Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2668: Thương tâm như chết (2)

Vương Đình Chí Cao là vương miện của thảo nguyên.
Mà Hách Liên Vân Vân lại là viên ngọc sáng trên vương miện này.
Sinh ra đã sở hữu "Thương Thanh Chi Đồng", nàng là người mang theo kỳ vọng lớn lao mà giáng thế.
Từ khoảnh khắc được sinh ra, nàng đã có được tất cả.
Vinh quang, tài phú, quyền lực... Những thứ mà rất nhiều người đã theo đuổi cả đời lại chỉ là những thứ rải rác trước mũi giày của nàng, có thể nhìn thấy ở khắp mọi nơi.
Lúc này nàng đang ngồi trên vương tọa của mình.
Đầu đội mũ miện bạc, trán thắt đai hồng ngọc, mặc triều phục hoàng thất màu xanh da trời uy nghiêm đại khí, tư thế đoan trang, như ngồi trên chín tầng trời, toát lên vẻ lạnh lùng uy nghiêm, cao cao tại thượng.
Vương tọa của nàng được chạm khắc từ một khối ngọc bích nguyên khối, như thể cắt ra từ một mảnh trời xanh.
Ngồi trên vương tọa như vậy, ngay cả khuôn mặt xinh đẹp của nàng cũng trở nên rất xa xôi.
Trước vương tọa là hai tên thị vệ cao lớn uy vũ đang đứng.
Hai bên vương tọa là những nữ tỳ xinh đẹp với khí tức kéo dài.
Ở chỗ cuối cùng của đại điện là quốc tặc Đại Mục - Triệu Nhữ Thành, cùng với nhân sĩ nhiệt tình bắt được quốc tặc - Khương Vọng.
"Khương nghĩa sĩ."
Hách Liên Vân Vân mở miệng nói:
"Cô muốn cảm tạ ngươi, đã bắt được tên quốc tặc nằm trong danh sách truy nã cho Đại Mục."
Khương Vọng nghe nàng không gọi "Khương đại ca" mà lại gọi là "Khương nghĩa sĩ", liền biết tình thế hỏng bét rồi, nhưng ngoài mặt vẫn cười nói:
"Thực ra chuyện này..."
"Người đâu."
Hách Liên Vân Vân cắt ngang lời giải thích thay cho mình của hắn, tuyên bố:
"Bố cáo ban thưởng lúc trước không đủ để sánh bằng nghĩa cử này, phải thưởng gấp mười, tất cả đều mang lên đây để thưởng cho nghĩa sĩ!"
Khương Vọng liên tục xua tay:
"Không dám không dám, thần cũng không phải đến đây vì thứ này, tất cả đều là do một lời nhiệt huyết, một lòng chính nghĩa... Những thứ kia... Vũ Văn Đạc, ngươi giữ giúp ta, sau này đưa đến Tinh Nguyệt Nguyên."
Vũ Văn Đạc trầm giọng "ừ" một tiếng.
Bầu không khí trong đại điện vô cùng nghiêm túc lạnh lẽo.
Ngay cả lời nói đùa của Khương Vọng cũng không thể khiến bất kỳ ai bật cười, vậy nên hắn chỉ đành phải tung ra át chủ bài - Hắn tháo mặt nạ đồng xanh của Triệu Nhữ Thành xuống, để lộ khuôn mặt khiến cho tất cả ánh sáng trong đại điện đều phải lu mờ.
Sau đó lại đẩy ngũ đệ nhà mình ra phía trước.
"Gia hoả này muốn đích thân nhận tội với điện hạ, chi bằng điện hạ nghe hắn nói vài câu, coi như là giải khuây!"
Triệu Nhữ Thành bị đẩy lảo đảo vài bước về phía trước, vừa vặn dừng lại giữa đại điện, gã miễn cưỡng đứng vững dưới viên ngọc trai được treo trên đỉnh điện. Dung mạo được tắm mình trong hào quang của viên ngọc này.
Vẻ mặt gã vô cùng tiều tụy, tóc tai rối bời, đôi mắt đào hoa đa tình kia nhìn về phía trước với vẻ u sầu và si tình.
Cái gọi là "Sợ nhất là mỹ nhân ưu tư, ta thấy mà thương!"
Triệu Nhữ Thành bị trói từ trên giường bệnh xuống còn khiến người ta động lòng hơn so với bình thường.
Ánh mắt của thị nữ bên cạnh vương tọa đều sáng rực cả lên.
Võ sĩ trước vương tọa cũng nhất thời tâm thần khiếp sợ, nhịn không được thầm tán thưởng.
Nhưng Hách Liên Vân Vân ngồi trên vương tọa lại mặt không chút thay đổi, ánh mắt vô cùng lạnh nhạt.
Triệu Nhữ Thành bị đẩy ra phía trước nhất thời cũng không biết nên nói gì.
Ngày thường, một khi gã ngẩng đôi mắt si tình kia lên nhìn, tất cả sóng gió đều lập tức lắng lại.
Chưa từng có nữ nhân nào có thể kiên định quyết tâm trước ánh mắt của gã.
Thế nhưng hôm nay là một ngoại lệ!
Trong một cái nháy mắt, lỗ tai gã đau nhức như bị kim đâm, lập tức phục hồi lại tinh thần, biết đây là tam ca đang nhắc nhở mình.
Gã bèn ho khan một tiếng, dùng ánh mắt si tình nhìn Hách Liên Vân Vân trên vương tọa:
"Lá thư mà ta để lại cho điện hạ, không biết điện hạ đã xem chưa?"
Hách Liên Vân Vân thản nhiên nói:
"Đã xem, văn từ hoa mỹ, tình cảm tha thiết chân thành. Khiến cho cô rất cảm động."
"Thần để lại một tấm giấy viết thư trống không."
Ánh mắt Hách Liên Vân Vân lạnh nhạt:
"Vậy ngươi muốn cô xem cái gì?"
Triệu Nhữ Thành lộ ra vẻ mặt bị tổn thương khiến người ta thương tiếc, giọng điệu bao hàm thâm tình nói:
"Ý của bức thư này là : 'Mọi thứ đều không cần nói cũng hiểu', ta tưởng rằng điện hạ sẽ hiểu cho mình. Ta tưởng rằng giữa chúng ta không cần phải nói nhiều."
"Triệu Nhữ Thành à Triệu Nhữ Thành."
Hách Liên Vân Vân lắc đầu cười lạnh:
"Ngươi xem cô là ai vậy? Muốn diễn trò thì đi lao ngục diễn cho nữ nhân khác xem. Người đâu, kéo xuống..."
"Chậm đã!"
Triệu Nhữ Thành quát lớn một tiếng, phẫn nộ nói:
"Nữ nhân khác là sao? Bao nhiêu năm qua ở Mục quốc, trong mắt ta chưa từng có nữ nhân nào khác? Hách Liên Vân Vân ngươi nói câu này, chẳng lẽ không thấy hổ thẹn trong lòng ư?!"
"Đúng vậy, trong mắt ngươi không có nữ nhân nào khác... Trong mắt ngươi, ngay cả cô cũng không có!"
Hách Liên Vân Vân lạnh lùng quát:
"Trong mắt ngươi chỉ có tình nghĩa huynh đệ, vậy thì sống với tam ca của ngươi cả đời đi, huynh đệ các ngươi tình sâu nghĩa nặng, nên được bên nhau dài lâu! Đừng có gieo rắc tai họa cho nữ tử si tình trên đời này nữa!"
Khương Vọng nhịn không được tiến lên một bước:
"Cái đó..."
Hách Liên Vân Vân dùng đôi mắt màu xanh biếc nhìn hắn:
"Khương nghĩa sĩ! Cô luôn rất tôn trọng ngươi, nhưng chuyện này không liên quan gì đến ngươi!"
Khương Vọng sờ sờ cái mũi của mình, im lặng lui về phía sau, đứng song song với Vũ Văn Đạc, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.
Triệu Nhữ Thành thu liễm tất cả cảm xúc khoa trương của mình, cứ như vậy mang vẻ áy náy nhìn Hách Liên Vân Vân:
"Ta biết mình đã làm sai. Nhưng có một số việc, ta nhất định phải làm, có một số con đường, ta nhất định phải đi."
Ánh mắt Hách Liên Vân Vân càng thêm lạnh lùng:
"Đúng vậy, có một số việc nhất định phải làm. Vậy thì ngươi cần phải nói sớm. Ngươi nói sớm là ngươi sớm muộn gì cũng sẽ rời đi, nói sớm là ngươi chưa từng động lòng với cô. Cô cần gì phải giữ ngươi lại, thảo nguyên rộng lớn như vậy, chẳng lẽ thiếu một mình Triệu Nhữ Thành ngươi sao?"
"Ta đã động lòng với ngươi!"
Triệu Nhữ Thành phẫn nộ nói:
"Chưa từng là không có! Ta thật lòng thật dạ động lòng! Triệu Nhữ Thành ta cả đời này chưa từng phụ lòng bất kỳ ai!"
Hách Liên Vân Vân cười lạnh một tiếng:
"Bỏ đi không từ biệt chính là chân tình của ngươi? Một tờ giấy trắng không viết gì chính là chân tình của ngươi ư? Triệu Nhữ Thành, cô thật sự không biết, thì ra chân tình lại là thứ rẻ mạt đến như vậy!"
Triệu Nhữ Thành hít sâu một hơi, nói:
"Chuyện này quả thật là lỗi của ta, ta không thể chu toàn tất cả. Nhưng ngươi không cần phải phủ nhận tình cảm của ta. Khương tam ca muốn ám sát Trang Cao Tiện, đây là một kế hoạch sinh tử, trước đó chỉ cần để lộ ra một chút thì tuyệt đối không thể nào thành công. Bởi vì sau lưng Trang Cao Tiện là cả Đạo mạch Cảnh quốc, vào khoảnh khắc ta xuất phát, ta không thể nói cho bất kỳ người nào biết được, ta không thể để cho trận chiến báo thù của hàng chục vạn oan hồn ở thành Phong Lâm vì ta mà phải gánh vác nguy hiểm! Chuyến đi này sống chết khó liệu, ta không muốn ngươi phải chờ đợi trong vô vọng. Ta cũng... ta cũng sợ ngươi ngăn cản ta."
"Sợ cô ngăn cản ngươi?"
Hách Liên Vân Vân như nghe được chuyện cười buồn cười nhất trên đời này:
"Đây là lý do sao? Cô có thể làm bất cứ điều gì vì ngươi, cô có thể dẫn quân phạt Trang vì ngươi! Ngươi lại sợ cô ngăn cản mình?"
"Triệu Nhữ Thành, ngươi chỉ là sợ tình nghĩa huynh đệ của ngươi không được kiểm chứng, ngươi chỉ là sợ Khương tam ca của ngươi phải đơn độc bước tiếp con đường này. Nhưng ngươi lại không sợ cô đau lòng!
"Ngươi chỉ cảm thấy, cô không thể rời bỏ ngươi, cô yêu ngươi tha thiết. Ngươi cảm thấy mình có thể muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, ngươi cảm thấy ngươi không cần phải giải thích bất cứ điều gì. Ngươi chỉ là một đứa trẻ được nuông chiều, ỷ vào tình yêu của cô mà tùy ý làm bậy!"
Trong đại điện hoàn toàn không một tiếng động.
Triệu Nhữ Thành im bặt.
Mà đôi mắt mỹ lệ màu xanh biếc của Hách Liên Vân Vân rốt cuộc cũng hiện lên một tia buồn bã bên trong vẻ đạm mạc vốn có, nàng thu liễm đi cảm xúc bộc phát trong một nháy mắt này, lại một lần nữa trở thành nữ hoàng cao cao tại thượng, khó có thể đến gần. Giọng nói cũng trở nên lạnh lùng, thương tâm như chết:
"Triệu Nhữ Thành, có phải vì cô yêu ngươi quá dễ dàng? Cho nên ngươi mới không biết trân trọng đúng không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận