Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 736: Lật mặt

Trang Thừa Càn dù có lạnh lùng, tàn nhẫn, vô tình thế nào, thì hắn cũng vẫn đau lòng với cái chết của Trang Minh Khải, vì đó là nhi tử duy nhất của hắn và Tống Uyển Khê.
Nhưng hắn cũng hiểu rất rõ, với tình hình năm đó, dù hắn có hiện thân cũng không cứu được Trang Minh Khải. Hắn biết lựa chọn thế nào là chính xác, hắn chẳng qua chỉ là đưa ra lựa chọn chính xác mà thôi.
Hắn đau, nhưng không hối hận.
Trong cuộc đời, quyết định duy nhất làm hắn hối hận là để Tống Uyển Khê chết, Bạch Cốt tôn thần nói lúc ấy hắn chẳng rơi lấy một giọt nước mắt, hắn không phủ nhận. Nhưng lúc đó, có rơi nước mắt cũng chỉ vô ích, mà hắn thì không làm những việc vô ích.
"Biết ta ghét nhất điểm nào của ngươi không?"
Trang Thừa Càn nhìn thẳng vào hai luồng hồn hỏa, hắn chưa bao giờ coi kẻ này là thần, mà chỉ coi nó là một đối thủ cần phải đánh bại: "Chính là chẳng có chút cảm xúc nào khi nói ra những lời kích thích tâm tư người ta như vậy. Ngươi cứ tưởng ngươi rất hiểu con người, nhưng làm thần chỉ quá lâu, ngươi cơ bản đã chẳng còn biết người là cái gì!"
"Ngươi tưởng ngươi hiểu ta à?"
Hắn gỡ Trường Tương Tư ra khỏi bao kiếm bên hông, tùy tiện ném một cái, cắm thật sâu xuống đất.
Hắn đã chịu quá đủ sự phản kháng không ngừng của cái thanh kiếm này, một phát ném nó đi.
Nhưng bảo chịu quá đủ, thật ra là hắn chỉ muốn loại bỏ tất cả những yếu tố gây quấy nhiễu, để mình đạt tới trạng thái đỉnh phong nhất, dùng nó để nghênh đón Bạch Cốt tôn thần.
Vì số mạng hắn chờ đợi đã lâu, sau gần hai trăm năm, đã tới rồi!
"Vĩ đại như ngài, có còn nhớ, " hắn hỏi Bạch Cốt tôn thần: "Hôm nay là ngày gì không?"
Hôm nay là ngày gì?
Trong Nội phủ, Khương Vọng chau mày, hắn phát hiện hình như mình lại rơi vào bẫy của Trang Thừa Càn.
Gọi Bạch Cốt tôn thần tới để phá cục, là một ý tưởng chợt lóe lên nhất thời của hắn, nhưng Trang Thừa Càn, lại giống như đã chuẩn bị trước tất cả rồi.
Hắn vốn dĩ không hề sợ hãi Bạch Cốt tôn thần hạ xuống.
Thậm chí từ giọng điệu của hắn, có thể đoán ra, mọi việc đang xảy ra, đều do hắn chọn.
Hành vi như vậy khiến những người ở trong cuộc có cảm giác vô cùng bất an.
Hôm nay là ngày gì?
Bạch Cốt tôn thần nghe câu hỏi này rất rõ.
Ngày hôm nay không phải bình thường.
Hôm nay là ngày ba tháng giêng, ngày xích cẩu, vốn là một ngày bình thường.
Thế nhưng, Bạch Cốt tôn thần biết, nó có một ý nghĩa sâu sắc.
Vì chính ngày này năm đó, là ngày nó hạ kiếp tranh cho Trang Thừa Càn, là ngày vô sinh chi kì của Trang Thừa Càn!
Vô Sinh kiếp là thần thuật mạnh nhất của nó, có liên quan tới sức mạnh thần nguyên của nó, bình thường, nó sẽ không dùng được.
Vô Sinh kiếp nghĩa là, hữu tử vô sinh.
Dù năm đó Trang Thừa Càn đã thành Chân Nhân, nhưng sau khi trúng thuật, cũng không may thoát được.
Nên nó rất khó hiểu, không hiểu được vì sao Trang Thừa Càn lại sống được đến bây giờ.
Và lúc này, Trang Thừa Càn cho nó câu trả lời.
Đúng là hắn không chống được sức mạnh của Vô Sinh kiếp, hay nói cách khác, hắn chưa bao giờ thoát được Vô Sinh kiếp. Hắn chết giả để thoát thân, dùng tàn hồn để trốn vô sinh kỳ, cũng chỉ là một dạng trì hoãn kéo dài.
Trì hoãn ngày kiếp tranh vốn đã phải xảy ra gần hai trăm năm trước đến ngày hôm nay!
Có lẽ hắn không còn kéo dài được nữa, cũng có lẽ hắn không dám để cho Khương Vọng có thêm một năm nữa để phát triển, không dám đánh cược vào ngày kiếp tranh năm sau.
Nhưng dù là thế nào, thì đây cũng là con đường hắn chọn.
Nói cách khác, Bạch Cốt tôn thần hạ xuống hôm nay, là điều Trang Thừa Càn đã chuẩn bị trước!
Vậy, chuẩn bị của hắn ở đâu?
Két. Két.
Hai tiếng xương ma sát nhẹ vang, Bạch Cốt khô lâu nhảy lên.
Nó không tiếp tục chờ đến khi tích lũy đủ sức mạnh nữa!
Có thể là không thể, cũng có thể là không muốn, hoặc là không dám.
Một U Minh thần chỉ đã sống qua rất rất nhiều năm, nay lại vì Trang Thừa Càn mà thay đổi chủ ý.
Nhưng đây không phải là chuyện hiếm. Vì tồn tại vĩ đại U Minh thần chỉ, không phải chỉ mới bị qua mặt một lần bởi Trang Thừa Càn.
Bạch Cốt thần quốc của nó, kế hoạch giáng thế của nó, tất cả đều bị Trang Thừa Càn không nhiều thì ít tác động đến.
Bộ xương này đương nhiên không phải bổn tôn của Bạch Cốt tôn thần, nhưng là dạng tồn tại giúp nó có thể phát huy mạnh nhất ở hiện thế, là tích lũy quý giá qua biết bao năm tháng của nó, có thể phát ra sức mạnh khủng bố ở hiện thế.
Vượt qua hai giới, bỏ ra cái giá rất lớn, đưa vật tá túc này đến ma quật thượng cổ.
Mong muốn của nó, đương nhiên không phải chỉ để hả giận.
Hay nói đúng hơn, chưa chắc nó đã có cái thứ cảm xúc gọi là "Tức giận" này.
Cái nó muốn là nắm lấy thế cuộc, trấn giữ "Kiếp cục"!
Một cú nhảy hết sức nhẹ nhàng, nhưng lại mang một sự hòa hợp hết sức tự nhiên với trời đất.
Sinh ra ở đây, lớn lên ở đây, tồn tại ở đây.
Giống như khô lâu sinh ra đã thuộc về ma quật này, một cái nhảy này, là chuyện đương nhiên sẽ xuất hiện.
Bên trong xương có sương quang lưu chuyển.
Giữa sự tàn khốc lạnh giá, có một loại thánh khiết khó tả.
Khiến người ta sợ hãi, muốn quỳ xuống lạy nó, tín ngưỡng nó!
Còn chưa thật sự ra tay, đã khiến cơ thể mà Trang Thừa Càn đang chiếm cứ không còn nhúc nhích được.
Trang Thừa Càn phải dùng một ý chí rất mạnh, mới chống lại được thôi thúc quỳ xuống thần phục của cơ thể.
Cơ thể này chỉ có tu vi thần thông nội phủ, đương nhiên bị thần uy chấn nhiếp.
Bạch Cốt khô lâu vừa bay nhảy, vừa đưa bàn tay xương yếu ớt kia lên, nhẹ nhàng khép lại, nắm thành nắm đấm.
Cơ thể Trang Thừa Càn đang chiếm cứ bị điều khiển ‘bay’ lên, dừng lơ lửng giữa không trung!
Chờ đợi thần phạt, nghênh đón cái chết đã định trước.
Nắm tay của khô lâu vung ra, vừa mới vung lên, đã tới mặt Trang Thừa Càn.
Bốp!
Phát ra một âm thanh lảnh lót.
Đầu của Trang Thừa Càn không vì cú đánh này mà nổ.
Vì đã có một bàn tay trắng nuột như ngọc, ngay thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, đã vòng tới trước mặt Trang Thừa Càn, ngăn cản một quyền này!
Gần như ngay lúc Bạch Cốt khô lâu vung quyền, huyết quan dựng đứng sau lưng Trang Thừa Càn cũng mở ra!
Nữ nhân tuyệt mỹ từ trong đó nhảy ra.
Trang Thừa Càn dùng ma khu của Tống Uyển Khê và thần hồn của Tống Hoành Giang luyện thành huyết khôi chân ma, ngay lúc này xuất quan.
Huyết khôi chân ma và Bạch Cốt khô lâu, cùng lướt qua không gian và thời gian, một phát xuất hiện ngay trước mặt Trang Thừa Càn, va chạm với nhau!
Ngay giờ phút này.
Trang Thừa Càn không nhúc nhích được, bị cố định ở giữa không trung.
Bạch Cốt khô lâu chỉ nhảy một cái, đã tới trước mặt hắn, nắm tay còn chưa khép chặt hoàn toàn đã tới ngay mặt hắn.
Thế nhưng thần uy đáng sợ làm người ta hít thở khó khăn, lại không thể tiến được thêm.
Vì có một nữ nhân tuyệt mỹ đứng dán sát vào lưng Trang Thừa Càn, hắn cảm nhận được cả cơ thể mềm mại của nàng.
Cánh tay ngọc trắng trẻo mềm mịn, dịu dàng vòng qua người hắn, bàn tay hướng ra ngoài, ngăn cản ngay trước mặt hắn.
Bàn tay đang tiếp đỡ nắm đấm của Bạch Cốt khô lâu, mu bàn tay dán ngay vào mặt hắn.
Lạnh ngắt như băng.
Nhưng trong lòng nóng rực.
Không cần phải đoán, không thể bi thương.
Tống Uyển Khê lấy tay đỡ mặt cho hắn, ôm hắn vào lòng.
Không cần quay đầu, Trang Thừa Càn cũng tưởng tượng được, đôi mắt phượng, đôi môi đỏ mọng, cơ thể nhỏ nhắn, đường cong lả lướt, đẹp đến kinh tâm động phách sau lưng.
Nàng đang ôm sát lấy hắn.
Nàng đang bảo vệ hắn.
Giống như nàng thật sự đã trở lại, chưa bao giờ rời khỏi.
Nàng chưa bao giờ rời khỏi thật ư?
Sống chết ở trước mắt, Trang Thừa Càn lại từ từ nhắm mắt lại.
Hắn cảm thấy trong lòng mềm hẳn đi.
Sự dịu dàng này mặc dù là giả tạo, dù vỏ ngoài của nó là chân tướng tàn nhẫn đẫm máu, dù sự đẫm máu đó một phần chính là của hắn, thì hắn vẫn muốn được đắm chìm trong đó.
Dù là rất ngắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận