Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1084: Anh hùng thiên hạ

"Người xuất chiến Nội Phủ cảnh Kinh Quốc là Hoàng Xá Lợi, thân mang bốn thần thông, đã từng thể hiện hai môn thần thông trước mặt người khác...
Trận chiến gần đây nhất là với...
Trong trận này...
Cha là Hoàng Phất - Đại tướng quân của Hoàng Long Vệ, được xưng là "Hoàng hòa thượng", gia truyền...
Nhìn phần tư liệu cực kỳ tường tận trên tay, Khương Vọng thở dài.
"Cái này phải tốn bao nhiêu tâm tư?"
Trọng Huyền Thắng bên cạnh nói: "Biết người biết ta trăm trận trăm thắng. Việc này dù sao cũng phải làm, nhưng Trần Trạch Thanh tự mình phụ trách công tác tình báo Hoàng Hà Hội lần này khiến ta cũng khá bất ngờ. Chắc là vì Kế Chiêu Nam."
Khương Vọng xem một chút, chợt nhớ ra một chuyện bèn hỏi:
"Phần tài liệu trong tay ta tường tận như thế, vậy tài liệu của nước khác liên quan tới ta chắc cũng không thiếu?"
"Nói nhảm!" Trọng Huyền Thắng xùy một tiếng: "Ngươi đại diện cho Tề Quốc, nhìn khắp thiên hạ, có ai không nhìn chằm chằm vào ngươi?"
Sau đó, gã lại nói: "Làm sao? Ngươi còn chưa chuẩn bị kỹ?"
Khương Vọng trầm mặc chốc lát rồi nói: "Không sao. Ta cũng nên bị người ta biết đến."
Đường ranh giới giữa sống và chết vẫn luôn kéo dài thật xa.
Một bên là thảo nguyên sinh cơ bừng bừng, một bên là hoang mạc tĩnh mịch tối trầm bát ngát.
Với các chiến sĩ canh giữ "đường sinh tử" này, điều khiến người ta khó chịu nhất ở biên hoang này có lẽ không phải là "Ma."
Bởi vì đã rất nhiều năm rồi Ma triều chưa từng xuất hiện, chỉ có lẻ tẻ vài Âm ma lạc đường, đôi khi lại là chuyện vui.
Cho nên, giày vò lớn nhất, hẳn là sự chờ đợi không mục đích, và sự cảnh giác không bao giờ được buông lỏng.
Biên hoang buồn tẻ, khiến cho không ai có thể chịu nổi.
Đương nhiên, chỉ có người chưa từng trải qua Ma triều mới cảm thấy như vậy.
Vũ Văn Đạc đã đóng giữ tại đường sinh tử này ba năm.
Nói là mạ vàng cũng được, hay làm bộ làm dáng cũng được, thân là huyết mạch danh môn Vũ Văn thị Mục quốc, y đã thật sự tiêu hết ba năm thanh xuân ở đây.
Đủ để làm gương mẫu cho thế hệ quý tộc trẻ tuổi Mục quốc.
Lấy địa vị và quyền lực thực tế, con em chân huyết ở Mục quốc đại khái giống với đích tử danh môn của Tề quốc, nhưng thân phận này không phải là dựa vào danh phận mà có, mà là xem khi đứa trẻ mới ra đời, huyết mạch có tiếp cận với tổ tiên hay không.
Một đứa trẻ do nô lệ sinh ra cũng có thể là con em chân huyết.
Mà một đứa con quý tộc cũng có thể chỉ là một đứa trẻ bình thường, không đủ tư cách mang theo cái danh "chân huyết".
Đương nhiên, nếu con của nô lệ là chân huyết thật cũng sẽ không ai để nô lệ nuôi lớn nó, mà giao cho chủ mẫu nuôi.
Những phụ nhân dòng dõi quý tộc không sinh ra được chân huyết, bình thường cũng nhận nuôi trẻ con chân huyết để duy trì địa vị tôn quý của bản thân.
Nói tóm lại, con em chân huyết danh môn ở Mục quốc có thể thoải mái rong ruổi trên thảo nguyên vô tận này.
Có thể trói buộc bọn họ chỉ có ý chí của Thần và hoàng mệnh nơi vương đình.
Đương nhiên, xét thực tế, tranh đoạt tài nguyên giữa các con em chân huyết cũng vô cùng kịch liệt.
Con trai con gái thảo nguyên vốn nên đi chăn thả, đi săn, đi chiến đấu, muốn nằm hưởng trong lều vải thì chỉ chịu chết đói mà thôi.
Trong lều vải của Vạn phu trưởng, Vũ Văn Đạc đầu đầy tóc thổn thức nói: "Triệu, Duệ Cai của ta! Ta muốn quay về vương đình!"
Lúc này, Triệu Nhữ Thành đang ngồi trước chậu than, thuần thục dùng đao nhỏ cắt thịt dê rồi nhét vào trong miệng ăn ngon lành, bóng nhẫy mỡ.
Thực ra gã cũng không cần dùng cách này để làm dịu cơn đói.
Chỉ là, chỉ có người xâm nhập vào hoang mạc vô ngần mới hiểu được, tư vị tươi sống của thế gian này là một cảm nhận tốt đẹp dường nào.
Chiến đấu trong hoang mạc suốt một thời gian dài, tóc dài đã khô không khốc, không hơi đâu mà chăm sóc, gã bèn dứt khoát cắt cụt đi.
Triệu Nhữ Thành cắt tóc chỉ còn một tấc, vẻ bề ngoài vô cùng tuấn mỹ lại thêm vài phần hung hãn.
Gã mặc một cái áo choàng ngắn bằng da đầy bụi bẩn, không biết là từ da con gì, chỉ biết là rất bền. Giày vàng như đất, cũng không biết màu nó vốn thế hay là được hoang mạc nhuộm vàng.
Lúc này, tuy gã luôn miệng ăn không thèm để ý đến hình ảnh, cũng ăn mặc nhếch nhác vô cùng, nhưng không hiểu sao vẫn vô cùng mỹ lệ động lòng người.
Vẻ đẹp này không liên quan đến giới tính, cũng không phải ở trang phục.
Vũ Văn Đạc vẫn cảm thấy, có lẽ Triệu Nhữ Thành là do thần tạo nên, nếu không, làm sao có thể hoàn mỹ đến thế?
Y lặp lại một câu: "Trung tâm quyền lực toàn bộ thảo nguyên, vương đình chí cao."
Triệu Nhữ Thành nuốt xuống miếng thịt dê, vừa cắt miếng tiếp theo vừa nói: "Vậy chúc mừng ngươi."
"May mà có ngươi hỗ trợ, lần này ta quay về có được vị trí rất tốt..." Vũ Văn Đạc nhìn thoáng qua cái túi da dê căng phồng dưới đất, rất thần bí dừng một chút, nhưng thấy Triệu Nhữ Thành chẳng có vẻ gì hưng phấn, đành tự nói tiếp: "Vào thẳng Thần Kỵ!"
Lúc này Triệu Nhữ Thành mới nghiêng đầu sang, cười nói:
"Không tệ!"
Thần Kỵ mà Vũ Văn Đạc nói tới chính là kỵ binh Thương Đồ thần kỵ mạnh nhất trên thảo nguyên.
Bao năm qua, dù thập đại kỵ quân trong thiên hạ có xếp hạng thế nào đi nữa, thì Thương Đồ thần kỵ cũng vẫn đứng đầu.
Đội kỵ quân đệ nhất thiên hạ, thanh danh truyền xa này chính là vinh dự của nam nhân nữ nhân trên thảo nguyên.
Kỵ binh Thương Đồ thần kỵ cũng được Mục dân kính trọng gọi là kỵ sĩ Thần Quốc Thương Đồ Thần.
Dù Vũ Văn Đạc xuất thân danh môn, lại là con em chân huyết, nhưng muốn vào đội kỵ quân này cũng không dễ.
Từ khi quen biết Triệu Nhữ Thành, việc y không ngừng mang đầu lâu Âm Ma về, cũng có tác dụng không nhỏ.
"Duệ Cai", Vũ Văn Đạc cân nhắc tìm từ, thận trọng nói: "Ta đi rồi, ngươi định làm thế nào? Ý ta là, ngươi còn định vào hoang mạc giết Âm Ma nữa không?"
Triệu Nhữ Thành ực một hớp rượu sữa ngựa, chỉ đáp: "Quen rồi."
Vũ Văn Đạc ngẫm nghĩ một lát, lại nói: "Ta có thể an bài người tiếp tục hợp tác với ngươi, bọn họ rất đáng tin. Tiểu tử kia cao hứng còn không kịp nữa. Nhưng mà..."
Y cúi xuống chậu than cùng nướng thịt dê, nhìn Triệu Nhữ Thành đối diện, nói tiếp: "Duệ cai của ta, ngươi rực rỡ như thái dương như vậy, chẳng lẽ muốn ở lại nơi biên hoang ảm đạm này vĩnh viễn sao?"
Triệu Nhữ Thành rung rung túi rượu, cười nói: "Ảm đạm cũng rất hạnh phúc, ngươi không hiểu được!"
"Duệ Cai, Duệ Cai." Vũ Văn Đạc gật gù đắc ý nói: "Có một cơ hội, ta có thể tranh thủ cho ngươi. Ngươi có biết Hoàng Hà Hội không?"
Triệu Nhữ Thành uống rượu sữa ngựa ùng ục ùng ục, không đáp.
Vũ Văn Đạc xích lại gần gã một chút: "Hiện giờ danh sách Nội Phủ cảnh đã định ra rồi, nhưng thực lực của kẻ này không đủ phục chúng! Trong mắt ta, ngươi còn hơn xa. Ta có thể tìm cơ hội giúp ngươi đẩy hắn xuống. Đế quốc Đại Mục ta, từ xưa đến nay vẫn trọng kẻ mạnh, khinh thị huyết thống môn đình, với tài hoa của ngươi, tất có ngày ngươi sẽ nổi danh! Hoàng Hà Hội lần này chính là cơ hội của ngươi! Duệ Cai!"
Triệu Nhữ Thành ợ một hơi rượu, ném túi rượu đã rỗng tuếch sang một bên.
Gã nghiêng đầu lại, không nói gì, chỉ dùng đôi mắt xinh đẹp đã ngà ngà say ba phần nhìn Vũ Văn Đạc.
Nhìn vị "Huynh đệ" đã hợp tác trên thảo nguyên từ lâu này.
Dù không quan tâm tới tình thế Mục quốc, nhưng với trí tuệ của mình, có chuyện gì mà gã không nhìn rõ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận