Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1147: Gỗ mục che trời

Khương Vọng đang quan chiến trên khán đài, rất nhanh đã nhận được một phần tình báo tường tận hoàn chỉnh, là về thần thông dưỡng quỷ của Lâm Chính Nhân - đây chính là sự thể hiện nội tình của Tề Quốc một trong thiên hạ lục cường.
Môn thần thông này của Lâm Chính Nhân tên là [Bách Quỷ Trú Hành], là một trong những thần thông thích hợp nhất để dưỡng quỷ.
Hiệu quả của nó rất đơn giản, quỷ mà người tu hành thông qua thần thông này dưỡng ra sẽ xóa đi những nhược điểm thường gặp của quỷ quái. Như tên gọi của nó, bách quỷ có thể "trú hành"!
Nghe qua có vẻ cũng không đáng sợ lắm, nhưng chỗ lợi hại của nó, Lâm Chính Nhân hôm nay đã thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn…
Đương nhiên, điều khiến người ta cảnh giác nhất không phải là thần thông này mà là biểu hiện của Lâm Chính Nhân trong chiến đấu.
Ngay từ đầu, trong mô phỏng của Như Mộng Lệnh, Khương Vọng đã đưa ra lựa chọn hoàn toàn khác hẳn với Giang Ly Mộng.
Bởi vì hắn sâu sắc biết rõ Lâm Chính Nhân này giảo hoạt đến cỡ nào.
Hắn biết rõ thủy quỷ phệ nguyên kia tất nhiên có vấn đề, cũng nghĩ đến thụ quỷ tồn tại.
Nhưng cho dù là hắn, cũng không để ý đến con mắt của Lâm Chính Nhân, mãi cho đến khi chiến đấu gần kết thúc mới phát hiện.
Tuy rằng sớm hơn so với Giang Ly Mộng, nhưng dù sao cũng có ưu thế của người đứng xem, thật sự khó có thể nói là ứng đối thành công.
Lâm Chính Nhân hiển nhiên rất hiểu rõ Giang Ly Mộng, ngay từ đầu đã dự liệu được sự lựa chọn của nàng nên sớm có chuẩn bị, giấu huyết quỷ trong mắt, căn bản không bị liệt quang làm mù, lại giả bộ như đã bị làm mù.
Cố ý tỏ vẻ phẫn nộ lại điên cuồng, sau đó lại từ từ tung ra manh mối, toàn bộ quá trình nắm mũi Giang Ly Mộng mà đi.
Trước tiên dùng Bách mục quỷ tiến hành “biểu diễn”, dẫn dắt Giang Ly Mộng dùng đạo thuật uy năng lớn diệt sát Bách mục quỷ.
Sau lại dùng thủy quỷ phệ nguyên phối hợp “nhắc nhở”, lại khiến Giang Ly Mộng lãng phí đạo nguyên và thời gian.
Từ lúc bắt đầu diễn đến khi kết thúc, dù đã nắm chắc phần thắng trong tay, nhưng chưa từng hiển lộ ra chút nào.
Dùng một con Huyết quỷ giả bị hủy để chôn vùi hy vọng cuối cùng của Giang Ly Mộng.
Người này…quá đáng sợ!
Đặc biệt là lần lùi lại cuối cùng của hắn.
Dưới tình huống Giang Ly Mộng đã mất đi tất cả năng lực phản kháng, lựa chọn của hắn, thế mà vẫn lui!
Hình như hoàn toàn không phạm bất cứ sai lầm nào, cũng hoàn toàn không cho đối thủ bất cứ cơ hội nào, quả thực lạnh lẽo đến mức…khiến lòng người phát lạnh.
Làm kẻ địch với người như vậy thì nhất định phải sớm giết chết hắn, không thể để hắn trưởng thành được nữa.
Trang Quốc tuy nhỏ, độc chiếm tài nguyên của một quốc gia, cũng có thể để cho Lâm Chính Nhân phát triển rất tốt. Xem biểu hiện của hắn hôm nay liền có thể biết được!
Đám tiểu quỷ của hắn, nếu không có tài nguyên của Trang Quốc duy trì, làm sao có thể dưỡng tốt được như vậy? Chỉ dựa vào chính hắn, táng gia bại sản cũng không được.
Trong lòng Khương Vọng đã có tính toán, nhưng trên mặt không lộ ra mảy may.
Thanh âm ác quỷ phệ thân trên diễn võ đài khiến người ta không rét mà run.
Trên khán đài phía đông, một giọng nói hạ xuống - “Giang Ly Mộng của Thịnh quốc nhận thua, dừng lại ở đây thôi!”
Đó là giọng nói của phó tướng Thịnh Quốc Mộng Vô Nhai.
Đây là một lão nhân râu dài hạc phát hồng nhan, tay áo phất phơ, tiên phong đạo cốt.
Nét mặt vẫn nhẹ nhàng như mây gió, nhưng lúc này lên tiếng đã nói lên sự sốt ruột của lão.
Nhưng dù như vậy, lão cũng không phá hư quy củ, trực tiếp xuất thủ quấy nhiễu diễn võ đài.
Tướng lĩnh Thần Sách quân phụ trách diễn võ đài hiệu chữ Bính lập tức lên đài: “Trận chiến diễn võ đài chữ Bính kết thúc, người thắng Trang Quốc - Lâm Chính Nhân!”
Lâm Chính Nhân lại càng “hiểu quy củ” hơn, sau khi vị tướng lĩnh Thần Sách quân chính miệng tuyên bố kết quả, lập tức thu hồi ba con tiểu quỷ. Dưới sự khống chế của hắn, ba con tiểu quỷ này thủy chung chỉ đánh tan năng lực chống cự của Giang Ly Mộng, cũng không cố đẩy nàng vào chỗ chết, để lại cho nàng một hơi thở.
Giết Giang Ly Mộng, không phù hợp lợi ích của Trang Quốc, đối với hắn bây giờ mà nói thì hại nhiều hơn lợi. Giải quyết được một thiên kiêu từ đây coi hắn là địch, đạt được lại là địch ý của toàn bộ Thịnh Quốc. Cùng tại Đạo chúc, cơ hội tiếp xúc còn có rất nhiều, nếu như điều kiện thích hợp, Trang Cao Tiện chưa chắc sẽ bảo vệ hắn.
Lau đi vết máu ở khóe mắt cùng với vẻ chật vật vì lăn mình khắp nơi, thu hồi tiểu quỷ bề ngoài dữ tợn lại. Lâm Chính Nhân lúc này thoạt nhìn vẫn có khí chất nho nhã.
Cởi áo ngoài xuống, tiến lên một bước, nửa quỳ dưới đất, nhẹ nhàng khoác áo lên thân thể bị cắn nuốt huyết nhục mơ hồ của Giang Ly Mộng, rất coi trọng sự tôn nghiêm của nàng.
"Đúng như Giang sư tỷ nói, cùng thuộc đạo mạch, đồng khí liên chi, vinh dự của ta, cũng là vinh dự của Giang sư tỷ. Vừa rồi ta nhất thời xúc động phẫn nộ, ra tay quá nặng, hy vọng Giang sư tỷ có thể thông cảm."
Nói xong những lời này, hắn mới đứng dậy, lui về phía sau, nghênh đón ánh mắt từ bốn phương tám hướng.
Chỉ là Giang Ly Mộng đã hôn mê, cũng không biết nói lời này với ai.
Có điều nói đi cũng phải nói lại, nếu Giang Ly Mộng không hôn mê, chắc sẽ tức tới mức nhảy dựng lên.
Chiến đấu chính thức kết thúc, phía Thịnh Quốc lập tức có mấy người đi lên, vừa cầm máu, vừa trị thương, vừa khiêng Giang Ly Mộng đi, có người tiện tay nắm lấy áo khoác của Lâm Chính Nhân ném xuống đất. Loại địch ý này có thể đoán trước, nhưng khó tránh khỏi thất lễ.
Nhưng Lâm Chính Nhân chỉ thở dài một tiếng, đi tới và xoay người nhặt áo khoác của mình lên, không nói một lời, yên lặng đi xuống diễn võ đài.
Trên khán đài, phó tướng Thịnh Quốc Mộng Vô Nhai gật đầu nói: “Lâm Chính Nhân của Trang Quốc các ngươi có cả thực lực và tâm cơ, vả lại rất có khí độ, không tệ, không tệ.”
Người nói vô tình, người nghe hữu ý.
Quốc tướng Trang quốc Đỗ Như Hối ngồi bên cạnh lão ta lập tức oán giận: “Lâm Chính Nhân này hạ thủ quá không đúng mực. Dù cho Giang sư tỷ của hắn có làm quá đáng thế nào đi chăng nữa thì cũng là sư tỷ cùng đạo mạch, sao hắn có thể hạ độc thủ như vậy? Trở về ta sẽ không tha cho hắn.”
Lời này khiến mí mắt Mộng Vô Nhai giật giật, nhưng lão lại không cách nào phản bác.
Trận chiến này mọi người đều thấy rõ ràng, đúng như Đỗ Như Hối nói, là Giang Ly Mộng “làm quá đáng” trước.
Cho dù Lâm Chính Nhân có chút tính toán, đó cũng là Giang Ly Mộng chủ động đưa cơ hội.
Nếu Giang Ly Mộng không bảo tồn thực lực, lại có dã tâm vào vòng trong đại hội Hoàng Hà đạt được thành tích càng tốt hơn, chỉ lấy thực lực va chạm cùng Lâm Chính Nhân, không dám khinh thường Lâm Chính Nhân, trận chiến hôm nay phần thắng của nàng vẫn là lớn hơn.
Mưu kế chu đáo thông minh quá, ngược lại tự mua dây buộc mình, cứ như vậy dừng bước ở đây..
“Nếu đã lên diễn võ đài, coi thắng bại là quan trọng nhất. Cái gì không đúng mực chứ, không cần nói tiếp.”
Mộng Vô Nhai khoát tay áo, rất có khí độ của Tể tướng đại quốc: “Ta thấy biểu hiện của Lâm Chính Nhân rất tốt, ngược lại Giang Ly Mộng ngạo mạn khinh thường, thua không oan.”
“Mộng tướng, lời này không nên nói với bên ngoài.” Đỗ Như Hối lắc đầu cười nói: “Ngài là nhân vật cỡ nào? Có thể được ngài khen ngợi một tiếng, gỗ mục cũng phải che trời rồi! Nếu để tiểu tử Lâm Chính Nhân kia nghe được, không chừng sẽ vểnh đuôi lên trời mất!”
Mộng Vô Nhai mỉm cười nhìn ông ta một cái, không nói gì nữa.
Đối với đôi quân thần dẫn dắt Trang Quốc quật khởi này, Mộng Vô Nhai chưa từng khinh thường.
Nhưng cho đến hôm nay, lão mới cảm thấy, mình vẫn coi thường Đỗ Như Hối.
Phán đoán lúc trước của Thịnh Quốc đối với Trang Quốc cũng không chính xác.
Người này thân là tướng của một nước, có thể hạ thấp tư thái, nhưng vào thời khắc mấu chốt, sau lưng là một quốc gia yếu ớt, lại có can đảm tranh đấu trực diện. Có thể nói là co được giãn được, cong thì tiềm tại cửu uyên, duỗi thì bay lên chín tầng trời.
Có quốc tướng như thế, mới có Lâm Chính Nhân như thế.
Nhìn từ điều này, tương lai của Trang Quốc chỉ sợ cũng không dừng lại ở hiện tại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận