Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 476: Chín dòng cát chảy

Sau cát vàng lại là cát vàng, cuộc bôn ba khiến người ta khó có thể chịu đựng rốt cuộc cũng tới điểm cuối.
Điền Thường liếc mắt một cái đã thấy được ốc đảo kia.
Cỏ xanh tươi tốt phủ đầy khắp nơi, chúng quay quanh một mặt hồ như gương sáng, theo gió mà phất phới.
Trong phạm vi tầm nhìn cũng không có cây cối, nhưng những ngọn cỏ đó đều cao đến đầu gối.
Trong sáng long lanh, không giống như đang ở biển cát, mà như ở một vùng sông nước nào đó - Nếu như không nhìn gì đến cát vàng bên ngoài.
Mặt hồ có hình tròn, giống như một mặt gương chiếu rọi không trung.
Cỏ xanh bên ngoài vòng quanh cả mặt hồ, khóa mặt hồ đó ở chính giữa.
Mà ở ngoài cỏ xanh là một dòng cát đang chậm rãi chảy xuôi, xoay tròn vòng quanh mặt hồ.
Mà ngoài dòng cát chảy này còn có một dòng khác, nó cũng vây quanh mặt hồ, chỉ là hướng xoay tròn lại là ngược lại.
Dòng cát chảy cứ xoay tròn đan xen lặp lại như vậy, tổng cộng có đến chín dòng.
Độ rộng của mỗi một dòng cát chảy đều chừng ba trượng.
Bởi vì không ngừng mở rộng vòng quanh mặt hồ nên dòng cát chảy ngoài cùng chiếm phạm vi cực kỳ rộng.
Mọi người trong Điền thị ngừng lại ở ngoài dòng cát chảy đó.
"Cũng đã tới đích đến rồi, còn không trực tiếp đi vào sao?" Điền Dũng có chút không hài lòng, nhưng chung quy cũng không tự tiện hành động.
"Đi một trăm dặm thì mấu chốt nằm ở dặm chín mươi." Điền Thường nhìn mặt hồ kia mà nói: "Chín dòng cát chảy này nhìn có vẻ không đơn giản."
"Chúng ta phải đi qua như thế nào? Nơi này có nguy hiểm gì?" Lưu Tư hỏi: "Người kia... Hắn nói như thế nào?"
"Ta cũng chỉ biết như các ngươi nhau thôi." Điền Thường lắc đầu: "Hắn không nói gì riêng với ta."
Khuôn mặt Lưu Tư chỉ có thể coi như bình thường, dáng người lại rất không tệ. Đôi mắt của Điền Dũng cứ ngó liên tục lên người nàng ta.
Nghe Điền Thường nói như vậy, nàng ta có chút sốt ruột: "Vậy làm sao bây giờ?"
"Hoảng loạn cái gì? Hắn cũng chưa từng tới nơi này, sao có thể biết hết mọi chuyện chứ?"
Điền Dũng cười nhạo, gã thật chướng mắt những người này, họ sợ hãi, chán ghét, nhưng gặp chuyện gì cũng ỷ lại vào Điền An Bình:
"Lúc không có Điền An Bình hắn thì không phải Điền gia cũng là danh môn đệ nhất Đại Trạch hay sao?"
Lưu gia là một trong những gia tộc phụ thuộc Điền gia. Nhà Lưu Tư có chút quan hệ thông gia với Điền Thường, nàng ta xem như là biểu muội của Điền Thường. Mà đời gia gia của Điền Dũng và Điền Thường là đường huynh đệ, đến đời bọn họ thì đã xa lắc xa lơ, hai bên cũng cạnh tranh rất kịch liệt.
"Hắn chỉ tính được nơi đây sẽ có hoàn cảnh biển cát, thủ đoạn chuẩn bị cho chúng ta đều là ứng phó nguy hiểm có khả năng xuất hiện trong biển cát."
Điền Thường giải thích một câu, sau đó nói: "Nơi đây có nguy hiểm gì thì thử một chút sẽ biết."
Gã nhìn Điền Dũng: "A Dũng, không phải gia gia ngươi mới mua cho ngươi một con rối hai cánh sao? Đúng lúc dò đường cùng chúng ta."
"Vì cái gì phải dùng con rối của ta để dò đường?" Điền Dũng không che giấu bất mãn của mình chút nào, gần như là vừa có cơ hội thì lập tức khiêu chiến uy tín của Điền Thường.
"Chẳng lẽ muốn để tộc nhân mạo hiểm sinh mệnh đi dò đường?" Điền Thường nghĩa chính từ nghiêm: "Ta là thủ lĩnh chuyến đi này, điều hành tài nguyên đội ngũ hợp lý là chuyện ta phải làm. Ngươi có ý kiến gì thì có thể trở về nói với trưởng lão!"
Điền Dũng biết, Điền Thường đang trả thù chuyện trên đường mình luôn tỏ ý không phục.
Con rối hai cánh của gã là do gia gia dùng nhiều tiền mua được, là vật bảo mệnh, nếu bị thất thủ ở đây thì ai đền cho gã?
Cho dù thông báo cho trong tộc, thứ nhất Điền Thường chắc chắn sẽ không nói chuyện giúp gã, thứ hai mặc dù trong tộc bằng lòng đền lại, cũng không biết sẽ kéo dài bao lâu.
Gã thầm hận trong lòng, nhưng mệnh lệnh của Điền Thường hợp lý, gã cũng kiếm ra được khuyết điểm gì.
Gã cắn răng lấy ra ấn Khôi Lỗi từ hộp trữ vật, tiện tay ném một cái.
Nói là ấn, thật ra ngoại hình là một vật thể vuông vức dạng khối màu ngăm đen, thể tích trải qua tu chỉnh tỉ mỉ của thợ thủ công Mặc gia nên vừa vặn có thể chiếm cứ một ô vuông trong hộp trữ vật.
Khối vuông màu đen bắt đầu bành trướng ra phía ngoài trên không trung, đầu tiên là vươn ra một đôi cánh, sau đó là tay, tiếp theo là đầu và chân.
Khi nó diễn hóa xong thì đã có độ cao của người thường. Nhìn từ ngoại hình thì giống một võ sĩ mũ đen giáp đen trên lưng có cắm hai cái cánh. Vị trí đôi mắt có khẩm hai viên tinh thạch đen bóng.
Đây là con rối chế tạo theo hệ võ tướng mà mấy năm nay Mặc Môn mới đẩy ra thị trường, tên của nó là "mặc võ sĩ”: Chúng được chia thành ba loại cấp bậc là không cánh, hai cánh, bốn cánh, giá cả vẫn rất cao, nhưng chiến lực khả quan, dễ dàng thao túng, rất được hoan nghênh.
"Đi về phía trước!"
Điền Thường ra lệnh một tiếng, Mặc võ sĩ mở hai cánh ra, nhắm thẳng vào ốc đảo kia mà bay vào.
Quá trình đuổi theo đội ngũ Điền thị không có gợn sóng gì.
Có nhóm người này mở đường ở phía trước, Khương Vọng đi cực kỷ dễ dàng. Điều duy nhất hắn cần lo lắng chính là mình có bị bọn người Điền thị phát hiện hay không?
Bọn người Điền thị dừng lại, hắn cũng dừng lại xa xa.
Vì tránh để bại lộ, hắn lại đào một cái hố cát chôn mình xuống lần nữa.
Dùng Đằng Xà Triền Bích bao vây Hồng Trang Kính, sau đó thì trốn vào trong Hồng Trang Kính, thông qua tầm nhìn Hồng Trang Kính để tiến hành quan sát.
Trong hành trình bí cảnh Thất Tinh Lâu lần này, hắn càng ngày càng cảm thấy Hồng Trang Kính dùng tốt, sau này phải nghĩ ra biện pháp, dưới tình huống đã xác nhận an toàn thì khuếch trương tầm nhìn ra một chút.
Thông qua Hồng Trang Kính, hắn nhìn thấy người Điền gia thảo luận một hồi, sau đó thì có một Mặc võ sĩ hai cánh bay lên trời.
Hai cánh vừa vỗ một cái, đã vượt qua dòng cát chảy.
Sau đó… Không có sau đó.
Mặc võ sĩ hai cánh này biến mất trong tầm nhìn của mọi người.
Chín dòng cát chảy còn đang tiếp tục chảy xuôi, mà con Mặc võ sĩ mua giá cao này đã biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi.
"Con rối hai cánh của ta đâu?" Đôi mắt Điền Dũng đã đỏ rực lên.
Tên chính thức của con rối này là "Mặc võ sĩ”, nhưng bình thường bọn họ đều quen gọi là con rối hai cánh.
Điền Dũng vốn nghĩ lấy độ kiên cố và tốc độ của Mặc võ sĩ, cho dù có nguy hiểm gì, cũng có thể kịp thời rời khỏi. Nhiều nhất là chịu chút tổn thương, tốn chút tiền tu bổ là được.
Ai ngờ vừa đi thì không còn tăm hơi.
Đó là một đống đạo nguyên thạch sáng lấp lánh đấy.
"Ngươi còn khống chế được nó không?" Điền Thường bình tĩnh hỏi.
"Trở về! Trở về!" Điền Dũng kêu vài tiếng hướng về chín dòng cát chảy kia.
Sắc mặt cực kỳ khó coi: "Còn có cảm ứng mơ hồ, nhưng không chỉ huy được!"
"Còn có cảm ứng thì chứng minh Mặc võ sĩ cũng không bị công kích, hoặc có thể nói cho dù đã bị công kích, cường độ cũng không lớn, bởi vì nó còn chưa bị hủy hoại." Điền Thường phân tích: "Xem ra chín dòng cát chảy này hình thành một mê trận thiên nhiên."
"Hơn nữa mê trận này cũng không phải lẫn lộn cảm giác định hướng, bởi vì Mặc võ sĩ cũng không có cảm giác định hướng gì, chỉ biết đi về hướng mục tiêu đã định, sẽ không bị ảo thuật ảnh hưởng." Gã nói trật tự rõ ràng, nhanh chóng tổng kết: "Có thể là điên đảo không gian gì đấy."
Không thể không nói Điền Thường được ủy nhiệm làm thủ lĩnh đoàn người này cũng rất có lý, biểu hiện của gã thật lý trí, suy nghĩ cũng rất rõ ràng.
"Ngươi cứ nói thẳng làm sao bây giờ!"
Điển Dũng cứ nhớ đến con rối quý giá của mình, cảm thấy cực kỳ không kiên nhẫn.
Điền Thường lẳng lặng nhìn gã, nhìn đến mức gã có chút mất tự nhiên mà chuyển ánh nhìn đi rồi mới nói: "Nếu ngươi quá sốt ruột, hoặc là ngươi có ý kiến hay gì, vậy ngươi có thể tự mình đi tìm con rối của ngươi. Ta sẽ không ngăn cản."
Con mẹ nó, câu này thật là không nói đạo lý.
Không phải ngươi bảo ta phái con rối hai cánh dò đường sao? Hiện tại xảy ra chuyện thì kêu ta tự giải quyết?
Điền Dũng thật muốn trực tiếp trở mặt, tự mình đi xông vào một lần, nhưng tốt xấu gì gã cũng không quá ngốc - Giận dỗi thì không thành vấn đề, nhưng tự mình xông thẳng vào trong thì không phải đang lại giúp Điển Thường dò đường thêm một lần sao? Hơn nữa tức giận với người khác mà lấy bản thân ra mạo hiểm, nhìn thế nào cũng quá ngu đần.
Gã xanh mét mặt mày không nói một lời, cũng gần như là đang nhận sai trước mặt Điền Thường.
Điền Dũng cũng không phải là người của gia tộc phụ thuộc, quan hệ trong Điền gia cũng không ít hơn gã.
Điền Thường chỉ hơi cảnh cáo một chút rồi dừng lại, gã chỉ chôn một hạt giống xuống trước, về sau có rất nhiều cơ hội để chậm rãi trả đũa.
"Công Dương Lộ." Gã xoay người, hỏi nam tử đạo bảo vẫn luôn trầm mặc trong đội ngũ: "Ngươi chuyên về trận pháp, có nhìn ra được gì không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận