Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 59: Sau cùng

Ầm!
Ngay lúc Lâm Chính Nhân áp tay vào Trương Lâm Xuyên, đang muốn thôi phát đạo thuật.
Trương Lâm Xuyên bỗng nổ.
Đây không phải là một hình dung khoa trương, mà là một loại miêu tả khách quan.
Không biết lôi điện nội uẩn bao lâu, ở trên người y nổ tung.
Từng sợi tóc của y dựng thẳng lên, khắp toàn thân cháy đen, còn có điện hoa lóe lên.
Mà đối diện y, Lâm Chính Nhân áp sát cũng bị tác động đến, cả người bị nổ bay. Sau khi ngã xuống đất còn co giật.
Đây là lần đầu Lâm Chính Nhân ra sân chiến đấu chật vật như thế.
Mà tạo thành loại hiệu quả này, là một thượng phẩm đạo thuật cấp Ất, sét đánh.
Chỉ là vượt quá mọi người tưởng tượng, mục tiêu công kích của đạo thuật này là chính y, mà không phải là Lâm Chính Nhân.
Ngay lúc Lâm Chính Nhân đánh gãy đạo thuật của mình, y căn bản không duy trì đạo thuật, mà là dẫn động đạo thuật thuấn phát khắc ấn tại Thông Thiên cung, đồng thời trực tiếp công kích mình.
Đây không thể nghi ngờ phi thường mạo hiểm, thậm chí có thể nói là cử động điên cuồng, nếu như Lâm Chính Nhân không lựa chọn công kích cận thân, thậm chí chỉ cần tốc độ hơi chậm một chút, Trương Lâm Xuyên rất có thể trở thành tu sĩ duy nhất ở ba thành luận đạo lần này thua bởi đạo thuật của mình.
Biến thành trò cười cho toàn trường.
May mắn là y cược thắng, cơ hội thắng rất bé nhỏ kia.
Sét đánh gây tổn thương cả hai, mà Lâm Chính Nhân dù sao mới vào lục phẩm, các phương diện chưa tới đỉnh phong. Còn Trương Lâm Xuyên quen thuộc lôi pháp, đã khôi phục sớm trước mấy hơi.
Trương Lâm Xuyên bấm niệm pháp quyết như bay, phải bắt lấy thời cơ này, giải quyết triệt để đối thủ.
Nhưng sắc mặt y bỗng nhiên cứng đờ.
Y phát hiện trong Thông Thiên cung rỗng tuếch!
Một đạo thuật này, không cách nào hoàn thành.
Lúc này y mới chú ý tới, chẳng biết lúc nào, trước người chừng năm bước, mọc ra một gốc cỏ nhỏ hơi mờ, theo gió chập chờn.
Y nhận ra, đó là Dẫn Nguyên Thảo, hạ phẩm đạo thuật cấp Bính.
Hiệu quả là: trong phạm vi Dẫn Nguyên Thảo ảnh hưởng, tăng lớn tiêu hao đạo nguyên.
Khuyết điểm là: Không phân địch ta.
Nhưng Lâm Chính Nhân đã mở ra cửa thiên địa, thời khắc đều có thể nhận nguyên khí thiên địa bổ sung. Trương Lâm Xuyên còn trước cửa thiên địa, chỉ có thể dựa vào đạo nguyên dự trữ trong Thông Thiên cung chiến đấu.
Một, hai, ba... Sắc mặt Trương Lâm Xuyên càng khó coi, trong lúc y không biết chút nào, Lâm Chính Nhân trong chiến đấu đã gieo xuống sân ròng rã chín khỏa Dẫn Nguyên Thảo. Có thể nói nếu không phải sét đánh gãy, gã còn bày ra nhiều hơn.
Rõ ràng chiếm cứ ưu thế cực lớn, rõ ràng thắng lợi dễ như trở bàn tay, Lâm Chính Nhân lại còn chôn xuống thủ đoạn như vậy.
Đây là gia hỏa ổn thỏa cỡ nào, cẩn thận cỡ nào?
Dưới ròng rã chín cây Dẫn Nguyên Thảo dẫn đạo, đạo nguyên Trương Lâm Xuyên đã tiêu hao sạch sẽ.
Cơ hội thắng lóe lên, đã qua.
Lâm Chính Nhân khôi phục lại, phóng người tới.
"Ta thua." Trương Lâm Xuyên khàn giọng nói.
Y đã không có cơ hội thắng, đương nhiên sẽ không để Lâm Chính Nhân có cơ hội ngược đãi mình.
Phong Lâm Thành bỏ lỡ cơ hội tam liên khôi, bỏ lỡ danh ngạch trọng yếu nhất, tiến vào quốc đạo viện.
Nhưng trong tràng không có bất kỳ người nào trách cứ Trương Lâm Xuyên.
Dùng sét đánh đánh lên người mình, đây là hành vi tàn nhẫn cỡ nào.
Huống hồ một kẻ cực kỳ quan tâm hình tượng phong độ của mình, mà lúc này toàn thân cháy đen, ai có thể nói y không cố gắng?
Ngay cả Đổng A cũng không nói gì thêm. Gã không thể nói đệ tử này không cố hết sức.
Kỳ thật đối với Trương Lâm Xuyên, vừa rồi cũng không phải y không có chút cơ hội nào. Chỉ cần y chịu bỏ ra vỡ vụn một đạo toàn, là có thể lâm thời thu được đại lượng đạo nguyên, từ đó bắt lấy khe hở kia, đánh bại Lâm Chính Nhân.
Nhưng nếu vậy, dù cho chiến đấu thắng lợi, y cũng sẽ lui về tu vi bát phẩm, đồng thời một đời đình trệ tại đây.
Như thế dù vào quốc đạo viện, lại có ý nghĩa gì?
Vinh quang đạo viện Phong Lâm Thành mặc dù trọng yếu, nhưng y không thể lấy tương lai mình để liều.
Trọng tài tuyên bố kết quả.
Khôi thủ học sinh năm năm ba thành luận đạo năm nay, chính là tu sĩ đạo viện Vọng Giang Thành lục phẩm Đằng Long cảnh Lâm Chính Nhân.
Sang năm, gã chính là tân sinh quốc đạo viện, tiền đồ xán lạn.
Phong Lâm Thành thu được hai khôi thủ, cũng coi như thanh thế không rơi xuống.
Duy chỉ có luận đạo lần này, đạo viện Tam Sơn Thành không thu được một hạt nào.
Khương Vọng nhìn thấy, đám người Triệu Thiết Hà Dương Hưng Dũng, con mắt đều đỏ.
Nhưng đây chính là cạnh tranh.
Tam Phân Hương Khí Lâu.
Diệu Ngọc cô nương nhìn tấm gương, đang dùng đầu ngón tay, nhẹ nhàng bôi lên son phấn.
Sau lưng nàng, một lão giả áo đen đang quỳ sát cầu khẩn: "Thánh Nữ đại nhân, cầu ngài xuất thủ! Nếu không, người của chúng ta sẽ chết hết!"
"Ta đã nói đừng có tham, các ngươi vừa nghe đến Minh Chúc lại tựa như mất hồn. Hiện tại cầu ta xuất thủ, thì có ích lợi gì? Hư ảnh Quỷ Môn Quan đã đưa đi Vân quốc, ta lấy cái gì đấu với Ngụy Khứ Tật?"
"Là chúng ta già hồ đồ, nhưng bạch cốt sứ giả hắn cũng đồng ý..."
"A." Diệu Ngọc cười cười: "Vậy ngươi mời hắn xuất thủ."
Lão giả áo đen nhất thời không nói gì, chỉ không ngừng dập đầu.
"Ta vừa hiện thân, Ngụy Khứ Tật ngay lập tức sẽ xuất thủ trấn sát ta. Chớ nói chi là còn có Đổng A nhìn chằm chằm. Chúng ta không có cơ hội." Thanh âm của nàng như giận như oán: "Lúc trước ai bảo các ngươi không chịu lưu hư ảnh Quỷ Môn Quan cho ta?"
Lão giả áo đen cắn răng nói: "Bạch Cốt đạo chúng ta tích súc lực lượng không dễ. Nhiều đạo hữu như thế, cứ như vậy chết hết sao?"
"Đủ rồi, đừng ở chỗ ta than vãn nữa. Ta đã bố trí xong hậu thủ, tính toán thời gian, Minh Chúc cũng đã an toàn đưa ra ngoài. Về phần những đạo hữu kia ..."
Diệu Ngọc dừng một chút, đóng hộp son phấn lại.
"Chết thì chết đi."
Bởi vì bố phòng chặt chẽ, điều hành thỏa đáng, toàn bộ rối loạn trong Phong Lâm Thành đột nhiên nổi lên mà được bình loạn.
Nói cho cùng, tin tức Minh Chúc xuất hiện quá đột ngột, Bạch Cốt đạo căn bản không kịp chuẩn bị ổn thỏa, đã phải lựa chọn.
Minh Chúc có ý nghĩa với Bạch Cốt đạo, làm bọn chúng căn bản không thể cự tuyệt. Mà Ngụy Khứ Tật và Đổng A liên thủ, đã sớm bày ra thiên la địa võng.
Kết cục kỳ thật trước khi bắt đầu đã chú định, người Bạch Cốt đạo phái ra lần này sẽ không ai sống sót.
Nhưng điều này cũng không hề nói là thắng bại đã quyết, bởi vì thực tế Bạch Cốt đạo đã chuẩn bị tâm thế toàn quân bị diệt. Chỉ cần thành công đoạt được Minh Chúc, đối với Bạch Cốt đạo không coi là thua.
Trên con đường lớn Thanh Mộc, người bán hàng rong gồng gánh còn đang chậm rãi tiến lên.
Gã rất quen thuộc với tòa thành thị này, giống như sinh ra lớn lên ở đây. Ngụy Khứ Tật sắp đặt mai phục là do gã dự đoán ra, chỉ là không ngờ thế công lại lăng lệ như thế, chuẩn bị quá đầy đủ mà thôi.
Gã biết rõ, lần này các đạo hữu tới hẳn là dữ nhiều lành ít. Thế nhưng gã sẽ không chết.
Dù chuyện đột ngột xảy ra, nhưng gã biết rõ tòa thành thị này, biết rõ thành vệ quân nếu bố phòng toàn lực, trọng điểm chủ lực sẽ ở nơi nào.
Gã có thể thong dong tránh đi.
Phía trước quẹo trái có một con đường nhỏ, đầu đường nhỏ này đi qua một căn nhà tắm.
Gã dự định đi tắm một chút cho trôi khí bụi bẩn. Hàng gánh có thể gửi sư phó trong khi kỳ cọ tắm rửa. Tống sư phó thành thật, sẽ không động đến đồ vật của gã.
Ai có thể nghĩ tới Minh Chúc trân quý như vậy, sẽ tùy tiện gửi tại một nơi sư phó kỳ cọ tắm rửa bình thường?
Gã thậm chí còn có thể ngủ một giấc trong phòng tắm, đợi đến gió êm sóng lặng, lại nghênh ngang ra khỏi thành.
Tóm lại, gã sẽ không chết.
Thế nhưng gã nhìn thấy một người đầu trọc, đang bước vào đầu con đường nhỏ này.
Có lẽ là Phật tông? Thế nhưng tướng mạo tên đầu trọc này quá hung ác, hoàn toàn không giống người trong phật môn.
"Ta ngửi được mùi vị kỳ quái." Tên đầu trọc này nói, đồng thời còn liếm môi một cái.
Người bán hàng rong bỗng nhiên cảm thấy một loại sợ hãi mãnh liệt, gã tụ tập đạo nguyên chuẩn bị chiến đấu.
Lúc này mới phát hiện trái tim của gã, đã không còn.
Toàn bộ thế giới, lâm vào trong bóng đêm vĩnh hằng.
"Thánh Nữ, đó chính là cảnh đáy sông Vong Xuyên sao?" Gã nghĩ đến giây phút cuối cùng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận