Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2408: Khương vọng chưa từng biết binh

Kỳ Hiếu Khiêm chết rồi ư?!
Ngao Hoàng Chung bỗng chốc kinh ngạc không nói nên lời.
Trong nhận thức của hắn, thế hệ trẻ tuổi Hải tộc, luận về quân lược, Ngao Hoàng Chung hắn xưng là đệ nhất toàn quân. Kỳ Hiếu Khiêm cũng có thể xem là đệ nhất, nhưng cái "nhất" của Kỳ Hiếu Khiêm là bảo toàn.
Tên kia luôn có thể hoàn thành mục tiêu quân sự với tỷ lệ hao tổn thấp nhất. Cho dù nhiệm vụ quá khó khăn không thể hoàn thành, hắn cũng luôn có thể rút lui an toàn.
Sao có thể nhanh chóng bỏ mạng dưới kiếm Khương Vọng như vậy?
Nhưng có Ngư Quảng Uyên thân mang thần thông Huyết Nguyên bị chém đầu lúc trước, kiếm của Khương Vọng quả thật rất có sức thuyết phục.
Ngư Quảng Uyên được xưng là "không diệt Huyết Nguyên, thân này bất tử", kẻ được công nhận là khó giết nhất cũng đã chết, ngay cả bản thân Ngao Hoàng Chung cũng nhiều lần gặp nguy hiểm dưới truy sát của Khương Vọng, Kỳ Hiếu Khiêm làm sao không chết được?
Ngao Hoàng Chung là kẻ quả quyết, nhất là chuyện liên quan đến tính mạng của bản thân, lập tức thi triển đòn sát thủ. Hắn vung tay lên, một mũi tên bay vút lên không...
Xoát!
Tín tiễn vừa mới bắn ra, đã bị một kiếm chém làm đôi.
Khương Vọng với tốc độ khủng khiếp lao tới gần chỉ trong chớp mắt, chém nát mũi tên tín hiệu rồi lại chém tan cả binh sát, phá vỡ sát vân.
Ngao Hoàng Chung toàn thân tỏa ra lưu quang, không từng có bóng. Nhưng dưới lớp yên giáp màu đỏ thẫm của Khương Vọng có bóng đen cuồn cuộn. Trong cái bóng, năm thích khách áo đen lao ra như thiểm điện, xuất hiện theo ngũ hành, thân ảnh và lưỡi đao xuyên qua quy tắc của cái bóng, chỉ trong nháy mắt đã áp sát Ngao Hoàng Chung!
Lúc này, đại quân Dương Cốc lấy cờ làm mũi nhọn, đang đâm thẳng vào quân trận Phạt Thế quân. Phạt Thế quân tuy kinh hãi nhưng vẫn chưa hỗn loạn, dưới sự điều động tài tình của Ngao Hoàng Chung, nhanh chóng biến hóa thành Sa Xỉ trận tấn công vào trong.
Thế nhưng Phù Ngạn Thanh và Khương Vọng liên thủ, lại xem sát vân như không có gì, trực tiếp lao thẳng về phía chủ tướng!
Ngao Hoàng Chung lắc mình, hiện ra bản thể Hải Chủ, hóa thành một con cự ngao cao mấy chục trượng, chân như cột trụ, mai tựa nham thạch, răng nanh sắc nhọn đan xen trong cái miệng khổng lồ.
Chỉ như vậy đã kiên cố như núi cao, khó lòng phá vỡ, nhưng đối thủ lại quá mức mạnh mẽ.
Bất đắc dĩ, Ngao Hoàng Chung phải lật lá bài tẩy, hắn gầm lên một tiếng:
"Chân Vương, giúp ta!"
Ầm!
Càn Dương Xích Đồng tuy có tầm nhìn rất xa, nhưng mọi thứ trong tầm mắt đều trở nên chậm chạp dị thường.
Khương Vọng mặc giáp cầm kiếm, và cả năm thích khách cái bóng đang đứng theo Ngũ Hành trận, đều bị cản lại trước lớp mai rắn chắc kia.
Ngay lúc đó, một quả cầu lửa khổng lồ từ trên trời cao giáng xuống, xé toạc tầng mây đen vạn dặm, biến thành ánh sáng chói lọi.
Đó là một bóng hình cường giả đang bừng bừng thiêu đốt!
Hắn giáng lâm thế gian này với khí thế không gì cản nổi.
Nhìn khắp Mê Giới hiện nay, chỉ có một vị cường giả phù hợp với hình tượng như vậy !
Chính diện đánh lui Tần Trinh của Điếu Hải lâu còn triển khai truy sát, Viêm Vương Điêu Nam Kiều!
Trận chiến thảm khốc từ giới hà kéo dài đến tận nơi này, thế cục lại nghênh đón đảo ngược.
Chân Vương giáng thế, nguy cơ ập đến.
Giờ khắc này, Khương Vọng không phát ra được một chút âm thanh nào, muốn nói mà chẳng nên lời!
Vì sao Kỳ Hiếu Khiêm lại dễ dàng vứt bỏ quân đội, một mình đào tẩu? Bởi vì hắn biết Điêu Nam Kiều sẽ đến. Hắn không cần mạo hiểm, quân đội của hắn sẽ không tổn thất quá nhiều. Hắn quả là danh tướng!
Nhưng đối với bọn Khương Vọng mà nói... Sao có thể gặp được Điêu Nam Kiều?!
Không phải Khương Vọng không thể gặp nguy hiểm, ở Thiên Ngục thế giới cũng từng bị Chân Yêu truy sát, bao phen sinh tử.
Không phải hắn ở Sa Bà long vực vượt ải chém tướng, sẽ gặp phải Chân Vương. Nếu đã chọn bước lên chiến trường, gặp phải đối thủ nào hắn cũng có thể đối mặt, cũng có thể thừa nhận.
Nhưng vị Chân Vương này, không thể là Viêm Vương!
Ngày đó Hoàng Đài mật hội, Nhân tộc trong quần đảo gần biển liên thủ.
Giờ hắn dẫn quân tiến đánh Sa Bà long vực, dốc hết tim gan xung phong liều chết.
Man Vương Ngạc Phong và Đông Vương Cốc Quý Khắc Huyên đang giằng co nơi tiền tuyến.
Vậy mà Viêm Vương có thể bứt ra đến tận đây.
Như vậy...
Đại trưởng lão Điếu Hải lâu, Sùng Quang ở đâu?
Tuyên Uy kỳ tướng của Dương Cốc, Dương Phụng ở đâu?
Còn có bản thân Kỳ soái... ở đâu?!
Bọn họ đều không có ở đây!
Sa Bà long vực nhìn như bốn bề sóng gió, nhưng áp lực phải gánh chịu lại hoàn toàn không đủ.
Kỳ Tiếu dùng binh, thế như nước lũ biển gầm, thường bao phủ trời đất. Sao có thể cho đối thủ không gian rảnh rỗi lớn như vậy, lại làm sao có thể bỏ sót một vị Chân Vương?
Giờ khắc này, Khương Vọng vô cùng tỉnh táo nhận ra một sự thật - Sa Bà long vực không phải chiến trường chủ công của Nhân tộc!
Hắn và hai trăm thân vệ, ba ngàn giáp sĩ, tất cả chỉ là để khiến Hải tộc sinh ra phán đoán sai lầm căn bản.
Bởi vì sẽ chẳng ai tin, Tề quốc bằng lòng hy sinh Võ An hầu dương danh thiên hạ. Sẽ chẳng ai tin, Kỳ Tiếu dám ném một tuyệt thế thiên kiêu như Khương Vọng vào chỗ chết!
Kỳ Hiếu Khiêm, Ngao Hoàng Chung, thậm chí Trần Trị Đào, Phù Ngạn Thanh, cả chính Khương Vọng cũng vô cùng tin tưởng, Sa Bà long vực chính là chiến trường đầu tiên của trận chiến này.
Tất cả bọn họ đều mang giác ngộ như vậy, dốc hết tài hoa, liều chết chém giết.
Thế nhưng tất cả đều phán đoán sai lầm.
Trần Trị Đào há chẳng phải tương lai của Điếu Hải lâu, Phù Ngạn Thanh há chẳng phải là thiên kiêu của Dương Cốc? Trên Điếu Long chu có biết bao nhiêu trụ cột tông môn. Dưới Sơn Tự kỳ có biết bao nhiêu dũng sĩ Dương Cốc. Vậy mà đều bỏ mình nơi đây!
Kỳ Tiếu, dùng binh hiểm ác đến thế!
Trong hoàn cảnh Khương Vọng hoàn toàn không biết gì về kế hoạch chiến lược, chỉ vì một tờ quân lệnh mà ngang nhiên dẫn quân đánh vào Sa Bà long vực. Dọc đường giãy giụa đến tận đây đều tin tưởng Kỳ Tiếu nắm chắc toàn cục ở Sa Bà long vực, tin chắc sẽ có viện quân đưa đến, chiến trường nhất định sẽ có biến hóa long trời lở đất...
Giờ phút này còn có thể nói gì nữa?!
Ở đây chẳng có kẻ nào ngu dại.
Trần Trị Đào kéo theo thân thể mỏi mệt vì thương tích, vẫn còn chém giết trong quân đội mà Kỳ Hiếu Khiêm để lại, giờ cũng chỉ biết cười thảm một tiếng, vung tay áo, lao vào quân trận Hải tộc.
Phù Ngạn Thanh đang dẫn quân giao chiến với Phạt Thế quân, bỗng nhiên thúc giục binh sát, một lá cờ lớn tung bay, cán cờ chỉ thẳng về phía trước. Hắn thoát khỏi vòng chiến, nhanh như tên rời cung.
"Khương huynh, theo ta!"
Đinh tướng quân trấn giữ Mê giới, cả đời chém giết, không cầu công danh, không màng lợi lộc. Cả đời chẳng cầu gì, điều duy nhất mong muốn chẳng qua là dựng lên một lá cờ của riêng mình. Thuộc về riêng hắn, không phải dưới trướng bất kỳ vị tướng nào.
Tu sĩ Dương Cốc, cả đời coi việc dựng cờ là vinh dự cao nhất.
Phù Ngạn Thanh hắn phát triển tốt như vậy ở quần đảo gần biển, vì sao vẫn quay về Mê giới?
Đinh Cảnh Sơn đã chết! Giữa vô số chiến sĩ Nhân tộc bỏ mạng ở Mê giới, ông chỉ là một người hết sức bình thường.
Nhưng đối với Phù Ngạn Thanh mà nói, ông là ngọn núi cao ngất, là mặt trời rực rỡ, vậy mà nay núi đổ!
Hắn đến Mê giới.
Vô số lần trải qua sinh tử, hao hết tài nguyên, dốc hết mọi nỗ lực.
Chẳng phải là vì một lá cờ như thế này sao?
Đúng là Nhân tộc có đại cục của Nhân tộc, quần đảo gần biển có đại cục của quần đảo gần biển.
Nhưng mà...
"Sơn Tự kỳ không thể đổ!"
Hắn gầm lên, mắt đỏ ngầu.
Khương Vọng đương nhiên nghe thấy tiếng gầm này.
Nhưng Khương Vọng lại quay người.
Phù Ngạn Thanh có binh của Phù Ngạn Thanh, Khương Vọng hắn cũng có binh của Khương Vọng! Tin tưởng hắn, trung thành với hắn, liều chết theo hắn vào sinh ra tử!
Nói thật, Khương Vọng hắn chưa từng biết dùng binh, cũng chẳng biết binh gia phải lạnh lùng vô tình.
Nhưng hắn đi lại một mình trên đời, chỉ biết dùng thành ý đổi lấy thành ý, dùng chân tâm đổi lấy chân tâm! Những chiến sĩ ấy giao phó mạng sống cho hắn, hắn nhất định phải xứng đáng với lòng tin ấy.
Nhưng ngay lúc xoay người, hắn nghe thấy một tiếng nổ vang trời.
Ầm ầm ầm!
Gió thổi ào ạt, phóng thẳng lên trời cao.
Chỉ thấy cự hạm khổng lồ như ngọn núi, tốc độ mở mười hai trận, mang theo tư thế kiên quyết lao thẳng về phía Chân Vương đột ngột giáng lâm thế gian.
Tiếng nổ vang trời kia, là gầm gừ phẫn nộ đến cực hạn của tất cả pháp trận gia tốc bị phát động đến cùng cực. Từng tòa pháp trận gia tốc hủy diệt trong quá trình vận hành, lại từ trong hủy diệt ấy bộc phát ra uy lực vô song.
Dùng chiến thuyền này, húc thẳng vào Chân Vương!
"Dừng tay!"
Khương Vọng gào lên:
"Phương Nguyên Du! Tào Đại Ích! Thân Mãnh! Bản hầu ra lệnh cho các ngươi dừng lại ngay!"
Lúc này, người phụ trách thuyền lầu Phi Vân, chính là thống lĩnh thân vệ Phương Nguyên Du!
Lúc này, người chưởng quản bánh lái và cánh buồm, chính là thân vệ của Khương Vọng.
Tào Đại Ích, Thân Mãnh, đều là những kẻ thường xuyên lượn lờ trước mặt hắn.
Thế nhưng vệ đội của Võ An hầu Đại Tề, lần đầu tiên trái lại mệnh lệnh của Võ An hầu.
Họ điều khiển thuyền lầu Phi Vân, mang theo một tư thế quyết tử, thẳng cánh bay lên trời.
Vòm trời là biển lửa ngập tràn, là quả cầu lửa cực nóng tỏa ra ánh sáng và nhiệt lượng khủng khiếp, là Chân Vương Hải tộc mang trong mình lực lượng vô tận như vực sâu!
Cảnh tượng này vừa nhanh chóng lại vừa chậm rãi. Hệt như phàm nhân yếu đuối lần đầu tiên dám ngẩng đầu gầm thét với nhật nguyệt.
Thứ đầu tiên nhắm vào Viêm Vương, là nỏ thương bằng sắt được khắc đầy phù văn, xé gió lao đi, kéo theo một vệt khí dài.
Tuyệt phẩm tâm huyết của thợ thủ công Tề quốc, một nhát của Xạ Nguyệt nỗ, uy lực sánh ngang Thần Lâm.
Thế nhưng trong khoảnh khắc tiếp cận Viêm Vương, nó đã bị nung chảy thành dòng thép nóng chảy. Dòng thép đỏ rực thiêu hồng cả bầu trời, đổ ngược về phía thuyền lầu!
Viêm Vương Điêu Nam Kiều chẳng làm gì cả, chỉ mặc cho bản thân rơi xuống.
Tất cả mọi đòn công kích nhắm vào hắn, đều bị thiêu rụi trước khi chạm vào người, căn bản không thể nào tiếp cận.
Hắn cứ thế lao xuống, không chút sai lệch, không gì cản nổi. Ngọn lửa bao quanh thiêu cháy mọi thứ thành tro bụi chỉ trong một cái chạm nhẹ.
Cuối cùng, hắn đã chạm mặt thuyền lầu.
Ngọn lửa vàng rực rỡ chói lòa ấy, chỉ lóe lên trong tầm mắt.
Thuyền lầu Phi Vân to lớn như núi non, kiệt tác khí giới chiến tranh, chỉ còn lại một làn khói xanh, tựa như dải lụa, bị Điêu Nam Kiều bỏ lại phía sau!
Còn những tướng sĩ trên thuyền lầu Phi Vân, còn nhỏ bé hơn cả làn khói.
Từ đầu đến cuối, họ không nói một lời nào.
Có lẽ đã nói, nhưng chẳng ai nghe thấy.
Thế giới này, quá ầm ĩ!
Thanh âm của kẻ yếu, sẽ chẳng bao giờ vang lên.
Cho nên, Khương Vọng cũng trầm mặc.
Hắn biết chiến hạm của hắn, vệ đội của hắn đang cáo biệt hắn, hắn hiểu rõ tiếng hò hét không vang lên kia chính là hy vọng hắn có thể chạy trốn, hy vọng hắn được sống.
Thế nhưng, hắn vẫn im lặng.
Hắn men theo quỹ tích thuyền lầu Phi Vân đi lên vòm trời, bước lên con đường mà các chiến sĩ kia tình nguyện chịu chết, mặc áo giáp cầm binh khí, không hề quay đầu lại.
Trong lớp yên giáp màu đỏ thẫm, đôi đồng tử màu vàng kim tỏa ra kiếm quang chói lọi.
Sau lớp chiến giáp màu xanh biếc, một tấm áo choàng sương đã được mở ra!
Đối ứng với ngọn lửa đang hừng hực thiêu đốt của Điêu Nam Kiều, lửa đỏ quanh thân hắn cũng sôi trào mãnh liệt.
Thế nhưng, so với thái độ kiên quyết, dũng cảm và toàn lực ứng phó của hắn, Điêu Nam Kiều lại bình tĩnh đến lạ thường.
Vị Chân Vương lấy "Viêm" làm hiệu này thậm chí còn chẳng thèm liếc mắt nhìn Khương Vọng f trước mà giẫm lên ánh lửa, đột ngột xuất hiện trước lá đại kỳ màu vàng rực rỡ đang điên cuồng càn quét binh sát, nhanh chóng chạy trốn kia, tùy ý vươn tay phải ra.
Trong quy tắc của lửa, một bàn tay lớn rực cháy giương nanh múa vuốt hiện ra, dễ dàng xuyên qua lớp mây binh sát, nắm chặt lấy cây Liệt Nhật Chiến Kỳ này.
"Cờ nào mà chẳng thể đổ?"
Hắn thản nhiên hỏi, năm ngón tay khép lại, nhẹ nhàng siết chặt.
Rắc!
Liệt Nhật Chiến Kỳ thêu chữ "Sơn" ngay chính giữa cứ thế bị bẻ gãy một cách dễ dàng. Lượng lớn chiến sĩ Dương Cốc, tựa như mưa rào rơi xuống.
Bóng hình dưới lá cờ lại khôi phục thành dáng vẻ của Phù Ngạn Thanh, gương mặt kia vẫn anh tuấn như trước, nhưng cảm xúc trong mắt đã hoàn toàn sụp đổ, tất cả đều là lý tưởng vỡ vụn.
Viêm Vương đã tự mình đến đây, vậy thì tuyệt đối không chỉ dừng lại ở việc giết một người, hủy hoại một chuyện, tất cả những kẻ nên nằm lại đều nằm lại nơi này. Bởi vậy, trước tiên hắn ta chặn đường nhánh quân đang chạy trốn, sau đó mới quay người lại.
Tên thiếu niên trẻ tuổi mang tên Khương Vọng kia, lúc này đang mang theo kiếm thế vô song, dũng mãnh xông đến.
Điêu Nam Kiều vẫn chỉ ung dung giơ tay lên, khép hai ngón tay lại tạo thành kiếm quyết, Đại Nghiệp Phạm Hỏa uy chấn biển cả bùng cháy dữ dội trên đầu ngón tay. Chỉ với một chiêu kiếm này, sẽ kết liễu ngươi!
Khương Vọng đã từng thử dùng Thần Lâm giao chiến với Chân Yêu.
Nhưng khi đó, bên cạnh hắn có Bất Lão tuyền có thể giúp hắn khôi phục thân thể thần hồn, khởi tử hồi sinh gần như vô hạn. Hơn nữa còn có tin tức do Tri Văn chung truyền về, giúp hắn có thể theo kịp cảnh giới Động Chân của đối phương.
Giờ phút này, bên cạnh hắn chỉ còn lại một mình.
Lúc trước là liều mạng chạy trốn, lên trời xuống đất, còn hiện tại là trực tiếp đối đầu với Điêu Nam Kiều.
Đúng là không biết sống chết!
Nhưng có trốn cũng biết trốn đi đâu?
Kỳ Hiếu Khiêm đã quay về, đã lại nắm quyền thống lĩnh quân đội, đang chỉ huy đại quân vây công Trần Trị Đào.
Ngao Hoàng Chung và Phạt Thế quân của hắn đã không còn đối thủ, cũng vây chặt lấy tàn quân Dương Cốc.
Bốn phía đều là quân đội, thân ở trung tâm Sa Bà long vực, trên không còn có Viêm Vương Điêu Nam Kiều trấn giữ!
Trốn cũng không thể trốn.
Một nửa thuộc hạ của hắn ngã xuống trên đường xung phong, một nửa bỏ mạng trong vòng vây quân địch.
Hắn vẫn liều chết xung phong, chỉ mong có thể dốc hết sức mình cho Viêm Vương một bài học nhớ đời!
Chỉ trong chớp mắt, hai người đã giao chiến.
Kiếm chỉ của Điêu Nam Kiều và trường kiếm của Khương Vọng.
Khương Vọng dường như đã ngửi thấy mùi vị tử vong, cho đến khi trong tầm mắt hắn xuất hiện một đốm lửa trắng.
Lửa trắng chợt lóe lên, Điêu Nam Kiều bị đánh bật ra xa ngàn dặm!
Nhưng ngay sau đó, một bàn tay mang giáp xuất hiện trước ánh lửa trắng, nắm chặt lấy nó!
Bàn tay mang giáp hiện ra trước, sau đó là toàn thân, nam tử đầu đội kim quan khoác trường bào bước ra từ cánh cửa hư không.
Đại Ngục Hoàng Chủ Hải tộc, Trọng Hi!
Vị Hoàng Chủ lão tổ của Ngao Hoàng Chung, toàn thân không mảnh giáp trụ, chỉ riêng bàn tay nắm lấy đốm lửa trắng lại được bao bọc bởi lớp giáp dày đặc phù văn, cho thấy sự coi trọng của hắn với đốm lửa trắng này.
Thái độ coi trọng này là điều hiển nhiên.
Bởi vì ngay cả hắn cũng không thể nắm giữ được nó!
Bàn tay nắm giữ đạo tắc của cường giả Hoàng Chủ, chỉ trong khoảnh khắc đã bật ra.
Ánh lửa trắng mờ ảo lượn lờ giữa không trung, chậm rãi phác họa nên một hình ảnh khác, đồng thời biến nó thành hiện thực.
Lửa trắng lay động trong chiếc đèn lồng giấy trắng.
Đèn lồng giấy trắng nằm gọn trong tay một ông lão.
Ông lão đầu đội nón rách, hai mắt mù lòa.
Người gõ mõ cầm canh thần bí mà Khương Vọng từng gặp ở phế tích Khô Vinh Viện, sau đó lại gặp ở đất Dương!
Nhưng bất kỳ lần gặp gỡ nào trước đây, đều không thể so với người trước mắt, cụ thể, rõ ràng và sâu sắc đến vậy!
Đây là một vị Chân Quân đương thời, là nhân vật vũ lực cốt lõi trong tay Đại Tề Thiên tử.
Khương Vọng không hề kích động cũng chẳng vui mừng. Hắn chỉ lặng lẽ nhìn mọi thứ trước mắt, ánh lửa trên người dần dần lụi tắt.
Hắn chưa bao giờ ngu ngốc, thậm chí có thể nói là rất thông minh, chỉ là thường hành động một cách ngu xuẩn!
Giờ khắc này, hắn đã hoàn toàn hiểu rõ, vì sao Kỳ Tiếu lại ra lệnh cho hắn tấn công Sa Bà long vực, vì sao lại đẩy hắn vào chỗ chết.
Bởi vì hắn sẽ không chết!
Bởi vì lần xuất chinh Mê Giới này có Chân Quân hộ đạo cho hắn.
Võ An hầu Đại Tề mà Thiên tử Đại Tề coi trọng, sẽ tuyệt đối không chết một cách vô thanh vô tức ở Mê Giới. Đây chính là ý chí của Thiên tử Đại T, cũng là vinh quang của đế quốc Đại Tề.
Hắn sẽ không chết!
Nhưng thân tín của hắn, thuộc hạ của hắn, đều không đáng bận tâm.
Trên bàn cờ Mê Giới rộng lớn như vậy, bọn họ chỉ là những quân cờ có thể tiện tay hất sang một bên.
Thậm chí không thể coi là quân cờ, chỉ là hạt bụi bị phất tay áo thổi bay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận