Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2162: Pháp Vô Nhị Môn (2)

Lúc này tông môn nhân Huyết Hà tông đã tụ lại trên quảng trường. Trong đôi mắt hầu như đều đỏ như máu, tất cả đều bi phẫn nhìn Ngô Bệnh Dĩ. Bọn họ không rõ, vì sao tông chủ của họ đều đã chiến tử vì nhân tộc ở Nghiệt Hải rồi, cái tên đại tông sư bỏ đi này của Tam Hình Cung, còn cứ trách hỏi Huyết Hà tông nữa?
Nhưng mà ánh mắt của ai, nào có thể dao động một vị Diễn Đạo chân quân chứ?
Không phải chân quân không thể đấu với chân quân.
Khấu Tuyết Giao vốn dĩ không có tư cách đứng trước mặt Ngô Bệnh Dĩ!
Nhưng mà tới lúc này rồi, Huyết Hà tông đã chẳng còn ai có thể đứng ra nữa.
Nàng ta bất đắc dĩ, không thể không là người đứng ở chỗ này.
Cho nên nàng ta thẳng lưng, nhìn chằm chằm Ngô Bệnh Dĩ, cắn răng nói:
“Ngô tông sư, chuyện này đã bình ổn rồi, hiện tại Họa Thủy trời yên biển lặng!”
Ngô Bệnh Dĩ chỉ hỏi:
“Vậy thì nó liền chưa từng xảy ra sao?”
“Chuyện này không gây nên bất cứ tổn thất nào đối với hiện thế! Trái đắng mà Huyết Hà tông chúng ta tạo ra, chúng ta đã tự ăn rồi!”
Khấu Tuyết Giao phẫn nộ nói:
“Các ngươi còn muốn như thế nào nữa!?”
Chân mày Ngô Bệnh Dĩ xếch lên:
“Tư các chủ của Kiếm Các vô duyên vô cớ chạy đến Họa Thủy một chuyến, không tính là tổn thất? Trần viện trưởng của thư viện Mộ Cổ tới đây, ta từ Thiên Hình Nhai đến đây, Nguyễn giám chính từ Nam Hạ đến đây, thời gian và tinh lực của chúng ta, là thứ mà Huyết Hà tông các ngươi có thể tùy ý lãng phí, ý ngươi là như thế sao?”
Ông ta lạnh lùng nhìn Khấu Tuyết Giao:
“Khấu hộ pháp! Bổn tọa ngược lại muốn hỏi ngươi, nếu như hôm nay Họa Thủy không được trấn trụ, nếu như Hoắc Sĩ Cập chết uổng công. Ngươi còn có thể dõng dạc nói với ta ‘chuyện này không hề gây nên bất cứ tổn thất nào đối với hiện thế’ như vậy sao?”
“Nhưng sự thật là sóng gió Nghiệt Hải quả thật đã được loại bỏ! Mấy vị đại nhân thân phận tôn quý, sẽ không dễ dàng ra tay, Huyết Hà tông ta cũng cam nguyện bù đắp tổn thất.”
Khấu Tuyết Giao đè nén phẫn nộ:
“Nhưng hiện tại là lúc nào? Ngài mới đi ra khỏi cánh cửa Hồng Trần, trước đó một khắc tông chủ của chúng ta mới vì trấn Họa Thủy mà chết. Ngô tông sư ngài lại ngay lúc này mở miệng hỏi tội, chẳng lẽ không khiến lòng người giá lạnh sao?”
“Sóng gió Nghiệt Hải quả thật đã ta, cho nên tội nghiệt của Huyết Hà tông các ngươi có thể giảm bớt.”
Ngô Bệnh Dĩ mặt vô cảm nói:
“Ngươi hỏi ta hiện tại là lúc nào, chấp tội vấn hình, chưa bao giờ phải nhìn giờ. Thời điểm đối với Khấu hộ pháp ngươi, rất quan trọng sao?”
Khấu Tuyết Giao đỏ mắt nói:
“Từ lúc bắt đầu chúng ta đã biết mình đã sai, chúng ta cũng luôn luôn không hề từ bỏ việc bù đắp!”
“Nhưng từ lúc mới bắt đầu, các ngươi liền lựa chọn giấu giếm, phải không? Xem ra chuyện này Khấu Tuyết Giao ngươi cũng hiểu rõ tình hình. Hiểu rõ nhưng giấu giếm, là hành vi bao che.”
Ánh mắt Ngô Bệnh Dĩ nghiêm túc dò xét bốn phía:
“Từ trên xuống dưới Huyết Hà tông, không chỉ một mình Hoắc Sĩ Cập che giấu tội nghiệt. Huyết Hà tông các ngươi có vấn đề rất lớn! Phạt một người, đủ sao?”
Khấu Tuyết Giao bị lời nói này làm cho kinh ngạc, nhất thời im bặt.
Câu cuối Ngô Bệnh Dĩ nói, ngoài mặt là đang hỏi, trừng phạt một người là đủ sao? Trên thực tế câu này xuất phát từ kinh điển pháp gia [Ngũ Hình Thông Luận].
Chính là do tiên hiền pháp gia thời trung cổ Vệ Hạnh Sở viết, trong đó viết:
“Phạt một người, đủ sao? Phạt vạn người, đủ sao?”
Mà đáp án dĩ nhiên là… “Có tội không tha!”
Bộ kinh điển này, chính là thể hiện tư tưởng diệt cỏ tận gốc của pháp gia.
Trong ngữ cảnh của Ngô Bệnh Dĩ lúc này, lại càng có ý muốn đại khai sát giới!
Khấu Tuyết Giao sao có thể không sợ hãi?
“Ngô tông sư.”
Viện trưởng thư viện Mộ Cổ Trần Phác, lúc này lên tiếng:
“Pháp lý không thể thiếu tình người, sự tình diễn biến đến kết quả hiện tại, mỗi người chúng ta đều không muốn nhìn thấy. Nhưng mà…”
Ngô Bệnh Dĩ không thèm nhìn đến ông ta, chỉ lạnh nhạt nói:
“Củ Địa cung chấp chưởng luật, hiểm cảnh trong thiên hạ, đều thuộc trách nhiệm. Trần viện trưởng nếu có ý kiến, có thể đến Thiên Hình Nhai ta nói chuyện.”
Ông ta không cho ai thể diện, ngay cả lời cũng không cho Trần Phác nói xong!
Nguyễn Tù mới đến, đối với chuyện này cũng chỉ mới nghe qua đại khái, lúc này đứng yên, hoàn toàn không có ý lên tiếng.
Tư Ngọc An thảo kiếm nơi eo, khoanh tay lại, cũng không nói lời nào.
“Ngô tông sư nhất định phải như thế sao?”
Khấu Tuyết Giao căm hận nói:
“Trên dưới Huyết Hà tông ta đã vì nó mà trả giá đắt!”
“Các ngươi trả giá có đủ không, chính các ngươi nói không tính. Ta nói cũng không tính, do luật định đoạt. Cân nhắc mức hình phạt định tội, tự có luật pháp. Chức trách của Huyết Hà tông là trấn thủ Họa Thủy, Hoắc Sĩ Cập tuẫn đạo mà chết, chết có ý nghĩa. Ông ta không có lỗi với chức trách của mình, lỗi lầm của ông ta cũng đã được xóa sạch, nhưng ông ta chỉ có thể đại biểu cho chính mình.”
Vẻ mặt Ngô Bệnh Dĩ vẫn không hề dao động, theo luật pháp nói:
“Là ai gây nên sóng gió Họa Thủy, gây thành họa lớn… Tự mình đứng ra, hay là để ta tự tra ra?”
Sắc mặt Khấu Tuyết Giao cực kỳ khó coi.
Nếu để cho Ngô Bệnh Dĩ tự mình điều tra, Huyết Hà tông sợ rằng không chỉ phải giao ra một chân nhân đơn giản như vậy.
Nhưng mà nếu để tự nàng ta giao chân nhân ra, sao nàng ta có thể cam tâm?
Toàn bộ quảng trường, lâm vào trong một bầu không khí trầm lặng nghiêm túc.
Đúng lúc này, Nguyễn Tù bỗng nhiên chuyển mắt nhìn về nơi xa, giống như nhìn thấy gì đó.
Ngô Bệnh Dĩ càng trực tiếp hơn, đã thò tay ra, cách không cho một trảo!
Không có bóng dáng rõ ràng, thậm chí sức mạnh dao động còn rất khó cảm nhận được.
Nhưng mà vượt qua cách trở hữu hình vô hình, ông ta đã bắt được một vật gì đó, đưa tới trước mặt, mạnh tay ném xuống đất!
Ảo ảnh ngưng thật, là một lão nhân tóc bạc hơi thở cuồn cuộn, cứ thế bị ném xuống quảng trường, nứt xương đứt gân, nhe răng nhếch miệng, đau đớn không chịu nổi!
“Tư trưởng lão!”
Lão giả bị Ngô Bệnh Dĩ bắt được, ném trên quảng trường, rõ ràng chính là một trong ba đại trưởng lão của Huyết Hà tông.
Nhìn thấy tình hình của người này, tông đồ Huyết Hà tông trên quảng trường hầu như đều chen lấn đến gần.
Nhưng lại bị Khấu Tuyết Giao lớn tiếng quát bảo ngừng lại:
“Các ngươi làm gì?! Lui ra!”
Đối mặt với cường giả Diễn Đạo như Ngô Bệnh Dĩ, sự chênh lệch số lượng có thể bị san bằng.
Không có mười vạn cường quân, không có quân trận đỉnh cấp, không có chân nhân binh đạo cao thâm dẫn dắt, lấy gì so với Diễn Đạo chân quân?
Toàn bộ người Huyết Hà tông ở trên quảng trường cộng lại, cho dù có cộng thêm Bành Sùng Giản đang bất tỉnh, chống lại Ngô Bệnh Dĩ, chỉ là tự tìm đường chết mà thôi.
Ngay lúc nãy, Tư Minh Tùng trốn trong sơn môn Huyết Hà tông vừa muốn chạy trốn, kết quả liền bị Ngô Bệnh Dĩ trở tay bắt về.
Lúc này trốn, việc ai khiêu khích gây nên sóng gió Họa Thủy, đã không đánh mà khai.
Khấu Tuyết Giao quát lui đệ tử Huyết Hà tông, tỏ rõ thái độ không tranh chấp nữa, khấu đầu thi lễ với Ngô Bệnh Dĩ, khẩn cầu nói:
“Nể tình Huyết Hà tông trấn thủ Họa Thủy năm vạn bốn nghìn năm, Ngô tông sư có thể giơ cao đánh khẽ hay không? Huyết Hà tông đã mất Hoắc Sĩ Cập, khó có thể thừa nhận việc mất đi một trưởng lão nữa. Sau này ta nhất định sẽ quản chế nghiêm khắc, bảo đảm chuyện tương tự sẽ không xảy ra lần nữa. Giam Tư Minh Tùng vào địa lao trăm năm, ta tự mình canh giữ! Người xem có được không?”
Ngô Bệnh Di chỉ nhạt giọng nói:
“Người này có hình phạt thế nào, tự Củ Địa cung sẽ lo. Không liên quan đến Huyết Hà tông các ngươi.”
Lúc Khấu Tuyết Giao phẫn nộ, thái độ của ông ta như vậy. Lúc Khấu Tuyết Giao chịu thua, thái độ của ông ta vẫn như vậy.
Mọi người ở đây đều hiểu, hôm nay nếu bị Ngô Bệnh Dĩ mang đi, Tư Minh Tùng chắc chắn phải chết.
Nhưng mà Khấu Tuyết Giao căn bản không có cách nào ngăn cản.
Nếu lúc này nàng ta cường ngạnh xuất động Huyết Hà tông, đối mặt với một vị cường giả Diễn Đạo hàng thật giá thật, chấp chưởng Tam Thiên Hồng Trần kiếm như nàng ta, cũng chỉ bất lực!
Ánh mắt nàng ta buồn bã nhìn về phía Trương Phác, Tư Ngọc An, thậm chí là Nguyễn Tù.
Nhưng không có bất kỳ ai đáp lại.
Bởi vì bất kỳ ai đáp lại cũng đều vô dụng.
Đối mặt với viện trưởng thư viện Mộ Cổ Trần Phác, Ngô Bệnh Dĩ còn trực tiếp nói ông ta lên Thiên Hình Nhai nói chuyện. Đây là nói rõ thái độ không tiếc nghênh chiến, quyết tâm giữ gìn luật lệ của Ngô Bệnh Dĩ, lạnh lùng và cứng rắn đến đáng sợ.
Tư Ngọc An thậm chí là Nguyễn Tù nếu lên tiếng, cũng chỉ chuốc lấy mất mặt, trừ phi có quyết tâm khai chiến cùng với Tam Hình Cung, nếu không thì căn bản vô ích.
Nguyễn Tù mới đến đây, hiểu biết chỉ nửa vời, bản thân lại đại diện cho Tề quốc, tất nhiên không có động lực chống đỡ giúp Huyết Hà tông.
Tư Ngọc An mặc dù lúc ở cánh cửa Hồng Trần, nghe được lời nhờ vả trước lúc hi sinh của Hoắc Sĩ Cập, mặc dù cũng cảm động vì cái chết của Hoắc Sĩ Cập. Nhưng luật lệ của Củ Địa cung cả thiên hạ đều tán thành, Ngô Bệnh Sĩ thi hành luật là thuận theo ý trời, ông ta tối đa cũng chỉ có thể khuyên giải đôi câu, sao có thể rút kiếm chống lại Ngô Bệnh Dĩ?
Thái độ Ngô Bệnh Dĩ cứng rắn như vậy, ông ta liền dứt khoát khuyên cũng không khuyên nữa.
Nói đến nói đi, Tư Minh Tùng này quả thật đáng chết.
Ngô Bệnh Dĩ vì sự hi sinh của Hoắc Sĩ Cập, thả cho Tư Minh Tùng một con ngựa, là chuyện nhiều người có thể hiểu. Ngô Bệnh Dĩ không cho ai thể diện, không quan tâm đến chuyện gì, nhất định phải thi hành luật, thì người khác cũng không thể nói gì.
Vì sao Trương Phác bị Ngô Bệnh Dĩ không chút nể tình bác bỏ, cũng chỉ im lặng? Bởi vì chuyện Trương Phác muốn cầu tình thay cho Huyết Hà tông, cũng không chiếm lý.
Trương Phác có “nhân” của Trương Phác, Ngô Bệnh Dĩ có “pháp” của Ngô Bệnh Dĩ.
“Hu hu..”
Tư Minh Tùng tóc bạc rối loạn, thở hồng hộc từ trên mặt đất bò dậy.
Mọi người đều biết kết cục của ông ta đã định.
Mọi người đều nhìn ông ta.
Mà ông ta nhìn Ngô Bệnh Dĩ, nhếch khóe miệng, thê lương nói:
“Ngươi đúng là chí công vô tư, Tam Hình Cung ngươi quả là quy củ… Ngươi thắng rồi!”
Ông ta cất cao giọng:
“Ngươi là người giữ lẽ công bằng nhất trên đời!”
Ông ta lảo đảo đi về phía trước hai bước, nhìn chằm chằm vào Ngô Bệnh Dĩ:
“Việc ta làm, ta nhận! Mưu đồ Diễn Đạo, nhiễm Họa Thủy, ta quả thực bị trừng phạt đúng tội. Hiện tại Hoắc Sĩ Cập cũng đã chết, Bành hộ pháp cũng bị thương, con đường Diễn Đạo của ta cũng đã cùng. Chuyện đến nước này, ta chỉ có một thỉnh cầu…”
Ngô Bệnh Dĩ chỉ thờ ơ khoát tay:
“Ngươi không có tư cách thỉnh cầu.”
Một sợi xiềng xích trắng thuần đã chui ra từ hư không, khóa chặt Tư Minh Tùng lại giống hắn như cái bánh chưng. Pháp gia có thập đại xiềng xích, uy chấn thiên hạ. Sợi đầu tiên tên là [Pháp Vô Nhị Môn], thuần một màu trắng, không thể phá vỡ, không thể biến chất.
Đại biểu một khi luật pháp được chế định, không thể tùy ý thay đổi. Một khi bị nó khóa lại, không thể thay đổi, ngàn năm không mở. Núi sông có dịch, luật pháp không dời!
“Tư Minh Tùng ta đường đường là một chân nhân, há có thể chết nơi phòng tối!”
Tư Minh Tùng liều mạng giãy giụa đứng lên, dùng hết khí lực, đối kháng với xiềng xích trắng thuần kia.
Sức mạnh chân nhân, dời sông lấp biển chỉ trong một suy nghĩ, nhưng mà ông ta lại chẳng thể thoát nổi sự trói buộc!
Lúc này nếp nhăn trên mặt ông ta thêm sâu, vẻ mặt điên cuồng lại thê lương:
“Ta không cầu sống, ta không cầu đặc xá! Huyết Hà tông không có kẻ hèn nhát! Ngô tông sư! Ném ta vào Họa Thủy, để ta chết trên chiến trường trấn áp Họa Thủy, ta tình nguyện đi theo Hoắc Sĩ Cập, chiến tử vì Huyết Hà tông!”
Cho dù Tư Minh Tùng quả thật là tội đồ khơi liên biến động Họa Thủy, quả thật đáng chết. Thì lời thỉnh cầu lúc này ông ta khó khăn gào to, cũng khó tránh khỏi khiến người ta động dung.
Nhưng Ngô Bệnh Dĩ vẫn như cũ không hề lay chuyển.
“Tâm tính không tốt, sợ ngươi lại làm quân lương cho Họa Thủy. Ta không đồng ý!”
Giơ tay lên nhấn một cái, Tư Minh Tùng đang điên cuồng lập tức hôn mê, ngã xuống đất, bất tỉnh nhân sự!
Bạn cần đăng nhập để bình luận