Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1369: Đi xuống !

Khương Vọng thở phào quá sớm.
Ngọc Hoa rời khỏi phòng, còn săn sóc mà đóng cửa, nhưng Ngọc Chân lại chưa rời khỏi giường. Mùi thơm như có như không kia, giống như càng lúc càng gần, càng gần…
Không thể!
Khương Vọng mở choàng mắt!
Một cái túi thơm nhỏ xinh treo lơ lửng trước mặt hắn, bị đầu ngón tay út sáng trong như ngọc kéo về. Mà Ngọc Chân vẫn như cũ dựa vào đầu giường, vẫn duy trì khoảng cách nhất định, cúi đầu nhìn hắn. Không biết khi nào, nàng đã tháo cái mặt nạ bồ đề kia xuống.
Cho nên đôi mắt hút tâm hồn của nàng, đôi môi đỏ đầy đặn như lửa đốt đều rõ ràng mà hiện ra trong mắt hắn. Lúc này, bên khóe môi đỏ rực như lửa cháy như đang treo nụ cười chế nhạo. Ở giữa đôi mắt hắn và ánh mắt nàng, một bàn tay trắng mềm giơ lên, đầu ngóng tay út khẽ cong tựa như móc câu bằng ngọc, móc một túi thơm tinh xảo, nhẹ nhàng lay động.
Thì ra mùi hương càng lúc càng gần kia là từ cái túi thơm này phát ra… Cái gì Ngọc Chân, cái gì nữ ni, cái gì thanh tịnh tự nhiên ôn hòa điềm đạm, từ trước tới nay nàng luôn là thích trêu đùa như vậy!
Lúc này một giọng nói lười biếng của nữ nhân vang lên, giống như mèo nhỏ mệt mỏi.
“Huynh không có gì muốn nói sao?” Nàng hỏi.
Khương Vọng ngẫm nghĩ, cắn răng nói: “Đi xuống!”
Uỳnh!
Khương Vọng rất dứt khoát mà nằm ở trên sàn nhà. Hắn nằm trên mặt đất, trợn mắt giận dữ nhìn nữ nhân ngồi trên giường kia. Ngọc Chân vỗ vỗ tro bụi không tồn tại trên tay, cười lạnh nói: “Hình như huynh đã quên đây rốt cuộc là giường của ai! Cho huynh thời gian một đêm suy nghĩ lại.” Khương Vọng tức giận nói: “Chờ tình trạng tổn thương của ta chuyển biến tốt đẹp, ta chắc chắn sẽ... Ô!”
Một thứ mềm ấm dày dặn, hung hăng đụng phải hắn. Bờ môi của hắn bị lấp kín, nhất thời đã quên hô hấp. Hắn theo bản năng muốn đẩy ra nữ nhân đột nhiên nhào tới, nhưng đôi tay đều đã bị gắt gao đè lại. Lúc này hắn mới nhớ tới sử dụng đạo nguyên, trong trạng thái thân thể suy nhược, dẫn động lực lượng siêu phàm...
Nhưng đạo nguyên mới tụ tập đã bị xua tan dễ như trở bàn tay. Hắn rất nỗ lực phản kháng, nhưng tất cả phản kháng đều bị chèn ép. Thậm chí hắn định mở ra Ngũ Phủ, nhưng toàn bộ Ngũ Phủ Hải đều bị lực lượng của Diệu Ngọc áp chế, không gợn nổi sóng. Mà lúc này hắn mới kinh ngạc phát hiện…
Khớp hàm hắn cắn chặt đã bị dịu dàng mà hữu lực đẩy ra!
Bóng đêm là cái gì, trăng là cái gì, mây là cái gì. Nhất thời tất cả đều không nhớ được. Trong đầu là mênh mang chỗ trống. Hết thảy đều xa, hết thảy cũng đều rất gần...
Phía trên sóng biển, thấy uyên ương gối đầu.
Dập dìu bên sông, có liễu rủ dây dưa.
Bậc tiên hiền tạo ra từ ngữ thật là lợi hại. Thí dụ như cái từ “ăn khớp” này, chỉ cần hơi nếm thử là có thể cảm nhận được cái loại cảm giác sít sao chặt chẽ đẹp tuyệt diệu này. Hiện giờ rốt cuộc Khương Vọng cũng có thể lĩnh hội sự tuyệt diệu của cái từ này. Hắn đột nhiên bừng tỉnh.
“Ưm!” “Ưm!”
Âm thang kháng cự không phát ra được, đảo quanh ở trong cổ họng. Mà thứ mềm mại ấm áp kia quấn quít đảo quanh đầu lưỡi hắn. Trời đất quay cuồng...
Không!
“Ưm!” Thiên địa bỗng nhiên phân chia.
Ngọc Chân một phen đẩy hắn ra, nhẹ như bông đặt mình xuống mép giường. Mũ của tăng ni không biết đi nơi nào, tóc đen buông xuống tựa như thác nước, mắt đẹp dường như đã mê ly, ánh rọi khiến lòng người hoảng hốt.
Nàng giơ ngón tay trỏ đẹp như ngọc, nhẹ nhàng vuốt qua môi đỏ, lười nhác nói:
“Huynh nhắc nhở ta, vậy phải nhân lúc huynh còn chưa khỏi, trước tiên thu chút lợi tức.”
Khương Vọng nói không rõ tâm tình của mình Xấu hổ, buồn bực, tức giận… Có lẽ cũng có đủ cả.
“Yêu nữ!” Hắn cả giận nói: “Kẻ sĩ có thể giết, không thể làm nhục!”
“Ta làm nhục huynh như thế nào?” Ngọc Chân thảnh thơi hỏi lại.
Khương Vọng nhất thời nghẹn lời.
“Chậc chậc chậc.”
Ngọc Chân thuận thế nằm nghiêng trên giường, đường cong thân hình đẹp tuyệt như một bức tranh sơn thủy vẩy mực, uốn lượn chảy xuôi bằng một tư thế tốt đẹp khó gặp trên thế gian.
Nàng giơ tay chống má, cứ như vậy mà nhìn Khương Vọng nằm trên mặt đất: “Khương Thanh Dương tín nghĩa vô song, ta mất nhiều sức lực như thế cứu huynh, chẳng lẽ huynh không nợ ta?”
“Ta thiếu ngươi, ta sẽ tự trả!”
“Đương nhiên.” Ngọc Chân cười: “Huynh đang trả nợ.”
Dứt lời, nàng còn mím môi.
“Ngươi...” Khương Vọng tức giận đến phát run, nhưng cuối cùng vẫn “ngươi” không nói ra được cái gì. Lúc này hắn mới nếm được một vị ngọt tanh, bỗng phát hiện… Vừa rồi môi bị cắn rách. Hắn càng thêm cáu giận.
“Dường như huynh không phục?” Ngọc Chân cười hỏi lại.
Khương Vọng nhìn ánh mắt nóng lòng muốn thử của nàng, cuối cùng là tình thế kẻ khác mạnh hơn mình, không dám tiếp tục chọc tức nàng, đành thở dài một hơi, chuyển biến sách lược nói: “Chúng ta tâm sự đi!”
“Được thôi.” Ngọc Chân lười biếng nói: “Huynh muốn nói chuyện như thế nào… Nói cái gì?”
“… Cứ như thế này nói chuyện.” Khương Vọng dốc sức xây dựng, nỗ lực thoát khỏi cái bầu không khí không thể hiểu được này: “Nơi này là Tẩy Nguyệt Am?”
Dường như tâm trạng của Ngọc Chân rất tốt, khẽ gật đầu: “Ừ, đúng rồi.”
“Tại sao ngươi... Lại ở chỗ này.” Khương Vọng hỏi.
Ngọc Chân nhìn hắn, cười nói:
“Huynh quan tâm ta à?”
Khương Vọng quyết đoán thay đổi một vấn đề khác: “Làm sao ngươi tìm được ta? Ta là nói… Triệu Huyền Dương mang ta trốn đến thượng cổ ma quật, Chân Nhân cũng không tìm được.”
Ngọc Chân vẫn nở nụ cười như vũ: “Ta là yêu nữ tà giáo, làm sao có thể không biết thượng cổ ma quật này chứ? Mục đích của Bạch Cốt Đạo là thành lập Thần quốc ở hiện thế, lúc cần thiết, làm hàng xóm với Ma tộc cũng chẳng sao.”
Kỳ thật nàng có thể tìm được Khương Vọng cũng là phải không ngủ không nghỉ đi tìm từng tấc từng tấc địa vực một. Chẳng qua nàng phán đoán tuyến đường trốn chạy của Triệu Huyền Dương càng chuẩn xác hơn Khổ Giác.
Bởi vì đóa sen trắng sau sống lưng Khương Vọng là do tự tay nàng gieo, cảm giác mỏng manh trợ giúp nàng phán đoán đại khái phương vị. Chỉ là lời này, nàng không nói ra.
Yêu nữ tà giáo có thể tìm được thượng cổ ma quật, nghe có vẻ thật là một chuyện đương nhiên. Lúc này trên mặt nàng vẫn cứ mỉm cười, đôi mắt nàng vẫn cứ câu hồn đoạt phách. Nhưng không biết vì cái gì, Khương Vọng không dám nhìn vào.
Hắn thu hồi tầm mắt, trợn mắt nhìn nóc nhà, lại hỏi: “Hiện tại tình huống bên ngoài như thế nào?”
“Không biết.” Ngọc Chân dứt khoát nói.
“Tề quốc bên kia...”
“Không biết!”
“Cảnh quốc...”
“Không biết!”
“Khổ Giác đại sư...”
“Không biết!”
“Tổn thương của ta bao lâu nữa có thể khỏi?” Khương Vọng lại hỏi.
“Không thể báo cho.” Ngọc Chân nói.
Khương Vọng nhíu mày: “Không phải đã nói là trò chuyện một chút sao?”
“Nào có tán gẫu với nữ tử những việc này chứ?” Ngọc Chân oán trách nói.
Khương Vọng nói: “Vậy không trò chuyện.”
“Huynh nói trò chuyện thì trò chuyện, nói không thì không?”
Khương Vọng không hé răng.
Ngọc Chân lại hỏi: “Có phải muốn nộp lợi tức hay không?”
Khương Vọng trầm giọng nói: “Vậy trò chuyện cái gì?”
“Vừa nãy... Có cảm giác gì?”
Khương Vọng: ...
“Hửm? Không cảm giác?”
Khương Vọng cắn răng nói: “Không hề có cảm giác gì!”
“Phép khích tướng phải không?” Ngọc Chân khẽ cười một tiếng: “Nghe có vẻ như là chưa thỏa mãn...”
“Nói chuyện về Tẩy Nguyệt Am đi!” Khương Vọng vội vàng nói: “Lại nói tới Phật tông, quả thật ta không hiểu biết lắm. Trò chuyện đi!”
“Ồ? Vậy huynh muốn biết cái gì?”
“Không bằng trước nói về vị Ngọc Hoa sư tỷ kia của ngươi...”
Khương Vọng nằm ngửa trên mặt đất, Ngọc Chân nằm nghiêng trên giường.
Cứ như vậy nói chuyện có lẽ có ý nghĩa, có lẽ không có ý nghĩa.
Khương Vọng nhìn nóc nhà đen như mực, Ngọc Chân nhìn hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận