Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 524: Chuyện tốt nha !

Trọng Huyền Thắng suy luận rất đơn giản, Khương Vọng không phải đối thủ của Tô Xa, nếu Khương Vọng không có chuyện gì, vậy có nghĩa Tô Xa chưa ra tay.
Tin hắn nhận được rất có thể là tin tức giả. Thế là hắn nhanh chóng bắt đầu phân tích mục đích đằng sau tin giả này. Không ai dám coi thường Tô Xa, cho dù hắn đã ép Tụ Bảo thương hội đến tuyệt lộ.
Nghe thấy câu này của Trọng Huyền Thắng, Khương Vọng liền hiểu vì sao hắn chờ mãi mà không nhìn thấy Trọng Huyền Thắng.
Lúc bị Tô Xa phục kích, hắn đã nghĩ với trí thông minh của Trọng Huyền Thắng, hắn nhất định sẽ không bị lừa, nhất định sẽ phát hiện ra chuyện này, vậy mà chờ mãi vẫn chẳng thấy người đâu.
Lâm Truy thành là một cái vòng xoáy khổng lồ, mỗi một người mỗi sự việc đều có thể bị dính vào.
Hắn nghĩ nhất định là Trọng Huyền Thắng đã bị dính vào chuyện gì đó.
Đối phó với đám cường giả như Tô Xa, lá bài duy nhất Trọng Huyền Thắng đánh ra được cũng chỉ có Trọng Huyền Trử Lương. Nhưng Trọng Huyền Trử Lương phải cai quản cả Trọng Huyền gia, bảo vệ Trọng Huyền Thắng, đương nhiên ông ta không còn dư lực để ra tay cứu Khương Vọng, chưa kể muốn làm một chuyện lớn như vậy, thì phải cân nhắc ý kiến của gia tộc. Khương Vọng dù có quan trọng, thì cũng chỉ quan trọng với Trọng Huyền Thắng mà thôi. Đối với Trọng Huyền gia, hắn chỉ là một môn khách.
Cho nên, đương nhiên người Trọng Huyền gia phản đối mãnh liệt, không cho Trọng Huyền Trử Lương xuất thủ.
Xin hỗ trợ không được, Trọng Huyền Thắng lập tức rời khỏi Lâm Truy, dẫn Thập Tứ đi cứu Khương Vọng. Đương nhiên không phải hắn mang Thập Tứ tới để cùng chết với Khương Vọng, mà là hắn tới, thì Trọng Huyền Trử Lương cũng sẽ phải chạy tới.
Đâu ai biết Tô Xa bị ép tới cùng đường sẽ làm ra được chuyện gì.
Đây là mang an nguy của mình ra, lợi dụng điểm yếu này để uy hiếp Trọng Huyền Trử Lương.
Hành động thiếu lý trí, không tỉnh táo này sẽ làm hắn bị mất điểm nghiêm trọng trong mắt Trọng Huyền Trử Lương. Thậm chí có khi ngay cả ông nội hắn Trọng Huyền Vân Ba ở bên kia cũng sẽ hạ điểm đánh giá, khỏi phải bàn những tộc lão trong gia tộc.
"Ngươi làm như vậy, sẽ bị mất điểm rất nghiêm trọng." Khương Vọng nói.
"Không sao." Mặt Trọng Huyền Thắng âm trầm: "Lúc nào cũng ê a thể diện của Trọng Huyền gia, đừng tưởng là ta không biết! Văn Liên Mục đã ngấm ngầm liên hệ với bọn họ, nên họ mới đưa ra ý kiến phản đối nhất trí như vậy. Cái đám lão già đó, từ đầu tới đuôi đều chỉ là muốn lấy ta ra để gõ Trọng Huyền Tuân, để Trọng Huyền Tuân nghe lời bọn họ, dù ta đã làm nhiều như vậy, xuất sắc như vậy!"
Khương Vọng vừa nghe liền hiểu: "Cho nên bọn họ mới ngồi yên nhìn Tô Xa giết ta, ngăn cản thúc phụ của ngươi xuất thủ."
Đối với đám gia lão đó, đây đương nhiên là lựa chọn tốt. Bọn họ ăn được không ít lợi ích từ Tụ Bảo thương hội mà không hề làm bẩn tay mình, họ đâu cần phải lo ngại Tô Xa.
Tô Xa chó cùng rứt giậu, giết Đại Tề Thanh Dương trấn nam để xả giận, tự nhiên sẽ có quan viên của nước Tề đuổi theo giết lão. Chả cần bọn họ phải xen vào.
Trong khi bọn họ đã gõ Trọng Huyền Tuân lâu thế rồi, cũng nên quay đầu gõ Trọng Huyền Thắng một cái.
Dù gì Trọng Huyền Tuân mới là người bọn họ nhắm làm gia chủ tương lai.
Trọng Huyền Tuân bị đưa vào Tắc Hạ học cung, Trọng Huyền gia không ai phản đối, vì chuyện này là tốt đối với tiền đồ của Trọng Huyền Tuân. Chỉ cần thủ hạ của Trọng Huyền Tuân đỡ nổi thế công của Trọng Huyền Thắng trong thời gian Trọng Huyền Tuân không có mặt ở nhà này.
"Lúc muốn dùng ta, thì đưa ra đủ lời hứa hẹn, để ta ra mặt đánh mạnh Trọng Huyền Tuân, đến khi thấy ta có tiền đồ sáng sủa, liền bắt đầu chèn ép ta!" Giọng Trọng Huyền Thắng căm hận: "Chẳng lẽ Trọng Huyền Thắng ta mãi cứ dễ ăn hiếp vậy à? Muốn ta trơ mắt đứng nhìn bạn chí cốt duy nhất của ta chết đi như thế!"
Rất hiếm khi hắn giữ lâu sự giận dữ trên mặt, lần này là giận lắm thật rồi.
"Ta không chết dễ như vậy." Khương Vọng trấn an: "Người chết là Tô Xa!"
Trọng Huyền Thắng tức giận trợn mắt nhìn hắn: "Ngươi không phải loại người khoác lác, đừng có làm màu. Đi về Lâm Truy đi! Chuyện này chưa xong, tạm thời ta chưa nên ra mặt. Tô Xa cố bày nghi trận, nhất định là có hậu thủ!"
"Y thật sự chết rồi! Thôi ngươi đi với ta." Khương Vọng bất đắc dĩ dắt hai người trở lại nơi giao chiến.
Trọng Huyền Thắng nhìn cái thi thể không đầu, nửa tin nửa ngờ: "Đó thật là Tô Xa?"
Khương Vọng đường hoàng: "Nếu ta không nhớ nhầm người, thì y đúng là Tô Xa."
"Y chết thế nào?"
Khương Vọng há miệng, muốn nói lại thôi.
Trọng Huyền Thắng nhìn hắn: "Thúc phụ ta đi rồi!"
Hắn không nhịn được lại bồi thêm một câu: "Xem ra đây thật là Tô Xa!"
Trọng Huyền Thắng mạo hiểm tới nơi này, Trọng Huyền Trử Lương đương nhiên chỉ còn cách đi theo.
Ban nãy hắn nói những lời đó, giận thì đương nhiên là giận, nhưng không phải không cố ý nói thế cho Trọng Huyền Trử Lương nghe, để tranh thủ sự đồng tình cho mình, để lấy được sự ủng hộ nhiều hơn của Trọng Huyền Trử Lương trong gia tộc.
Trọng Huyền Trử Lương vẫn luôn ẩn thân trong bóng tối không tỏ thái độ gì, chỉ sau khi nhìn thấy thi thể Tô Xa, thì báo với hắn một tiếng, rồi lặng lẽ rời đi.
Khương Vọng không hề giấu giếm, kể lại chuyện Địa Ngục Vô Môn cho hắn nghe: "... Cho nên có lẽ ta sẽ phải rời khỏi Lâm Truy rất sớm."
"Ngươi đừng quyết định vội." Trọng Huyền Thắng chỉ còn thiếu điều gắn mấy chữ 'đầu óc ngươi có hạn' treo lên mặt: "Để ta suy nghĩ đã."
"Doãn Quan giết Tô Xa cho ngươi?"
"Ừ, ra tay còn có Địa Ngục Vô Môn Ngỗ Quan Vương."
"Sau đó Doãn Quan nhờ ngươi hỗ trợ giúp đưa người của họ vào Lâm Truy?"
"Đúng vậy."
"Chuyện tốt!" Trọng Huyền Thắng vỗ tay ba cái.
"Ta không chết đúng là chuyện tốt." Khương Vọng nói.
"Ta không phải nói cái này!" Trọng Huyền Thắng cho một cái liếc khinh bỉ.
Hắn cách không đánh ra một chưởng, kích hoạt trọng thuật, nghiền thi thể không đầu của Tô Xa thành thịt nát, rồi gọi: "Thập Tứ!"
Thập Tứ ăn ý với hắn khỏi bàn, lập tức vung trọng kiếm, mạnh mẽ chém liên tục, chém tới mức quan đạo xuất hiện mấy đường rách sâu.
Làm xong, Trọng Huyền Thắng mới nói với Khương Vọng: "Ngươi đã nói sai hai chuyện!"
Khương Vọng không vui: "... Ta chỉ nói có hai chuyện thôi."
"Chuyện thứ nhất, là ta và Thập Tứ giúp ngươi, ba người chúng ta liên thủ, giết Tô Xa."
"Thứ cho ta nói thẳng, ba người chúng ta cộng lại cũng không phải đối thủ của ông ta. Ở trước mặt Tô Xa, ta hoàn toàn không có khả năng phản kháng."
"Chắc tại thúc phụ ta áp chế hắn! Có thể vì Tụ Bảo thương hội thất bại, khiến đạo tâm của y tan vỡ, thánh lầu nghiêng tháp, thực lực không còn được bằng lúc trước..." Trọng Huyền Thắng tự nói tự giải thích: "Tóm lại chẳng những ba người chúng ta có khả năng giết chết Tô Xa, mà còn có khả năng cao hơn!"
Nói đến mức này, Khương Vọng đã hiểu. Để khiến cái chết của Tô Xa không có liên quan gì với Doãn Quan, vậy còn có ý kiến gì nữa! Hắn không ngu.
"Ngươi nói thẳng ta nghe! Rốt cuộc là Doãn Quan nhờ ai giúp đỡ đưa người vào Lâm Truy?"
"Ta đâu có biết?" Trọng Huyền Thắng có vẻ rất không hài lòng với việc Khương Vọng mở mang trí tuệ quá chậm như này, nét mặt khó chịu, nhưng cuối cùng vẫn đưa cho đáp án: "Chắc là người của Trọng Huyền Tuân!"
Đây là gài tang vật hãm hại một cách trần trụi!
Như vậy vừa hoàn thành cam kết của Khương Vọng, giúp Khương Vọng không cần phải trốn tránh, còn đẩy tai họa lên người thuộc hạ của Trọng Huyền Tuân! Mà Trọng Huyền Tuân lúc này vẫn còn đang ở Tắc Hạ học cung cắm đầu tu hành...
Rõ ràng, cái kẻ sắp xếp cho Địa Ngục Vô Môn vào thành, cái kẻ gọi là thuộc hạ của Trọng Huyền Tuân kia, đã âm thầm đầu phục Trọng Huyền Thắng từ lâu.
Chuyện này một khi thành, thế lực của Trọng Huyền Tuân ở Lâm Truy sẽ trở nên tràn đầy nguy cơ. Song "Nguy" đến mức nào, thì phải xem Địa Ngục Vô Môn gây ra náo loạn cỡ nào.
Xem ra... như vậy thật đúng là chuyện tốt!
Từ trong đến ngoài, chỗ nào cũng chiếm được tiện nghi!
Khương Vọng trầm mặc một hồi: "Ta đã hứa với Doãn Quan, trong vòng hai ngày sẽ liên hệ với hắn."
"Đủ thời gian." Trọng Huyền Thắng đã tính toán xong.
"Ài." Khương Vọng thở dài, hắn không thể không thừa nhận, về mặt trí khôn, Trọng Huyền Thắng đúng là có tư cách khinh bỉ hắn.
Hắn lấy lại bình tĩnh, nói: "Trở về thành rồi, ngươi cho người tới Bảo thị xa hành một chuyến, bồi thường chút tiền. Đánh xe phu xe đều là bị ta dính líu, phải bảo đảm cuộc sống của người nhà bọn họ sau này."
Đây là đạo lý.
Nhưng Trọng Huyền Thắng dù gì cũng là Trọng Huyền Thắng.
Hắn lại vỗ tay ba cái, hung tợn nói: "Bảo gia dám phối hợp với Tô Xa mưu sát ngươi, tiết lộ thông tin chuyến đi của ngươi, ta không tha cho bọn họ!"
Khương Vọng nghe mà sợ ngây người.
Vốn hắn đâu có che giấu hành tung khi trở về Lâm Truy. Hắn thuê xe ngựa của Bảo thị về Lâm Truy, chuyện này không phải cái gì cơ mật, tra đại một cái là ra, một chuyện như vậy, đáng để mời Bảo gia phối hợp?
Nhưng như đã nói, Bảo gia, nhất là Bảo Trọng Thanh, vẫn luôn ghi hận Trọng Huyền Thắng trong lòng, luôn sẵn sàng phối hợp với Tô Xa, nên suy luận này cũng vô cùng hợp lý. Hơn nữa Khương Vọng đúng là ngồi xe ngựa dưới cờ của Bảo thị mã hành, và cũng đúng là bị gặp chuyện.
Nếu thật sự nhắm vào điểm này để tính toán, thì đúng là Bảo gia không có cửa nào giải thích!
An toàn là vấn đề lớn nhất xa mã hành phải đảm bảo khi làm ăn, nếu Bảo gia không muốn bị Trọng Huyền Thắng mượn sự cố này gây ra chuyện lớn, không nôn ra máu là không xong.
Nói như vậy... Không chỉ không phải bồi thường cho người nhà của phu xe, mà họ còn có thể kiếm thêm một khoản từ Bảo gia bên này!
Bạn cần đăng nhập để bình luận