Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 187: Yến Quy Sào

Lửa trong lò luyện không tắt, Liêm Tước yên lặng chú ý. Các tài liệu quý hiếm đều được để đâu vào đó. Nếu có người sáng suốt nhìn thấy sẽ biết cái giá Liêm Tước phải trả thế nào.
Trong tài liệu có đầy đủ các thứ như Lưu Kim Thạch, Ẩm Quang Nê có giá trị rất lớn. Chỉ nói về giá trị thôi đã xứng với mệnh bài mà Khương Vọng trả lại rồi.
Liêm thị sống vì việc chế tạo mệnh bài, cho nên bọn họ càng quý trọng tự do. Liêm Tước nói hắn dù chết cũng không giao mệnh bài ra. Câu này không phải nói ngoa. Nếu không phải trong bí cảnh Thiên Phủ hắn không còn biện pháp nào khác, hắn sẽ không coi đây là bằng chứng.
Chỉ có mệnh bài mới biểu hiện tâm ý không thua kém bất cứ kẻ nào. Cho nên phát hiện ra mệnh bài trên người Khương Vọng, hắn đại khái hiểu ra lựa chọn của bản thân trong bí cảnh Thiên Phủ.
Khương Vọng không để hắn chọn sai, hắn cũng sẽ không để Khương Vọng chọn sai.
Một đời đích mạch Liêm thị chỉ có ba lần cơ hội cổ lô đúc binh. Bình thường chỉ dúng cơ hội này tại lúc đột phá bình cảnh đúc binh sư. Hiện giờ hắn nguyện ý sử dụng một lần cơ hội quý giá này để đúc kiếm cho Khương Vọng.
Thực lực Liêm Tước không kém, lúc ấy trong bí cảnh nếu không vì âm mưu của đám người kia liên miên không dứt hắn chưa chắc đã bị loại. Ở khía cạnh đúc binh hắn rất có thiên phú. Nếu không phải vậy thì hắn cũng không phải là một trong số ít người thuộc thế hệ này của Liêm thị nắm giữ mệnh bài của mình.
Vật liệu luyện kiếm từ từ hoà tan trong lò, hắn đánh những ấn quyết khác nhau, mỗi bước đều tinh chuẩn như cơ quan Mặc gia vậy. Từ đầu tới cuối Khương Vọng chỉ ngồi ở bên cạnh nhập định, quán thâu đạo nguyên.
Loáng một cái, ba ngày ba đêm đã trôi qua.
Liên Tước thật sự ngạc nhiên trước đạo nguyên hùng hậu của Khương Vọng.
Ba ngày ba đêm, Khương Vọng không có chút biểu hiện nào của đạo nguyên bị khô kiệt. Hắn không biết bây giờ Khương Vọng có chín đại tinh hà đạo toàn, lại thêm quấn tinh linh xà. Bản thân hắn dù không trùng mạch tu hành thì mỗi ngày cũng có thể tự động sinh ra 84 khỏa đạo nguyên, vượt qua số lượng chín lần chín.
Nếu coi Khương Vọng là một khoáng mạch đạo nguyên, hắn cơ hồ mỗi ngày đều có thể sản xuất ra một trăm nguyên thạch, lại không cần phải nói hắn khổ công tu hành thế nào, từ sáng đều chiều chẳng có lúc nào ngừng nghỉ.
Nếu không phải tập luyện đạo thuật và cọ rửa thiên địa đều tiêu hao một số lượng lớn đạo nguyên, bên trong Thông Thiên Cung đã đầy ắp từ lâu.
Liêm Tước gọi Khương Vọng tỉnh lại từ trong nhập định. “Giai đoạn dung luyện khoáng thạch đã qua, bây giờ ngươi có thể buông lỏng nghỉ ngơi, chờ đến thời điểm ta sẽ gọi.”
Khương Vọng lập tức dừng tay.
Kỳ thật trải qua ba ngày ba đêm quán chú đạo nguyên cũng khiến hắn thực sự mỏi mệt. Liên quan đến trạng thái nhập định, tinh thần của hắn vô cùng tốt.
Liêm Tước chuyên tâm đúc kiếm, hắn cũng không nhàn rỗi đến nhàm chán. Hắn ở bên cạnh phối hợp tu hành, bổ sung thiếu khuyết. Sau đó Tứ Linh Luyện Thể Quyết sau thời gian tích lũy, Thanh Long Thiên và Chu Tước Thiên sớm đã viên mãn. Lúc đầu Huyền Vũ thiên tiến cảnh chậm chạp, sau khi kiến thức quy thú cực lớn kia, khí thế hùng tráng nặng nề thuộc về Bá Hạ huyết mạch cường đại được Khương Vọng dẫn dắt gần như để Huyền Vũ thiên làm một lần là xong.
Chủ công hiện tại của hắn là Bạch Hổ thiên, chỉ kém một bước này là đạt được Tứ Linh viên mãn.
Sau khi hoàn thành Tứ Linh Luyện Thể Quyết hắn sẽ bắt dầu luyện tập ba môn đạo thuật Trọng Huyền Thắng tìm được.
Không nói tới Phược Hổ đã khắc ấn Thông Thiên Cung, Hoa Hải và Kim Cức Hoàng Quan còn cần nhiều rèn luyện mới có thể tiện tay sử dụng.
Ba ngày nữa lại trôi qua.
Liêm Tước say mê với các điều chỉnh mỏ dịch, đến lúc này hắn mới buông lỏng nhìn Khương Vọng, không nhịn được bảo. “Ngươi vẫn luôn cố gắng tu hành như vậy sao? Chẳng lẽ ngươi không cần nghỉ ngơi thả lỏng chút nào?”
“Ta quen rồi.”
Liêm Tước gật đầu. “Ngươi có thể trở thành người chiến thắng trong Thiên Phủ bí cảnh đùng là không phải ngẫu nhiên.”
Nghĩ một lát hắn lại nói. “Kiếm của ngươi sẽ nhanh thành hình, ngươi có suy nghĩ gì không?”
Khương Vọng nhìn đối phương một cách nghiêm túc. “Ngươi vất vả rồi.”
Lời này không phải lời xã giao. Hắn khổ tu liên tục nhưng cũng biết Liêm Tước đã lao tâm khổ tứ như thế nào. Nói không khoa trương chứ hình ảnh Liêm Tước sát bên ánh lửa lò thật quen thuộc và dễ chịu.
Liêm Tước nhìn bên trong lò luyện nói. “Ta hỏi là ngươi có suy nghĩ gì về thanh kiếm không chứ không hỏi ngươi nghĩ gì về ta.”
Khương Vọng cười cười. “Ngươi là thế gia đúc binh, là thiên tài trong việc này rồi, ta không có suy nghĩ gì cả, mọi việc đều đặt niềm tin ở ngươi.”
Liêm Tước nhún vai không nói gì thêm. Qua chừng thời gian nửa nén hương cháy sau, hai tay hắn biến ảo đánh ra từng đạo ấn quyết. Cuối cùng tay phải kéo ra bên ngoài một phát, tương dịch kim loại nóng hổi từ bên trong lò nhảy ra. Vừa mới thoát ra ngoài không khí nó đã gây ra những tiếp nổ lốp ba lốp bốp.
Tương dịch kim loại ngưng kết thành một thanh sắt đỏ thẫm nhưng nhanh chóng trở nên thâm đen, cuối cùng bị Liêm Tước đưa lên trên một cái đe sắt.
“Đến đi, ngươi tự mình rèn nó.” Liêm Tước đưa cho hắn một cái chùy sắt to bằng đầu người.
Khương Vọng nhận lấy, cánh tay lập tức trầm xuống phải điều động đạo nguyên mới trở lại bình thường thì trong lòng không khỏi thất kinh.
Nên biết thể phách hắn hiện giờ phải có lực lượng cả ngàn cân, vậy mà cầm cái chùy thiết cũng tốn sức như vậy.
“Ta đi chuẩn bị bước cuối cùng, ngươi chịu trách nhiệm rèn kiếm phôi. Chính diện rèn năm ngàn lần, mặt bên kia rèn năm ngàn lần. Cứ như vậy ta chưa bảo ngừng thì không được ngừng.”
Liêm Tước dặn xong thì quay người đi vào trong kiếm trận. Phía sau hắn đã vang lên tiếng rèn sắt.
Không biết qua bao lâu, Khương Vọng đứng dậy, hắn hoàn toàn không nhớ rõ về thời gian nữa. Hắn quá mệt mỏi, cánh tay đã mất đi cảm giác, hoàn toàn chết lặng.
Mặc dù hắn nắm giữ rất nhiều pháp môn vận kình nhưng đến cuối cùng đành chỉ dựa vào bản thân tứ chi. Hắn hoàn toàn dựa vào ý chí cá nhân để kiên trì, dựa vào đạo toàn tinh hà liên tục sản xuất đạo nguyên để cố gắng chèo chống.
Từ đầu đến cuối Liêm Tước không hề xuất hiện, hắn còn hoài nghi không biết đối phương có phải đã về nhà đi ngủ rồi không nữa. Tất nhiên đối phương không thể ngủ một thời gian lâu như vậy được. Liêm Tước đã dặn đối phương chưa nói dừng thì hắn không được dừng, cho nên hắn không thể ngừng tay.
Dù sao đây cũng là thanh kiếm rèn cho bản thân hắn. Trước hắn không có gì, phía sau không có ai. Hắn chỉ có thể dựa vào bản thân. Kiên trì là thứ duy nhất hắn có.
ở vô số lần rèn sắt hắn mơ hồ sinh ra một loại liên hệ nào đó với kiếm phôi. Đó là một cảm giác rất yếu ớt nhưng hắn không dám xem nhẹ. Nhất là đến lúc Khương Vọng không tự chủ được vận chuyển pháp môn luyện thể Bạch Hổ. Lúc trước tu tập Tứ Linh Luyện Thể Quyết, Khương Vọng lấy Bạch Hổ Luyện Thể Quyết làm cơ sở thôi diễn, Bạch Hổ Thiên mới là quan trọng nhất. Bây giờ Tứ Linh Luyện Thể Quyết chỉ còn một thiên cuối cùng, thanh kiếm lại vô tình hợp với tây Kim.
Việc rèn sắt cứ diễn ra liên tục, cánh tay Khương Vọng lại dần dần khôi phục tri giác. Đầu tiên là bủn rủn, sau đó là đau nhức kịch liệt hắn đều cắn răng chịu đựng. Cuối cùng hắn cảm thấy huyết dịch lưu động trong cánh tay, cảm giác rất ấm áp, mãnh liệt. Bạch Hổ luyện thể tiến triển thần tốc. Lúc thích ứng rồi, thậm chí vào thời điểm giai cảnh hắn mới nghe thấy giọng nói của Liêm Tước.
“Được rồi”.
Giọng nói của Liêm Tước chứa đầy mệt mỏi. Khương Vọng vô thức ngừng tay.
Trạng thái phấn khích khi tu hành Tứ Linh Luyện Thể Quyết biến mất, hắn cảm thấy toàn thân không còn chút sức lực nào.
Liêm Tước lại không để ý đến hắn, hai tay hắn đỏ đậm, trực tiếp dùng tay không nắm kiếm phôi nóng rực rèn đi rèn lại, rồi tiếp tục đưa vào trong lò.
“Ba ngày ba đêm vừa rồi ta trai giới luyện tâm, vận dụng bí pháp Liêm thị để làm thật tốt việc chuẩn bị.”
Thì ra ba ngày ba đêm đã trôi qua. Khương Vọng mơ màng nghĩ.
“ta để ngươi nhập định chính là muốn ngươi có đạo nguyên tinh khiết nhất, muốn để kiếm của ngươi từ lúc bắt đầu sinh ra đã có liên thông với đạo nguyên của ngươi, sau đó để ngươi rèn kiếm phôi vì quán triệt tinh khí thần của ngươi, xua đi tam muội.”
Liêm Tước bấm niệm pháp quyết như bay, biểu hiện cuồng nhiệt.
“Cho nên ta không cần hỏi ngươi. Đây chính là thanh kiếm ngươi mong muốn nhất. Hiện giờ ngươi đã có thể đặt cho nó một cái tên.”
Khương Vọng cố gắng giương mắt nhìn lại, hai mắt hắn chợt sáng lên, từ đó chợt chảy xuống một giọt nước mắt.
Trước mắt Khương Vọng, hắn không nhìn thấy rõ hình dạng kiếm phôi ở trong lò lửa nhưng có thể cảm nhận được một khí tức sắc bén vô cùng. Trong tích tắc này, năm lần rèn búa lần lượt hiện trôi qua tâm trí hắn. Thời điểm quán thâu đạo nguyên để rèn kiếm hắn muốn quên mất bản thân mình. Kiếm phôi trước mắt này theo một cách nào đó đã chiếu rọi nội tâm của hắn.
Thứ chôn sâu trong nội tâm Khương Vọng là cái gì đây?
Là ánh trắng sáng vĩnh viễn hắn không thể chạm tới, là từng bước chân đi tới lý tưởng, là vĩnh viễn không thể quay lại cố hương. Khương Vọng cảm thấy một loại tâm tình khó nói thành lời, hắn buột miệng.
“Hãy gọi nó là Trường Tương Tư đi.”
“Trường Tương Tư.” Liễm Tước thì thầm cái tên này rồi kinh ngạc nhìn kiếm phối.
Không có binh sư đúc nào không có tình cảm với thứ binh khí mình tạo ra, nhưng hắn rất rõ thành kiếm này còn chưa thành hình mà đã cảm nhận được nội tâm của nó.
Năm đó cố quốc Liêm thị chính là Hạ quốc bây giờ, nhưng Hạ quốc không phải là quốc gia huỷ diệt cố quốc của Liêm thị, quốc gia trước Hạ quốc đã vì Hạ quốc phạt diệt, nhưng cừu hận bây giờ cũng không tìm thấy nguồn gốc phương hướng nữa.
Lúc cố quốc bị diệt, cả tộc Liêm thị chạy tứ tán rồi rời đến Tề quốc. Nhiều năm sau đó Liêm thị là khách tha hương, người của Liêm gia cũng là người tha hương. Liêm thị không có được sự chào đón của người Tề bản địa, phải chịu đủ mọi xa lánh, cũng không được triều đình Tề quốc tín nhiệm.
Vì muốn tưởng niệm cố thổ mà cố quốc nằm ở phía nam nên Liêm thị dựng lên tòa thành đặt tên là Nam Diêu.
Sau nhiều năm phát triển, cố đô sớm đã biến mất trong bụi bặm thời gian, Liêm thị cũng dựa vào khả năng đúc binh mà tạo dựng được danh hào, dần dần kiếm được một chỗ cắm dùi ở Tề quốc. Nhưng sự kỳ thị lúc ban đầu chưa hề biến mất hoàn toàn, ngăn cách từ đầu vẫn còn tồn tại.
Lúc trước ở bên ngoài Mãn Nguyệt Đàm, Trọng Huyền Thắng bảo Khương Vọng không cần kiêng kị Liêm thị, mặc dù vẫn có tình bằng hữu nhưng ít nhiều điều này vẫn được thể hiện ra. Trong lòng rất nhiều tộc nhân Liêm thị, bọn họ mãi không thể quay về cố hương, vĩnh viễn là người tha hương mà thôi.
Liêm Tước chậm rãi thu quyết, đem thanh kiếm được bao quanh bởi một màn sáng ném vào tay Khương Vọng, giống như giao phó một chùm ánh sáng vậy.
Màn sáng tản đi để lộ ra một thân kiếm nhỏ dẹp, kiếm cách như trăng tròn. Đường vân trên kiếm quấn lấy nhau như sợi dây tương tư. Thân kiếm thẳng tắp, cạnh kiếm mỏng manh mà sắc vô cùng. Mũi kiếm ẩn chưa thần hoa. Chuôi kiếm đen như mực, thân kiếm lại như ánh tuyết không có nửa điểm tạp vật. Trên thân kiếm có khắc ba chữ Tề văn.
Kiếm tên Trường Tương Tư.
Kiếm minh Yến Quy Sào.
Trường Tương Tư.
Thay mặt Khương Vọng tại Nam Diêu.
Trường Tương Tư, Yến Quy Sào.
Sương trăng trữ rượu say ba tháng.
Phồn hoa như trang liễu như eo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận