Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1976 : Không quay đầu lại! (1)

Đạo lịch ngày 4 tháng 4 năm 3921, Mục Quốc Thần Miện Ban Đạo Đại Tế Ti Bắc Cung Nam Đồ, chết trận giữa vạn quân.
Người Hạ vui, người Tề kinh.
Thiên hạ chấn động!
Theo ghi chép của Đại Tề, ngày đó Tề Thiên tử đang duyệt tấu chương, nghe thấy tin này, "Sắc mặt như thường, còn hỏi ngọ thiện có cá không".
Tiện tay chấm mực, viết một lá thư, sai người đưa ra tiền tuyến.
Chỉ viết bảy chữ "Chuyện phạt Hạ, nhữ giai tự quyết."
Thiên tử còn chơi một trò chơi nhỏ trên chữ viết ở đây.
Bởi vì chữ "giai" này còn là tên của Tào Giai.
Cho nên nửa câu sau còn có nghĩa "Giao Giai tự quyết."
Cũng có thể hiểu theo ý thân mật là:
"Tào Giai này, nhà ngươi tự quyết nhé." Chỉ bảy chữ ngắn ngủi, nhưng thể hiện rất rõ lòng của quân vương, vô cùng rộng rãi! Người ghi chép sinh hoạt hàng ngày ghi chú thêm: Chuyện vô cùng quan trọng, bất quá cũng chỉ coi là chuyện tầm thường, là nắm càn khôn mà không quan tâm cát hung, đây là tấm lòng của Thánh Thiên tử! Tào Giai ngoài tiền tuyến sau khi nhận được thủ dụ của Thiên tử, phản ứng vẫn bình tĩnh như thường, chẳng hề ra vẻ khẳng khái "Kẻ sĩ chết vì tri kỷ", hay bi tráng "Nguyện liều mình vì Thiên tử bình Hạ", mà chỉ sau một hồi im lặng, truyền lệnh cho ba thống soái Cửu Tốt ! "Hôm nay trời đẹp, cho Đồng Ương thành thêm chút áp lực đi." Dáng điệu Tào Giai không hề sốt ruột, ngữ khí vô cùng bình thản nhẹ nhàng, có vẻ rất còn kiên nhẫn với trận chiến này. Nhưng quân phòng thủ Đồng Ương thành, thì nhất định phải thể hiện, sau khi cực buồn rồi cực vui, có còn cứng cỏi được như trước hay không. Lúc này, toàn bộ cuộc chiến tranh phạt Hạ vẫn đang vận hành theo quán tính của nó.
Bắc tuyến đánh túi bụi, Đông tuyến vẫn đang công thành đoạt đất. Quan Hô Dương vắt ngang hai phủ Lâm Võ, Hội Minh vững như bàn thạch, tuyên bố thà chết không hàng. Sau khi cường phạt không có kết quả, Tề quân chỉ còn bao vây, không công nữa. Chủ lực tỏa ra, đi càn quét những nơi dễ công phá hơn. Đại trận hộ thành Ngọ Dương đã tắt, cờ xí vừa dựng lên của phủ Hội Minh đã bị chém xuống. Phàn Ngao cũng bỏ Thiên Phong mục trường, chạy trốn khắp nơi. Chiến lực biên quân Phủ Cẩm An không tầm thường, khóa cứng biên giới, nam nhiếp Lương binh, bắc cự Phụng Lệ, Tề quân đi qua hai phủ Hội Minh, nhất thời tự thành một cái pháo đài. Cùng lúc này, tín sứ của Trọng Huyền Thắng cũng vừa đến Lâm Vũ. Hai vị tướng quân "Thắng lợi trong tầm mắt" đã chạy qua Thiệu Khang. Hạ Quốc điều động rất nhiều chiến lực cao tầng đến tuyến đông, đương nhiên không thể giấu được Tạ Hoài An. Hắn vừa nhanh chóng báo cáo cho Tào Giai, nhắc nhở Bắc tuyến tăng thêm chú ý, mà cũng vừa nghi ngờ Chu Anh muốn cố lộng huyền hư, giở trò quỷ kế gì đó. Sau khi nhận được truyền tin của Trọng Huyền Thắng, lập tức nhanh chóng điều động đại quân, rất nhanh xác thực được chân tướng, thế là quyết định bỏ thế công, mạnh mẽ vượt qua chiến trường, bao vây thành Phục An! Để kiềm chế Tề quân ở đông tuyến tốt hơn, Đại Hạ Phụng quốc công Chu Anh đích thân trấn thủ ở thành này. Đây cũng là tòa thành lớn cuối cùng trong toàn bộ phạm vi Lâm Vũ phủ, vẫn còn ở trong tay người Hạ. Công thủ triển khai xung quanh thành Phục An, gần như có thể coi là toàn bộ chiến trường phía đông. Nhưng vì toàn bộ tuyến phía đông đã bị cao tầng Hạ quốc bỏ mặc, nên dư âm cuối cùng này, trở nên không còn quan trọng nữa. Không cần biết nó là khẳng khái, hay là bi thương. Lúc Phụng Lệ bị hoàn toàn chiếm cứ, Lâm Võ trở thành một tòa thành cô lập, lung lay muốn đổ, lúc Cẩm An chiến đấu ghê gớm nhất, có một đội quân kỵ rong ruổi ở nam bộ Hạ quốc. Gặp thành không vào, một đường gần như không gặp trở ngại. Phủ Thiệu Khang là nơi giàu có và đông đúc nổi danh của Hạ Quốc, cũng là nơi khiến trên dưới Đắc Thắng Doanh đều cảm thấy thân thiết, dù gì họ qua lại ở tuyến đông kiếm lợi thành, đã cải trang làm quân Phủ Thiệu Khang không biết bao nhiêu lần. Khẩu âm Thiệu Khang của Trọng Huyền tướng quân, các huynh đệ đều nghe hiểu được bảy tám phần. Khi chiến hỏa lan tràn khắp xung quanh Phủ Hội Minh, tòa phủ phồn hoa này cũng trở nên tàn tạ dần. Trọng Huyền Thắng đã chuẩn bị rất kĩ lưỡng, vô cùng quen thuộc địa lý của Hạ Quốc, nhiều lần nói với hàng tướng Hạ Quốc của mình rằng:
"Đến Hạ Cảnh như về cố hương!" Đi con đường nào thuận tiện nhất, đóng quân ở chỗ nào nhiều nhất, dân phong ở chỗ nào thì như thế nào... Tất cả đều thuộc nằm lòng. Nhìn thì chỉ đường đi tùy tiện, nhưng phía sau nó đã thôi diễn không biết bao nhiêu lần. Bao Giáp đạo là con đường lớn nối liền ba phủ Thiệu Khang, Hoài Khánh và Phủ Tang, cũng là con đường buôn bán nổi danh nhất phía nam Hạ quốc. Trọng Huyền Thắng chọn con đường này để đi Quý Ấp, rất có cảm giác đại quân đang diễu binh tới hoàng thành. Cả quá trình hành quân, chỉ có một chữ "Nhanh". Mạng lưới phòng ngự sắp mất đi điểm mấu chốt ở tuyến đông của quân Hạ cơ bản không phản ứng kịp, quân Tề hành quân nhanh đến mức quân Hạ ở dọc đường còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, tiếng chân hành quân như sấm sét đã cuốn bụi đi qua. Lại nói, toàn bộ quân dân Hạ Quốc trên toàn bộ tuyến đông phải lên tới con số ngàn vạn, không hề biết mình đã bị bỏ rơi. Đương nhiên chuyện này cũng khó mà nghĩ ra nổi, chỉ là một đội quân mấy ngàn người, mà cũng dám xuất binh xông thẳng vào Quý Ấp. Tiền thân của Đắc Thắng Doanh là quân tinh nhuệ, Đắc Thắng Doanh bây giờ cũng được trang bị tận răng. Đối với đội quân này, cả lãnh thổ mênh mông phía trước của Hạ quốc gần như chẳng hề có đề phòng. Không kịp điều động nhiều quân hơn, quân Hạ với số lượng gần như tương đương hiện giờ, không thể chống đỡ được nhánh quân này.
Quan trọng hơn là, ngoài mấy người đang giả vờ tử chiến với Chu Anh, cả đông tuyến không còn cường giả cấp độ Thần Lâm nào nữa ... Cho nên, với lỗ hổng cả ngàn năm mới có một này, Đắc Thắng Doanh như mũi tên rời cung, xuyên không phá mây, không ngừng tiến tới, tiến tới, gần như không hề gặp phải vật cản! Đánh nhanh suốt hai ngày đêm, người không rời yên ngựa, ngựa không dừng vó, lướt qua Phủ Thiệu Khang, xuyên qua phủ Hoài Khánh, tiếng vó ngựa đã vang vọng khắp địa bàn Phủ Tang. Tòa phủ giàu có và đông đúc, cung cấp cho Hạ Quốc hơn một nửa hàng hóa tơ lụa này, sau ba mươi ba năm, lại một lần nữa đối mặt với đao kiếm của người Tề. Cái câu "Lụa lau mũi kiếm, máu nhuộm lăng la", là sự đau đớn chưa từng biến mất trên sách sử Hạ Quốc, là nỗi đau vĩnh viễn của Phủ Tang. Nhưng nói đến thì, lúc trước khi Hạ Quốc đánh vào đông vực, đánh cho thanh niên nam tử Tề quốc thà tự mình hại mình, cũng phải chạy trốn khỏi binh phong Hạ quốc, cũng là một câu chuyện xưa trước cuộc chiến khuynh quốc. Từ một ý nghĩa nào đó, bản chất của chiến tranh chẳng qua chỉ là sự phân phối lại tài nguyên. Và quá trình tàn khốc ở trong đó thường đều bị những người cầm cờ bỏ qua. Đương nhiên, người thắng sẽ có được tất cả, kẻ bại sẽ mất đi tất cả. Đây cũng là bản chất của chiến tranh.
Mỗi người của Đắc Thắng Doanh đều không kìm được sự kích động trong lòng. Dưới sự dẫn dắt của tướng quân Trọng Huyền Thắng và tướng quân Khương Vọng, họ thật sự đã làm được! Một đội ngũ cô độc chỉ với ba ngàn người đi xuyên qua vùng trung tâm rộng lớn của Hạ Quốc, tung hoành mấy ngàn dặm, là nhánh quân đầu tiên nhắm thẳng vào Hạ Đô! Đi qua Phủ Tang... chính là Quý Ấp rồi! Vinh hoa phú quý, đã hiện ra ngay trước mắt. Vinh quang đủ để ghi vào sử sách, đã gần ngay trước mắt. Ai mà hờ hững được!
Bạn cần đăng nhập để bình luận