Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2454: Núi cao đường xa (1)

Khi Thiên tử Đại Tề ra lệnh dừng trận chiến, kết quả của trận chiến này đương nhiên đã xuất hiện.
Mặc dù Khương Vọng lúc này toàn thân đầy vết thương chằng chịt, còn Trọng Huyền Tuân lại không nhiễm bụi trần.
Mặc dù Trọng Huyền Tuân còn có hai khỏa Tinh Luân, mặc dù chiến ý của y vẫn hừng hực ngất trời, khí huyết tựa như hồng thủy...
Nhưng thắng bại đã phân định.
Ít nhất là phân định vào lúc này.
Trọng Huyền Tuân đang treo trên không trung đột nhiên nở nụ cười thật lớn. Tóc đen và áo trắng của y đều buông xuống, hai bàn tay xòe ra, tản đi Nhật Nguyệt Tinh Luân. Sau đó xoay người từ trên cao bước xuống, tiêu sái đi ra ngoài.
Cửa cung đương nhiên được mở ra cho y.
Những ánh mắt hoặc ẩn hoặc hiện chờ đợi từ lâu bên ngoài cửa cung lúc này đều rơi vào trên người y.
Hô hấp của y cũng sẽ được nghe ngóng lặp đi lặp lại.
Y sớm đã quen với việc bị vạn chúng chú mục, cũng không quá để ý đến suy nghĩ của mọi người.
Bên dưới cung điện nguy nga cao lớn này, bước chân của y vô cùng tùy ý, tiếng cười phóng túng vang vọng:
"Lần này đi núi cao đường xa, Khương Thanh Dương, giang hồ gặp lại!"
Y cứ tiêu sái như vậy dạo bước rời đi, giống như lần đầu tiên Khương Vọng gặp được y vậy.
Khâu Cát chờ đợi bên ngoài cửa cung ở xa xa nhìn Khương Vọng trước điện một cái, không hề cho bất kỳ ánh mắt nào, chỉ bước nhỏ đuổi theo Trọng Huyền Tuân.
Hiện tại chỉ còn lại Khương Vọng đứng trước Đắc Lộc cung gạch đá nứt nẻ, hắn và Thiên tử Đại Tề trong cung chỉ cách một cánh cửa. Nhưng Hàn Lệnh canh giữ trước cửa sẽ không mời hắn tiến vào nữa.
Bốn chữ ‘giang hồ gặp lại’ của Trọng Huyền Tuân, hắn xem như là một lời chúc phúc của đối phương cho mình.
Bởi vì lần này đi sinh tử khó lường, họa phúc kỳ thực đều chưa biết.
Hắn đã thắng trong trận thứ hai với Trọng Huyền Tuân, nhưng trong lòng lại không có cảm giác thoải mái chút nào.
Hắn tự tay chém ra con đường rời khỏi Tề quốc, nhưng con đường phía trước cũng không trở nên rõ ràng.
Có điều đây chính là lựa chọn của hắn.
Nơi hắn xuất phát là một mảnh đất hoang tàn, bao nhiêu năm qua nỗ lực đều là vì để trở về mảnh đất hoang tàn kia.
Cảnh tượng cho dù huy hoàng đến đâu cũng không thể khiến hắn yên tâm, đúng sai đôi khi chỉ có thể giao cho thời gian kiểm chứng, hay nói cách khác, đúng sai bây giờ đã không còn quan trọng nữa.
Từng rời khỏi Trang địa, vạn dặm độc hành, bây giờ hắn cũng phải lẻ loi cô độc đi trở về.
Hắn quay mặt về phía cung điện, dựa theo quy củ hành lễ:
"Thần xin cáo biệt Thiên tử!"
"Để lại bộ Sử Đao Tạc Hải mà trẫm tặng cho ngươi, ngươi không cần phải đọc nữa."
Giọng nói của Thiên tử từ trong cung truyền ra:
"Duyệt hết lịch sử 4000 năm, lưu loát ngàn vạn chữ, vậy mà lại không hiểu được tự bảo toàn bản thân. Có thể thấy được đọc sách để nhìn xa trông rộng cũng không thể coi là thật."
Khương Vọng nói:
"Thần vốn không mang theo bộ sách này ở trên người, nếu bệ hạ nhất định phải lấy lại, thần sẽ sai người mua một bộ khác trả lại cho ngài."
Hàn Lệnh dùng vẻ mặt hung dữ nhìn chằm chằm Khương Vọng, rất có tư thế nếu như hắn nói một câu không hợp ý là sẽ xông lên lục soát túi trữ vật.
Nhưng Thiên tử chỉ nói:
"Đừng tự xưng là thần nữa."
Giọng nói hùng hồn bao trùm vạn sự kia bỗng chốc cao vút lên:
"Võ An hầu Khương Vọng phạm tội bất kính! Nay tước đoạt tước vị, bãi miễn chức vụ, thu hồi đất phong, giáng xuống làm thường dân, trục xuất khỏi Tề quốc! Hàn Lệnh, khanh giám sát thi hành việc này."
Khương Vọng còn chưa kịp phản ứng thì đã cùng Hàn Lệnh xuất hiện bên ngoài Đắc Lộc cung, mà cửa cung trước mặt lúc này cũng đã đóng chặt.
Hắn đối diện với cửa cung hành lễ thật sâu một lần nữa:
"Chỉ mong Thiên tử bảo trọng long thể, thiên thu thịnh vượng!"
Sau đó đứng dậy, mang theo thân thể đầy thương tích, áo quần rách nát, thẳng tiến ra khỏi cung.
Hàn Lệnh gánh vác trách nhiệm trục xuất thường dân Khương Vọng, liền vội vàng đuổi theo, đưa tay ra đỡ, giúp hắn bổ sung khí huyết, tu bổ Như Ý Tiên Y.
Là người đứng đầu nội quan của cung thành Đại Tề, gã không hề có yêu ghét cá nhân nào đối với Khương Vọng. Yêu ghét đều giống như Thiên tử.
Lúc này đi ra khỏi cung cùng Khương Vọng, những ánh mắt dõi theo trong bóng tối đều bị gã che chắn đi.
Hai người đều không có lời nào nói với nhau, cho đến khi đi ra khỏi cung thành - Bên ngoài cung thành là dòng người đông nghịt!
Quảng trường nơi này từ trước đến nay luôn trống rỗng, không cho phép mở quán rượu quán ăn, không cho phép rao hàng tụ tập, sao lúc này lại tụ tập nhiều người như vậy?
Nhiều người như thế tụ tập cùng một chỗ, lại im lặng không lên tiếng, cho thấy tính kỷ luật tốt đến nhường nào. Rõ ràng phần lớn trong đó đều là quân nhân.
Bên trong đám người này có rất nhiều gương mặt quen thuộc khiến Khương Vọng không khỏi dừng bước.
Hắn dừng bước trước cửa thành, chỉnh đốn tâm tình, cười khẽ một tiếng:
"Các vị cũng tới đây ăn sáng sao?"
Hiện tại là giờ Thìn, cũng chính là thời điểm "ăn sáng", rất nhiều người vào lúc này sẽ rời giường ăn điểm tâm.
Cựu Võ An hầu coi như là lên tiếng chào hỏi thuộc hạ cũ của mình.
Nhưng đám đông trước mặt đều trầm mặc không nói.
Giống như có thể dùng sự trầm mặc này để giữ hắn lại vậy.
Khương Vọng dừng lại một lát, sau đó tiếp tục đi về phía trước. Hàn Lệnh liền im lặng đi theo phía sau hắn.
Đám đông cũng trầm mặc nhường ra một con đường.
Sự kiên quyết của hắn truyền đi trong sự trầm mặc này.
Đột nhiên có một hán tử quỳ một gối xuống đất, chặn trước mặt, ngẩng đầu nhìn Khương Vọng, vẻ mặt bi thương:
"Hầu gia! Ngài còn nhớ tiểu nhân không? Ở hành lang Dân Tây nước Hạ, ngài đã cứu tiểu nhân! Ngài... tại sao lại phải rời đi?"
Khương Vọng nhìn đối phương, kỳ thực hắn không có nhiều ấn tượng đối với việc cứu người này, nhưng gương mặt của gã quả thực là vô cùng quen thuộc, hẳn là lão binh từng đi theo hắn tác chiến ở Hạ địa.
Lần ở hành lang Dân Tây kia, đại tướng Dặc quốc Nghiêm Pha đánh nhau sống chết với Chu Hùng của Hạ quốc, dư âm chiến đấu làm liên lụy không ít binh sĩ Đại Tề.
Hắn ở một bên chờ thời cơ tham gia chiến đấu, giúp đỡ Nghiêm Pha, một bên tranh thủ cứu người, cũng bởi vì vậy mà khiến Dịch Thắng Phong mai phục ở một bên nhìn thấy cơ hội, nghênh đón Bạc Hạnh Lang đánh lén.
Hán tử này có lẽ là một trong những binh sĩ lúc đó.
Thân là tướng lĩnh, ánh mắt chỉ chú trọng vào sinh tử của một binh một tốt, không lấy việc bảo toàn bản thân, phát huy tác dụng lớn hơn làm trọng có thể nói là vô cùng ngu xuẩn. Nhưng đây cũng trở thành lý do khiến mọi người nhớ đến hắn.
Khương Vọng đưa tay kéo hán tử này lên, vỗ vỗ vai đối phương đang định rời đi. Nhưng đám đông còn lại đã đồng loạt quỳ xuống.
Mồm năm miệng mười hét lên.
Có người từng cùng hắn đánh chiếm thành nào đó, có người từng theo hắn chém tướng, lại có người từng cùng hắn giương cờ, từng cùng hắn chia rượu... Cuối cùng đều hỏi hắn tại sao lại rời đi.
Khương Vọng chỉ đành giơ lòng bàn tay lên, làm một cái động tác ấn xuống, những quân nhân máu nóng mười phần này mới yên tĩnh lại.
"Việc này triều đình tự có công bố, ta sẽ không nói, tình hình cụ thể lấy công bố của triều đình làm chuẩn."
Ánh mắt hắn lần lượt quét qua bốn phía, có chút thành khẩn nói:
"Nhưng các vị bào huynh, ta vĩnh viễn sẽ không quên những ngày tháng kề vai chiến đấu cùng các vị. Hôm nay chia tay cũng không phải là vĩnh biệt, sau này giang hồ gặp lại, ta nhất định sẽ cùng các vị nâng cốc ngôn hoan!"
"Vẫn là để ta kính ngươi một ly trước."
Lý Long Xuyên trán quấn đai ngọc từ đám đông bước ra, trên tay xách một bình rượu, kẽ tay kẹp lấy hai chén rượu.
Y vừa đi ra ngoài, vừa dùng giày đá người xung quanh:
"Đều đứng dậy đi, người ta đã quyết tâm rồi, các ngươi chào tạm biệt coi như là đã bày tỏ tâm ý."
Các quân nhân đồng loạt đứng dậy.
Vị tướng lĩnh trẻ tuổi anh tuấn này không hề che giấu sự bất mãn của mình, dáng đi đã có mười phần oán khí.
"Ta vốn không muốn đến, gia tỷ bảo ta nhất định phải thay tỷ ấy tiễn ngươi, mời ngươi một chén..."
Y vừa nói, vừa tùy ý rót một ly rượu, dùng thái độ khinh thường đưa cho Khương Vọng, nói:
"Ta!"
Khương Vọng hoàn toàn có thể lý giải được tâm trạng của bằng hữu, chỉ cười cười:
"Hôm nay uống rượu ta mang tới!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận