Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2642: Thiên hạ giương cờ (2)

Sau đó hắn nhìn thấy bầu trời đổ tuyết, bốn phía ngưng sương, một người đeo mặt nạ khắc hai chữ "Sở Giang", chân đạp sương tuyết đi tới, một chưởng quét ra, ngưng trệ không gian. Sát thế sắc bén, sương phong gào thét, Đỗ Như Hối bất đắc dĩ phải xoay người lại!
Lại có một người đeo mặt nạ khắc hai chữ "Tống Đế", khí thế dữ dằn, chặn đường Đỗ Như Hối! Người này thân hình cao lớn, một đôi bàn tay to tướng, xương khớp thô to, như cái quạt hương bồ, trong tay còn cầm một cái đầu người ! đầu của đại tướng quân Trang quốc Hoàng Phủ Đoan Minh! Mắt trợn tròn, máu vẫn còn nhỏ giọt, rõ ràng vừa mới chết không lâu!
Hắn nhìn thấy Đỗ Như Hối khẩn cấp chuyển hướng vọt lên trời cao, nhưng từ trên cao lại có một cỗ huyết quan đè xuống. Huyết hải cuồn cuộn, khiến cả khu vực trở nên tàn khốc. Từ trong huyết quan vọng ra tiếng mắng cường giả xách đầu kia:
"Tên khốn Tống Đế Vương nhà mi muốn chết phải không? Ai bảo ngươi chém đầu làm hỏng thi thể hả? Sưu tập của lão tử ngươi đền hả?"
Tống Đế Vương giận dữ:
"Thằng nhãi nhà ngươi không nói đạo lý, người lão tử giết, sao lại thành đồ sưu tập của ngươi?"
"Câm miệng hết đi."
Sở Giang Vương lạnh lùng:
"Người còn chưa giết xong, đừng ép Tần Quảng Vương chú các ngươi!"
Lâm Chính Nhân nghĩ có lẽ hắn đã biết Đại ti thủ Tập Hình Ti, viện trưởng Quốc Đạo viện đi đâu rồi, hoặc nói đúng hơn là họ không dám lộ diện trước mặt đám hung đồ này, họ không có tư cách được làm đồ "sưu tập"...
Thế nhưng, hắn, lại đi nhảy ra, hiên ngang lẫm liệt hành tẩu trên không trung!
Hắn siết chặt thanh kiếm trong tay, hoảng hốt xấu hổ.
Lồng ngực đang ưỡn ra của hắn hõm thụp xuống, sống lưng đang thẳng băng thoáng cong lại.
Mình là Đại Trang Lâm Chính Nhân!
Không, mình chỉ là Tiểu Lâm của Trang quốc...
Ánh mắt âm lãnh không biết là của ai... như có như không chiếu vào người hắn, như đang ước lượng mập gầy thế nào, có được mấy cân da thịt.
"Đỗ Như Hối, ngươi là đồ đáng chết! Chính nghĩa chi sư trước mắt, còn cố chống cự hay sao!"
Hắn hét lớn, tiếp tục dũng cảm không sợ:
"Dã Hổ huynh! Ta đến giúp ngươi!"
Đúng vậy, Lâm Chính Nhân, người đứng đầu Bát Tuấn Tân An, hôm nay sẽ bình định trật tự, trắng trợn ủng hộ người đứng thứ hai trong Bát Tuấn - Đỗ Dã Hổ!
Đại nghĩa ở đâu, Lâm Chính Nhân ta ở đó!
Những gì Đỗ Dã Hổ biết thật ra không nhiều.
Đan Quân Duy do Trang Cao Tiện sắp xếp để kiềm chế hắn đã bị Trọng Huyền Thắng xúi giục từ lâu, hắn không hề biết, còn từng có một lần nổi lên xung đột, trong cơn thịnh nộ suýt nữa làm thịt Đan Quân Duy, sau đó bị Hoàng Phủ Đoan Minh nghiêm khắc răn cho một trận.
Lúc người Trọng Huyền Thắng do sắp xếp đưa tin tới, hắn lại tưởng là thăm dò của Trang Cao Tiện, còn định một giản đánh chết.
May mà Khương Vọng có viết cho mấy chữ mang theo đạo ý, không thể làm giả được.
Trên thư chỉ có năm chữ ! "Đến lúc rồi, nhị ca."
Hắn cơ bản không biết đến lúc là đến lúc gì, không biết Khương Vọng đã chuẩn bị những gì, không biết phải làm như thế nào mới có thể lật tung Trang đình, giết chết một vị Chân Nhân.
Mặc dù hắn vẫn luôn chờ đợi, nhưng hắn chưa hề tìm thấy một khả năng báo thù nào.
Hắn chỉ biết, Khương Vọng bảo rằng đã đến lúc!
Nên hắn quyết định giương cờ.
Nhiều năm nay, họ không hề liên hệ với nhau, nhưng chưa từng nghi ngờ lẫn nhau!
Giờ này khắc này, hắn đang đích thân chỉnh đốn quân trận, cuốn lên binh sát. Chiến giáp trên người nhuốm mùi máu, sát khí trong ngoài lưu chuyển. Gương mặt râu ria xồm xoàm, trông già hơn những người cùng tuổi rất nhiều.
Hắn ngẩng đầu lên nhìn Lâm Chính Nhân, cả nửa ngày không nói được chữ nào.
Sao ngươi lại tới giúp ta?
Giữa chúng ta có giao tình gì đó mà chính ta cũng không biết à?
Lâm Chính Nhân sải bước về phía Đỗ Dã Hổ, tay giang rộng tỏ vẻ mình vô hại, vừa đi vừa giải thích:
"Ta biết trước đây chúng ta có chút hiểu lầm, ta hoàn toàn có thể hiểu được sự ngờ vực của ngươi đối với ta!
"Nhưng hôm nay, ta cũng hy vọng ngươi hiểu cho ta!
"Mọi chuyện trước đây, ta đều chỉ để tự bảo vệ mình trước mặt hôn quân gian tướng. Để giữ lại tấm thân hữu dụng, ta không thể không che giấu lương tâm mà diễn kịch! Tâm tình này, ta tin ngươi có thể đồng cảm!
"Dã Hổ huynh! Còn nhớ chuyện xưa của Phong Lâm không?
"Mấy chục vạn người! Cứ thế bị nhẹ nhàng tiêu tán! Chỉ vì một viên Bạch Cốt Chân đan!
"Mấy năm nay ta không dám quên, thường xuyên nửa đêm tỉnh mộng, lệ rơi đầy mặt!
"Thành Vọng Giang và thành Phong Lâm có quan hệ thông gia lâu năm, chúng ta có thể coi là nửa đồng hương, còn là láng giềng kế cận! Thành Phong Lâm đột ngột gặp phải thảm sự, sao ta không hận! Sau khi biết được chân tướng, ta chỉ muốn nuốt tim ăn ruột tên hôn quân kia! Phần hận này ta đã chôn vùi bao nhiêu năm rồi! Dã Hổ huynh, ta không dám nói với một ai cả!"
Nói đến đây, hắn tự làm mình xúc động đến mức suýt chảy nước mắt.
Tiếc thay Đỗ Dã Hổ lại là người không có cảm xúc, nghe nói linh tinh cả buổi mà không có được trọng điểm, thì vung giản lên định đánh tới. Đoạn Ly từng dạy, lòng người khó dò, không biết được là chuyện bình thường. Nếu gặp phải chuyện không quyết, thì cứ đánh cho gần chết trước rồi nói sau.
Lâm Chính Nhân vội vã hô to:
"Không tin ngươi đi hỏi Khương Vọng đi! Ta và hắn đã sớm câu - sớm có ăn ý rồi!"
Nghe thấy tên Khương Vọng, Đỗ Dã Hổ mới bán tín bán nghi, hạ Tống Tang giản xuống.
Lâm Chính Nhân vội vã giải thích cặn kẽ:
"Ta đã bỏ gian tà theo chính nghĩa ở Hoàng Hà chi hội! Ta cố ý nhận thua dưới đài là vì muốn làm hôn quân mất mặt, trút giận cho Khương huynh đệ!
"Lần trước hôn quân Trang Cao Tiện phái ta đi sứ các nước, thật ra là muốn ta bày mưu hại Khương huynh đệ, ta há có thể đồng ý?! Lúc ấy đã chủ động thẳng thắn với Khương huynh, hắn cũng tán thành thành ý của ta! Đêm ấy ở Thịnh Quốc, chúng ta đốt đuốc cả đêm, quyết ý cùng nhau rửa sạch yêu khí, soi sáng nhân gian! Nên hôm nay ta mới đến đây! Ta rời khỏi yến hội Long Cung, chỉ để trở về hộ trợ các ngươi. Ta không phải vì các ngươi, ta là vì mấy chục vạn oan hồn không thể nhắm mắt của thành vực Phong Lâm!"
Cả thành Tân An, nghe được lời này, đều động dung!
Sự kiện thành Phong Lâm chấn động thiên hạ mấy năm trước, lại có ẩn tình như vậy?
Lời Lâm Chính Nhân nói, có đáng tin không?
Nhưng nếu đó không phải sự thật, vì sao Khương Vọng lại bỏ quốc mà đi? Vì sao Chúc Duy Ngã lại coi Trang Quân là thù? Vì sao hôm nay Đỗ Dã Hổ lại giương cờ?
Chẳng lẽ những nhân vật thiên kiêu này, tất cả đều là lòng lang dạ sói?!
Khương Vọng thì thôi không nói, Chúc Duy Ngã là kiêu ngạo của Trang quốc, là thiên kiêu danh chính ngôn thuận. Đỗ Dã Hổ là dũng tướng bách chiến, vào sinh ra tử vì quốc gia.
Cả Lâm Chính Nhân này, đại diện cho Trang quốc xuất chiến Hoàng Hà, đại diện cho Trang quốc cầm Tiết xuất sứ, đại diện Trang quốc tham dự Long Cung yến, là tấm gương cho thế hệ trẻ tuổi của Trang quốc. Hắn chính trực nhân nghĩa như vậy, lẽ nào lại là người đổi trắng thay đen?
"Lâm Chính Nhân, ngươi đổi trắng thay đen, yêu ngôn hoặc chúng, không thể chết tử tế được!"
Đỗ Như Hối gầm lên.
Ông ta bị đám diêm la của Địa Ngục Vô Môn đuổi giết lên trời xuống đất, chạy tán loạn khắp nơi, nhưng lại không nỡ rời khỏi Tân An. Bởi vì ông ta hiểu, với tình huống hiện tại, nếu ông ta rời đi, Tân An sẽ lập tức đổi chủ, quốc gia sẽ bị dao động căn bản, cục diện sẽ trở nên khó mà cứu vãn! Nên ông ta cố gắng đau khổ dây dưa, cố gắng chống đỡ tới khi quốc chủ trở về.
Nghe thấy Lâm Chính Nhân phát ngôn bừa bãi ở bên kia, ông ta vô cùng điên tiết!
Bên kia Đỗ Như Hối giận đến thất thố, bên này Lâm Chính Nhân vẫn đầy phong độ, nhẹ nhàng phất tay áo:
"Đỗ tướng, Lâm mỗ trước nay lúc nào cũng tôn trọng ngươi, lúc này cũng vậy. Nhưng ngươi đừng nên hồ đồ ngu xuẩn, mắc thêm sai lầm! Thế cục hôm nay thế này, chính là báo ứng cho việc ác mà Trang Cao Tiện gây ra, chẳng lẽ ngươi còn chưa rõ? Tướng quân Dã Hổ nhất hô bá ứng, thiên hạ giương cờ, Tân An đổi màu cờ. Chính là người đắc đạo thì được nhiều trợ giúp, mất đạo thì không ai theo!"
Nghe thấy cái câu chính nghĩa lẫm liệt này, Tống Đế Vương không khỏi ngẩng đầu ưỡn ngực.
Hôm nay ta là chính đạo đấy, Địa Ngục Vô Môn là nghĩa quân!
Cảm giác Thiên hạ đại nghĩa kiếm của mình càng thêm tươi đẹp!
À không đúng.
Nghĩ đến kiếm của mình đã bị Trang cẩu hủy diệt, không thể thể hiện được kiếm ý đại nghĩa, Tống Đế Vương nổi giận, giận dữ đuổi theo Đỗ Như Hối:
"Gian tướng giao mạng ra đây!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận