Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1298: Liếm láp vết thương

Vì sao Khương Vọng lại chọn một nhà phú hộ?
Căn gác lửng của một nhà bình thường chỉ được nối trực tiếp bằng một cái thang thẳng mà thôi, nhưng căn gác lửng của nhà này lại làm cả một cầu thang ngay ngắn và hợp quy cách.
“Gâu gâu gâu...”
Một con chó nhỏ có bộ lông xám xịt vừa chạy lên trên căn gác lửng, vừa kêu gào thảm thiết.
Nếu so với thân hình nhỏ bé của nó thì bậc thang này hơi cao, vì thế hắn nhìn thấy đầu tiên là một đám lông xám xịt, sau đó con chó nhỏ này mới có thể gần như là “lăn” lên.
Hình như nó bị ai đánh ở đâu rồi, trên người vẫn còn lốm đốm vết bùn đất.
Cái thứ đồ nho nhỏ đáng thương này, nhìn trông khá chật vật.
Sau khi leo lên gác lửng, nó không sủa nữa. Cái đuôi nhỏ lắc lư liên tục, chui thẳng vào tấm ván trong góc, cuộn tròn thành một quả bóng nhỏ, nằm đó, liếm nhẹ móng vuốt của nó.
Lúc này Khương Vọng cũng đang cuộn tròn ở một góc khác dưỡng thương, nhìn thấy nó đột nhiên lại có cảm giác đồng bệnh tương liên.
Khương Vọng nghĩ ngợi một lúc, lôi ra một quả Thiết Tương, vứt ra đằng trước. Từ khi biết Khương An An cực kỳ thích loại quả này, mỗi lần hắn gặp Liêm Tước sẽ vơ vét vài quả, cho đến bây giờ đã tích lũy được không ít.
Quả Thiết Tương nhanh như chớp lăn đến trước mặt con chó nhỏ lông xám.
Tiểu hôi cẩu vội vàng đứng dậy, cái đuôi nhỏ dựng đứng, cảnh giác nhìn xung quanh, hung dữ nhe răng ra, dọa nạt kẻ thù không tồn tại kia.
Nhưng hiển nhiên là nó không nhìn thấy Khương Vọng, một mình nó nhe răng, giương nanh múa vuốt ở đó cả nửa ngày, cũng không thể tìm ra mục tiêu. Cuối cùng vì quá mệt mỏi, nó lại nằm xuống, nhưng cũng không thèm nhìn đến quả Thiết Tương hình dáng bình thường kia.
Khương Vọng bất đắc dĩ búng búng ngón tay, sau đó vận một chưởng đẩy một luồng gió về phía quả Thiết Tương, nó nhẹ nhàng lăn về phía trước.
Hình như tiểu hôi cẩu lúc này mới để ý đến quả Thiết Tương, chắc cảm thấy một trái cây nho nhỏ không có lực uy hiếp gì, nên nó lại lười biếng nằm sấp xuống, chỉ duỗi ra một cái móng vuốt thịt, gẩy gẩy quả Thiết Tương vài cái.
Cái đầu nhỏ của nó nghiêng nghiêng lắc lư, hình như cảm thấy có chút hứng thú. Nó lại duỗi ra một cái móng vuốt thịt khác kéo quả Thiết Tương này trở lại.
Đảo qua đảo lại, đảo qua đảo lại.
Loại trái cây quý giá này, ở dưới móng vuốt nhỏ của tiểu hôi cẩu lăn qua lăn lại.
Ánh mắt của tiểu hôi cẩu sáng lấp lánh.
Một cảnh tượng đơn điệu mà vui vẻ như thế, khiến cho tâm tình của Khương Vọng khá hơn một chút.
Chỉ là con chó nhỏ này có chút ngốc nghếch, hình như nó không hề biết quả này có thể ăn được.
Khương Vọng quyết định đã làm người tốt thì làm người tốt tới cùng, ngón tay hắn khẽ động, một luồng kiếm khí linh động di chuyển về phía trước, trong nháy mắt lột bỏ sạch vỏ quả Thiết Tương, mùi thơm nồng nàn ngay lập tức tỏa ra bốn phía.
Thế nhưng tiểu hôi cẩu lại mạnh mẽ co rúc về phía sau một chút, trợn tròn mắt nhìn xung quanh, hình như cảnh tượng vừa rồi làm cho nó cảm thấy sợ hãi.
Nó dù là một chú chó nhỏ nhưng có tính cảnh giác rất cao.
Nhưng mùi của cái loại trái cây này ... quá thơm.
Cho nên nó do dự, hơi nhích dần tới phía trước. Đầu tiên nó sử dụng móng vuốt thịt hơi đụng vào quả đó một chút. Sau khi xác định quả này không phải là quái vật gì, nó mới nhẹ nhàng xích lại ngửi ngửi, sau đó há miệng cắn một miếng nhỏ ...
Cái đuôi nhỏ phía sau nhanh chóng đung đưa qua lại, càng lúc càng nhanh!
Cả cái đầu nhỏ gần như vùi hoàn toàn vào trong quả Thiết Tương, cái miệng không ngừng nhắm nuốt, cả thân mình cũng đứng thẳng dậy!
Khương Vọng nhếch khóe miệng, bây giờ hắn mới thu hồi lực chú ý, hoàn toàn tập trung vào thương thế trên người.
“Ăn đi, ăn để lớn nhanh một chút, ai đánh ngươi thì ngươi đánh lại người đó.” Hắn có chút nhàn rỗi nghĩ thầm.
Trên người hắn chỗ nào cũng là vết thương, chỗ nào cũng cảm thấy đau đớn, hắn cũng chỉ có thể tự mình tìm thú vui, tự mình làm mình thoải mái hơn một chút.
Đến giờ hắn mới có thể bình tĩnh lại, cũng có thời gian ngẫm nghĩ lại tình cảnh mình bị đuổi giết, mà chỗ nào cũng lộ ra điểm cổ quái.
Đầu tiên là Lệ Hữu Cứu.
Ngay từ đầu Lệ Hữu Cứu đã rất kỳ lạ, tại sao gã lại đi Hành Dương quận.
Tất cả mọi người đều biết rằng vụ án của Hoàng Dĩ Hành là do Khương Vọng hắn đứng đầu. Tề thiên tử muốn lấy hắn ra làm gương, giải quyết vụ đại án liên quan đến Tào Giai này, từ đó chấm dứt hoàn toàn cuộc tranh đấu giữa người Tề “cũ và mới” ở Đại Tề.
Một thanh bài có đẳng cấp cao như Lệ Hữu Cứu nhúng tay vào, trực tiếp di dời sự chú ý của mọi người, khiến người ta khó lòng phân biệt được cái gì là chủ, cái gì là thứ.
Sau khi người này tới, lúc đầu nói là vụ án đã được kết luận, tỏ vẻ mình sẽ không làm ảnh hưởng gì đến sự bình phán của vụ án, nhưng sau đó gã lại tung ra tin tức dư nghiệt Dương thị, cố ý mang theo Khương Vọng cùng lên đường truy bắt, kết nối vụ án này cùng với vụ án Tiểu Liên Kiều kia.
Lúc đó quả thực gã cũng thuyết phục được Khương Vọng.
Đặc biệt là sau khi cùng đồng hành trên Tinh Nguyệt nguyên trước đó, cả hai bên cũng đã thiết lập được một mối giao tình nhất định, lại thêm vào việc cơ mật giữa Lâm Hữu Tà và thế gia tứ đại thanh bài. Quả thật lúc đó Khương Vọng đã bị thu hút toàn bộ sự chú ý, không còn sức để ý đến những việc kỳ lạ này.
Tất cả những sự việc này, vốn đều có thể giải thích được.
Nhưng sau khi hắn bị thương, chúng lại trở thành những điểm đáng nghi ngờ.
Mà sự gia nhập nửa đường của Nhạc Lãnh cũng thực sự rất kỳ lạ.
Rõ ràng vị Bổ Thần đại nhân đại danh đỉnh đỉnh này, tại sao lại giống như tên lính mới thiếu kinh nghiệm, nóng lòng muốn lập công vậy. Lão chỉ vì một tin tức lưu lại của dư nghiệt Dương thị, mà phóng ngựa như bay ngay trong đêm để gia nhập đội ngũ truy bắt.
Vấn đề chính là ở chỗ này, Bổ Thần Nhạc Lãnh như lão mà cũng cần phải tranh giành một chút công lao nho nhỏ này sao?
Tất nhiên Nhạc Lãnh cũng đã tự đưa ra lời giải thích. Lão nói lão rất có hứng thú với Địa Ngục Vô Môn - Tần Quảng Vương ở ngay trước mặt lão đạt được thành tựu Thần Lâm, nghênh ngang rời đi. Cùng lúc với uy danh của Doãn Quan được truyền đi rộng rãi, thì danh tiếng của Bộ Thần Nhạc Lãnh cũng khó tránh khỏi bị tan thành mây khói.
Nếu nói thì cũng có thể nói xuôi được.
Nhưng cũng là câu nói đó, nếu ở trong tình huống mà nguy hiểm đã được xác định là sẽ xuất hiện, thì điểm khả nghi này cũng khó mà nói rõ được.
Càng đừng nói là lúc ở trong khe núi đó, khi hai con người thần bí kia vừa chạy thoát thì hai vị Thần Lâm và Bổ Thần đã ngay lập tức đuổi theo, trong chốc lát đã bỏ lại vị thiên kiêu trẻ tuổi của bổn quốc.
Cái này cũng không được xem là một vấn đề.
Bất kỳ một vị tu sĩ Thần Lâm nào, đều vượt qua thọ mệnh bình thường của phàm nhân, chân chính là kiểu người “ta như thần đến.”
Vì thế họ không thể nào đi theo bên cạnh một thiên kiêu trẻ tuổi cả ngày, cũng không thể luôn bảo hộ hắn được.
Cho dù Khương Vọng là một nhân vật tiêu biểu trong thế hệ trẻ tuổi cùng trang lứa ở Tề quốc, thì điều này cũng không thực tế.
Không cần bàn đến các mối quan hệ như cha con thầy trò, những người có tư cách tranh giành hoàng vị như Khương Vô Hoa hay Khương Vô Khí thì cũng có thể được coi là ngoại lệ.
Nhưng Khương Vọng thì không được.
Nhiều nhất thì chỉ có những vị cường giả trấn thủ đại trận hộ quốc mới chú ý tới hắn một chút để đảm bảo an nguy cho hắn ở vùng biên giới Tề quốc này. Kỳ thực cái này cũng có hạn chế. Dù sao thì những cường giả có cấp bậc khác biệt như thế, cũng không thể ngày nào cũng nhìn chằm chằm vào Khương Vọng được. Bản thân Khương Vọng cũng không đồng ý với điều đó. Nhiều nhất thì chỉ có thể liên kết một số dấu hiệu, để sau khi Khương Vọng xảy ra chuyện, bọn họ có thể biết để nhanh chóng phản ứng lại.
Sau khi ra khỏi Tề quốc rồi thì cái này cũng không còn tác dụng.
Giống như lúc ban đầu khi Trọng Huyền Thắng trực tiếp xuất thành đi tìm Tô Xa, Trọng Huyền Trử Lương liền mau chóng đi theo. Nếu đổi thành một người khác, ai có thể khiến cho Hung Đồ thủ hộ như thế? Vì lão cũng muốn tu luyện, cũng muốn từ vị trí đệ nhất Thần Lâm ở Đông vực, mạnh mẽ tiến tới vị trí cường giả Động Chân.
Vì thế Lệ Hữu Cứu và Nhạc Lãnh chia nhau đi truy bắt mục tiêu chạy trốn, nếu lấy thanh bài làm gốc, thì cũng không xem như là vấn đề gì.
Khương Vọng cũng không phải là đứa trẻ không thể tự lo liệu cuộc sống của mình.
Nhưng bọn họ vừa mới đi thì, tập kích ngay lập tức xảy ra.
Cái này không thể không nói... quả thực quá trùng hợp đi.
Cuối cùng thì ai mới là người có vấn đề?
Trừ những điều này ra, người thần bí truy sát hắn, tuy cả quá trình người đó cũng chỉ để lộ ra một hình bóng mơ hồ, nhưng từ đó cũng có thể phát hiện ra một số manh mối.
Đầu tiên là thực lực của người này hoàn toàn có thể nghiền nát Khương Vọng, nhưng lại che giấu tung tích, lại còn phải thay đổi giọng nói. Chỉ từ một điểm này cũng có thể phán đoán ra rằng, người thần bí này rất e ngại việc bại lộ thân phận.
Đây là một đầu mối cực kỳ quan trọng!
Thứ hai, màn vừa đuổi giết lại vừa hành hạ của người thần bí đó đã lộ ra ‘hận ý” của ả.
Cảm xúc gần như điên cuồng của ả, đã biểu hiện rõ hận ý của ả với Khương Vọng.
Nhưng Khương Vọng đặt tay lên ngực tự hỏi, cũng không thể nào nghĩ ra được, hắn có kẻ thù nào mà hận hắn đến như thế.
Từ lúc bắt đầu cuộc hành trình đến nay, tất nhiên là hắn cũng có một vài kẻ thù thực lực rất cường đại, ví dụ như sư phụ của Quý Thiếu Khanh - Cô Hoài Tín, hoặc quốc quân Trang quốc - Trang Cao Tiện, tướng quốc Đỗ Như Hối.
Nhưng nếu quả thật là bọn họ, nếu có cơ hội thì sẽ ngay lập tức giết chết hắn, tuyệt đối sẽ không chơi trò chơi đuổi giết gì đó.
“Trừ khi....” Trong lòng Khương Vọng đột nhiên lóe lên một ý nghĩ: “Không phải là ả hận ta, mà ả hận thiên kiêu Tề quốc, người ả hận là Tề quốc!”
Một đạo linh quang chợt lóe lên trong đầu Khương Vọng.
Tinh Nguyệt Nguyên, công kích tinh thần, Bình Đẳng quốc!
Ở dưới đòn phản kích của Quan Diễn đại sư, hắn đã nghe được tiếng kêu rên đó!
Bạn cần đăng nhập để bình luận