạc tử bát phương, hiếm có ai ngăn cản được.
Mà Tề Quốc nói lên là lên, vậy mà không có nửa điểm chần chừ.
“Chủ không thể nộ mà khởi binh, tướng không thể giận mà xuất chiến.”
Đây là lương ngôn của binh gia.
Từ vạn cổ tới nay, kẻ vọng động can qua, tất vong bởi can qua.
Đặc biệt là đối mặt với một đối thủ mạnh nhất hiện thế như Cảnh quốc, cho dù là ai cũng phải suy nghĩ cẩn thận.
Những thứ khác không nói, trong Chính Sự đường, trong Binh Sự đường đã nghiên cứu thảo luận mấy vòng, mười ngày nửa tháng liền trôi qua.
Không cần phải nói thời gian suy nghĩ dài như vậy, cho dù chỉ cần bàn bạc hai ba ngày, Khương Vọng đã sớm ngồi trên Ngọc Kinh Sơn, lúc này có lẽ thủ cấp đã truyền khắp thiên hạ, công khai tội danh rồi.
Nhưng mà Khương Vọng dưới sự lùng bắt của Triệu Huyền Dương, đã kiên trì thời gian hơn một ngày.
Quyết định của Tề Quốc lại càng quyết đoán, trực tiếp điều người từ sau Vạn Yêu Chi Môn ra!
Nếu nói thật thì chuyện này cũng không quá kỳ quái.
Dù sao, Khương Thuật vốn là hùng chủ bất thế xuất, Tề Quốc và Cảnh Quốc đều là bá chủ quốc, nếu thật sự đối đầu chưa chắc tiếng nói đã yếu hơn.
Duy chỉ khiến Kính Thế Đài khó hiểu là tại sao lại có một lão hòa thượng mặt vàng dám không nói trước mà đi vào Trung Vực, không truyền mà bay ngang ngàn dặm?
Trên không trung cao nhất Trung Vực.
Lão tăng mặt vàng một đường bay nhanh đến đây.
Chợt một cuộn tranh bay ra, mở ra trước mặt hắn.
Kỳ quái là, trên bức tranh lại bỏ không, không có gì hết.
Mà trong bức tranh truyền ra một giọng nói tang thương: “Người đến dừng bước!”
Lão tăng mặt vàng không nói hai lời, cái chân thối đi trong chiếc giày rơm một cước đá vào bức tranh trống không này.
Bức tranh bay về phía sau, gian nan né qua. Giọng nói tang thương kia giống như bị chọc giận: “Khổ Giác! Ngươi tự tiện xông vào còn vô lễ, là muốn chết hay sao?!”
Khổ Giác lão tăng nghiêm mặt nói: “Cảnh Quốc các ngươi nóng tính, Huyền Không tự ta chính là bùn đất sao?”
“Hôm nay đúng là ngày không may, ngưu quỷ xà thần gì cũng chạy đến!” Âm thanh kia lạnh lùng nói: “Ngươi có chuyện gì muốn quá cảnh, phải nói cho ta biết chứ?”
“Ta không có chuyện gì khác, chỉ là muốn tìm Triệu Huyền Dương, hỏi con bê vương bát kia, cớ sao lại vu cáo ái đồ của ta!” Lão tăng Khổ Giác tức giận bất bình: “Đồ nhi ngoan kia của ta, kiến cũng không nỡ giẫm, thường xuyên đỡ lão nhân qua đường. Cái gì mà diệt môn thông ma, đều là nói bậy! Còn nói cái gì thí sư, ta là sư phụ hắn chẳng phải còn sống sờ sờ sao? Triệu Huyền Dương chỉ toàn nói bậy nói bạ! Đúng là chuyện buồn cười nhất thiên hạ !”
“Khương Vọng là đồ đệ ngươi?” Giọng nói kia hiển nhiên rất là nghi hoặc, thế nên tạm thời bỏ qua một đống lời nói lung tung của Khổ Giác, chỉ bận tâm tới của đại cục, thận trọng hỏi: “Vậy vì sao hắn không quy y, vì sao lại làm quan ở Tề Quốc?”
Khổ Giác đúng là không trả lời được, cho nên chỉ trừng mắt: “Lo chuyện bao đồng, mắc mớ gì tới ngươi?!”
“Có phải đồ đệ của ngươi hay không thì nói sau, có thông ma hay không, sau công thẩm tự có kết quả. Chỉ có một chuyện, ta muốn nói cho ngươi biết. Tề Quốc đã vì người này, chính thức phát quốc thư can thiệp với Cảnh Quốc ta. Cũng có cường giả bắt cặp giao chiến với cao thủ Cảnh quốc ta ở Trung Vực. Việc này đã không phải đơn giản chỉ một mình Khương Vọng, mà là liên quan đến Cảnh Tề hai nước!”
Giọng nói trong bức tranh rất nghiêm túc: “Khổ Giác, ngươi biết hiện tại ngươi ra mặt tham dự vào là có ý nghĩa như thế nào không? Huyền Không tự ở phía sau ngươi là lập trường gì? Ngươi có gánh vác được trách nhiệm này hay không!”
“Ta quản mẹ nó có ý nghĩa gì! Ta không hiểu những thứ đó!”
Khổ Giác vung bàn tay bẩn thỉu lên, mười phần ngang ngược nói: “Ta chỉ biết là không ai có thể động đến đồ nhi ngoan của ta!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận