Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1743: Thần hữu kỳ thần, quỷ hữu kỳ quỷ (1)

Hỗn Độn đã chết.
Chết trong dòng sông thời gian và không gian, vết tích tan biến cùng những lưu quang màu sắc sặc sỡ kia.
Chúc Cửu Âm đã chết, bị đóng đinh trên núi Trung Ương.
Tàn khu tan rã, Bạch tháp đổ nát.
Vô số đầu lâu dị thú cuồn cuộn lăn xuống.
Mọi người trên sơn đạo nhao nhao phi thân tránh né.
Núi Trung Ương cũng chỉ còn một nửa, phần cuối sơn đạo liền cắt đứt ở nơi đó.
Cũng không còn ai có thể biết, cầm ngọc bích đi tới cuối đường núi thì sẽ nhìn thấy tình cảnh thế nào.
Thần Quang tráo lại vẫn còn tồn tại một cách châm chọc.
Từng đạo thần quang bay trở về trên thân những dị thú thần trạch kia, xem như tháo gỡ liên kết sinh mệnh.
Thi Hoàng Già Huyền và Thiên Hoàng Không Uyên vẫn đang giằng co.
Chỉ là tồn tại khống chế chúng nó đã chết, chúng nó cố định ở nơi đó, lặng lẽ như hai bức tượng.
Mưa to rơi vào phía trên chúng nó, một nửa chảy vào trong bóng đêm, một nửa bốc hơi thành mây.
Toàn bộ oán niệm, hận hồn của thế giới này, những cảm xúc không cách nào tiêu tán, toàn bộ đều rơi vào trong mưa.
Lộp bộp lộp bộp.
Rơi vào trên Thần Quang tráo, bắn ra từng bọt nước màu đen nho nhỏ dày đặc.
“Nở hoa rồi.” Tả Quang Thù nhìn cảnh này trên Thần quang tráo, thì thào nói.
Vậy mà có một loại lãng mạn tàn khốc khó nói lên lời.
Ầm ầm ầm, núi còn đang đổ sụp.
Thế giới này còn đang rên rỉ.
Tất cả quy tắc đều đang sụp đổ, Sơn Hải cảnh rốt cuộc không thể vãn hồi đi về hướng hủy diệt.
“Làm sao bây giờ?” Phương Hạc Linh run giọng hỏi.
Hắn ta sợ chết, hắn ta quá sợ mình chết trước Trương Lâm Xuyên.
Vương Trường Cát cũng không nói lời nào, chỉ lấy tay chộp một cái, lấy ra từ phía sau tấm bia đá ở chân núi một miếng Cửu Chương Ngọc Bích. Hai tay nhẹ nhàng chà xát, liền tạo thành một sợi dây câu, sau đó quấn quanh ngón trỏ.
Đây là tất cả chuẩn bị.
Mà Nguyệt Thiên Nô song chưởng hợp lại, phật quang hiển hiện, mặt có bi thương. Lực lượng Tịnh Thổ lưu chuyển trên người, đã đến lúc cô thuyền độ khổ hải.
Khương Vọng chỉ nói: “Quang Thù, đi theo ta.”
Trên người Đấu Chiêu tỏa ra ánh vàng chói mắt. Bất kể lúc nào, ở đâu, vì chuyện gì, hắn liền muốn tranh vị trí thứ nhất…
Vào lúc này, con phượng hoàng màu xanh lam kia quay đầu lại!
Mưa ngừng rơi.
Không Uyên ngoái đầu nhìn lại, tư thái hết sức duyên dáng.
Con mắt màu lam của nó nhìn về núi Trung Ương trong đống đổ nát, lộ ra lưu quang ửng màu.
Vô số xương sọ trắng bệch lăn xuống, cứ như vậy ngừng lại.
Mà quá trình núi sụp đổ, cũng bị cố định lại.
Núi Trung Ương ngừng lay động, Thần Quang tráo không tiếng động thu lại.
Dòng sông xen vào giữa giữa hư thực đã biến mất. Một thế giới khác của bờ sông bên kia đương nhiên cũng không tồn tại.
Tám miếng ngọc bích vẫn còn khảm phía sau tấm bia đá cổ xưa dưới chân núi đã tự động thoát ly lỗ khảm, bay xuống trong tay từng người lúc trước ấn nó vào lỗ.
Trong tay Khương Vọng nắm hai miếng ngọc bích, miếng của Vương Trường Cát đã tự lấy, những người còn lại mỗi người một miếng.
Giờ phút này mọi người nhìn vào con mắt của Không Uyên, thân ảnh của bọn họ, cũng khắc vào thế giới màu xanh lam kia.
Ánh mắt của Không Uyên cũng không phải như tưởng tượng của mọi người, cứng nhắc khi đã mất đi người khống chế.
Hoặc là nói, ngay từ đầu là trống rỗng, mà lúc này linh động vạn phần.
Điều này làm cho người ta ý thức được, nó cũng có sinh mệnh của mình, đã sinh ra ý chí tự do và linh hồn riêng biệt.
Bầu trời đã không còn tuyết rơi, sau khi cơn mưa đen rơi hết là trời quang. Bầu trời đang sụp đổ kia chậm rãi nổi lên, tất cả đang rơi xuống đều không rơi xuống nữa, lôi điện tàn phá bừa bãi ẩn giấu vào trong mây…
Mà Không Uyên nhìn về phía mọi người tham gia thí luyện Sơn Hải Cảnh, ánh mắt không vui cũng không buồn, không thân cận, cũng không ghét bỏ.
Cái nhìn này.
Thần quang màu xanh lam chảy quanh thân thể, mỗi người cầm ngọc bích đều theo đó biến mất bóng dáng.
Biến mất tại núi Trung Ương.
Khương Vọng chỉ cảm thấy một loại lực lượng sáng ngời nhưng không có nhiệt độ, như một chiếc thuyền lá chở hắn qua biển. Tay trái hắn cầm Thiệp Giang ngọc bích, tay phải cầm Tư Mỹ Nhân ngọc bích.
Bên tai trái chỉ nghe tiếng ca:
“Ta thuở nhỏ ưa mặc đồ lạ, tuổi đã già mà chưa thôi.
Đeo gươm dài lấp lánh, đội mũ thiết vân cho cao vót.…”
Bên tai phải cũng có tiếng ca dài:
“Một mình đi về phía nam, chỉ noi theo gương Bành Hàm!”
Ánh sáng trên ngọc bích bao phủ lấy hắn, khiến cho hắn trong lúc lưu quang vạn chuyển, vẫn có thể nhìn xem Sơn Hải Cảnh mấy lần cuối cùng.
Trong tiếng ca mờ ảo, Thanh Văn Tiên Thái lại nghe được một tiếng phượng minh.
Âm thanh truyền khắp sơn hải.
Khương Vọng mơ hồ nhìn thấy ở phía trước núi Trung Ương, dưới chứng kiến của rất nhiều dị thú.
Phượng hoàng màu đen kia vỗ cánh bay đi, như là khoác lên một tầng bóng đêm, nhưng lại rời khỏi núi Trung Ương, bay về phía đại dương.
Không Uyên ở lại núi Trung Ương, sau đó bay lên trời.
Già Huyền rời khỏi núi Trung Ương, sau đó bay về hướng biển rộng.
Không Uyên tẩy rửa bầu trời, khiến cho vạn dặm trong veo.
Mà Già Huyền mang đi bóng đêm, như một giấc mộng đã biến mất.
Lông cánh màu đen mỹ lệ xẹt qua một quỹ tích tuyệt đẹp, cơn lốc gào thét dịu dàng thổi tan, biển gầm cuồng bạo chậm rãi chảy về.
Thân ảnh xinh đẹp của Già Huyền dần dần đi xa…
Những nơi đi qua biển im sóng lặng.
Trong lòng Khương Vọng bỗng nhiên xẹt qua một câu nói: “Vĩnh trú thử trạch, thiên thụ thần danh.”
Chúc Cửu Âm đánh cắp lực lượng thế giới của Sơn Hải cảnh, sáng tạo ra Không Uyên, nhưng Không Uyên có thật là nó sáng tạo không?
Hỗn Độn tích trữ ác niệm mấy trăm năm, ở trong vô tận thống khổ giãy giụa ra lực lượng, mà lấy Già Huyền làm đòn sát thủ. Nhưng truyền thuyết Phượng Hoàng chín loại… rốt cuộc từ đâu mà đến?
Đối với thế giới này mà nói, Chúc Cửu Âm, Hỗn Độn và Không Uyên, Già Huyền, rốt cuộc có gì khác biệt?
Chúc Cửu Âm và Hỗn Độn đã chết.
Không Uyên và Già Huyền đương nhiên là tân sinh.
Trong lòng Khương Vọng sinh ra một loại minh ngộ.
Không Uyên và Già Huyền đã ổn định trật tự thế giới.
Hiện tại Không Uyên chấp chưởng núi Trung Ương, chính là đang đưa bọn họ rời đi.
Kế tiếp hẳn là lúc thu hoạch.
Bởi vì để cho người thí luyện được công bằng, chính là một trong những quy tắc cơ bản của thế giới Sơn Hải Cảnh.
Mà điều này vừa vặn thể hiện ra sự ổn định của thế giới này…
Cái loại vỡ vụn, cái loại sụp đổ kia, hình như chỉ là ảo ảnh.
Đơn giản là lịch sử của thiên khuynh, lại một lần nữa tái diễn.
Tình tiết đặc sắc hơn một chút, hoặc là không có gì đặc sắc, không có sự khác biệt về bản chất.
Thế nhưng …liền kết thúc như vậy sao?
Trong thần quang màu xanh lam, trong dòng hào quang biến ảo nhanh chóng.
Khương Vọng có một loại cảm giác rất thất lạc.
Cũng không chỉ bởi vì Tam Xoa.
Nhưng loại cảm giác này cũng không kéo dài quá lâu. Trong sự bao phủ của thần quang màu xanh lam, rất nhanh liền có một đạo tin tức tạp nham tràn vào trong đầu, loại cảm giác này dù sao hắn cũng quen thuộc, đã sớm cảm thụ qua ở núi Chương Nga.
Hắn đang tiếp nhận một loại truyền thừa nào đó.
“Chờ một chút!” Khương Vọng bỗng nhiên sinh ra một loại mong đợi: “Ta không muốn cái này, ta không cần truyền thừa gì hết! Phục sinh Tam Xoa cho ta! Chính là con Họa Đấu vương thú bị Hỗn Độn giết chết!”
Nhưng truyền thừa cũng không ngừng lại.
Bản thân quy tắc là không tồn tại nhiệt độ. Tựa như ánh mặt trời rơi trên người ngươi, kỳ thật cũng không quan tâm ngươi cần ấm áp hay không.
Khương Vọng giang tay phải ra, lại hô: “Ta có thể trả lại tinh huyết, xóa đi ký ức ấn pháp, dùng miếng ngọc bích này, đổi một Tam Xoa! Nó có thể không có bất kỳ sức mạnh nào, đều là tưởng tượng ra, Không Uyên, ngươi có thể tiết kiệm càng nhiều lực lượng cho Sơn Hải cảnh!”
Thần quang màu lam không có phản ứng gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận