Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 190: Hoành đao đoạt ái

Đại điển tế tổ của Liêm thị gây ra huyên náo, có thể xưng là việc trọng đại nhất trong nhiều năm qua của Nam Diêu Thành. Lần đại điển này tuy là để tế tổ, kỳ thực là để tuyên bố ra bên ngoài địa vị của Liêm thị trong danh mục đúc binh sư ở thánh địa là không thể lay động được. Liêm thị vẫn có năng lực rèn đúc ra danh khí.
Liêm Tước là binh sư đúc ra Trường Tương Tư xứng đáng là nhân vật chính. Hắn ngồi trên đài cao để mặc người ta cung phụng không khác gì con rối. Khương Vọng đứng ngoài quan sát sự việc như một khách nhân bình thường, yên lặng ngó xem biểu hiện kia của Liêm Tước, từ hân hoan tự đắc đến mỏi mệt uể oải đều trong một buổi sáng cả. Suốt buổi sáng điển lễ rườm rà mà mới xong giai đoạn thứ nhất. Lúc đó Liêm Tước mới được phép đứng dậy làm mấy việc như quấn câu, thắt bông lúa cho thanh Trường Tương Tư.
Sau mấy việc này rồi tộc nhân Liêm thị đưa vỏ kiếm lên. Liêm Tước tra kiếm vào vỏ. Trường Tương Tư như rồng bơi ra biển, phát ra tiếng ngâm dài. Bảo kiếm giấu hộp, giấu tài. Lúc này Liêm Chú Bình nhận lại thanh kiếm, tự mình đưa lên cung giá. Sau khi cầu khẩn thiên địa mới chính thức đến khâu tế tổ.
Sau đó lại là một khoảng thời gian bận rộn với lễ nghi, mất hai canh giờ. Liêm Tước xoa xoa chân đứng dậy chuẩn bị mang Trường Tương Tư giao cho Khương Vọng để hoàn thành khâu cuối cùng thì đột nhiên từ xa truyền đến âm thanh thông báo.
“Thập tứ hoàng tử đến.”
Đám người nhanh chóng lùi lại để tạo thành một con đường, đồng thời thi nhau hành lễ. Liêm Tước nghe thấy câu này thì chân mày cau lên, bước chân nhanh thêm vài phần. Nhưng một lão nhân vẻ mặt lạnh nhạt dừng trước cung giá lên tiếng trách mắng.
“Hoàng tử giá lâm, ngươi còn không mau nghênh đón, thể thống còn đâu?”
Liêm Tước di chuyển sang bên trái, hướng về phía trước mà chen lên. “Ai muốn nghênh đón thì nghênh đón đi, danh khí ở đây ta còn phải hoàn thành tế điển.”
“Làm càn.” Lão giả cả giận mắng. “May mắn đúc ra một thanh danh khí mà dám vô lễ như vậy sao. Trong mắt ngươi còn có gia tộc, có triều đình hay không?”
Liêm Tước có ngu ngốc cũng biết mình thất thố, nhưng không có ý tranh luận cùng lão giả này. Hắn chỉ quay lại nhìn Liêm Chú Bình. “Tộc trưởng, đây là ý của ngươi phải không?”
Liêm Chú Bình không đáp, hắn khom người hành lễ.
“Cung nghênh thập tứ hoàng tử!”
Khương Vọng ở dưới đài thấy có chuyện không ổn, đang muốn đi lên xem tình hình thế nào thì một đài dư kiệu đã đến gần trước đài tế lễ. Phu kiệu có hơn mười tên, tất cả đều có tu vi Thông Thiên Cảnh. Màn kiệu được vén lên, một nam tử mặc áo bào tím, mặt hoa da phấn đi xuống.
Người này chính là con thứ mười bốn của Tề Đế, Khương Vô Dong.
Người nước Tề thích mày tím, xem màu tím là thứ màu quý phái nhất, vương công quý tộc phần lớn đều mặc đồ màu này. Thập tứ hoàng tử xuống kiệu cũng không để ý xung quanh, chỉ tập trung đi lên đài cao. Tay áo bồng bềnh, dáng đi thong dong rất có khí độ của hoàng gia.
Hắn đi đến đài cao, liếc mắt thấy Trường Tương Tư trên cung giá thì vui mừng. “Kiếm tốt, ta thấy rất thư thái trong lòng.” Nói xong liền muốn bước tiếp về phía trước nữa.
Liêm Tước ngăn ở trước mặt, không kiêu ngạo cũng không tự ti nói. “Hoàng tử điện hạ, kiếm này đã có chủ rồi.”
Thập tứ hoàng tử không lên tiếng mà lão giả trong tộc lúc trước liền hướng về Liêm Tước quát. “Đến lượt ngươi nói chuyện hay sao? Trước mắt là thập tứ hoàng tử, ai cho phép ngươi làm càn.”
Liêm Tước lập tức ra quyền đáp lời, cửa thiên địa rộng mở, gió mạnh cuốn lên, trong cơ thể như có lò lửa bùng phát.
“Lão bất tử Liêm Lô Nhạc, ngươi không có phần ở đây.”
Gia tộc đúc binh sư như Liêm thị cũng không vì lâu năm mà tu vi tăng trưởng theo, vị lão giả trong tộc này hiện cũng mới đạt tới Đằng Long Cảnh đỉnh phong mà thôi. Hai quyền chạm vào nhau vậy mà lại cân tài cân sức. Gia lão Liêm Lô Nhạc không ngờ Liêm Tước dám hoàn thủ, trên mặt không giấu được nỗi tức giận mà quát lên.
“Tiểu bối ngươi dám vô lễ!”
“Gia lão bớt giận.” Liêm Chú Bình không thể để tình hình phức tạp thêm, hắn ra tay ngăn giữa hai người đồng thời quát Liêm Tước.
“Ngươi cẩn trọng cho ta một chút.”
“Ai không cẩn trọng?” Liêm Tước tức giận đến đỏ bừng mặt. “Thanh danh khí này không có liên hệ gì với các ngươi, Khương Vọng cho các ngươi mang đi tế tự đã là có ý tốt, các ngươi có quyền gì mà quyết định nó thuộc về ai?”
“Chẳng lẽ ngươi không phải là người của Liêm gia? Một thân sở học của ngươi không phải từ Liêm thị bí truyền hay sao? Tài nguyên đúc kiếm của ngươi do ai cung cấp? Lò đúc kiếm để ngươi đúc không phải lò cổ của Liêm thị?” Liêm Chú Bình nghiêm nghị. “Thế mà ngươi nói nó không có quan hệ gì tới Liêm thị hả?”
“Từ lúc bắt đầu ta đúc kiếm là vì Khương Vọng. Từ đầu đến cuối Khương Vọng đều cùng tham dự vào việc này. Danh khí do trời đúc, nhân lực chỉ là một phần. Thanh kiếm này từ đầu đã thuộc về Khương Vọng, không thuộc về các ngươi, thậm chí căn bản cũng không hề thuộc về ta.”
Liêm Lô Nhạc ở bên cạnh lạnh lùng nói. “Lúc trước đúng là ngươi hứa đúc binh cho hắn nhưng không nói cụ thể đúc cho hắn bình khí gì. Chuôi Trường Tương Tư này để lại, ngươi toàn tâm đúc cho hắn một thanh binh khí khác là được, có gì thất tín.”
Liêm Tước nhìn đối phương khinh bỉ.
“Như vậy cũng nói được sao, Liêm thị không còn danh dự mặt mũi gì nữa rồi?”
Bốp!
Tộc trưởng Liêm Chú Bình tát cho Liêm Tước ngã xuống mặt đất. “Lời này ngươi cũng dám nói!”
“Được rồi.” Khương Vô Dong cười cười. “Bản hoàng tử chỉ đến xem danh khí mà Tề quốc ta đúc ra thế nào, các ngươi cần gì phải kích động như vậy? Chỉ cần để ta nhìn qua một chút là được.”
“Gia lão Liêm Lô Nhạc lập tức nghiêng người. “Thỉnh hoàng tử thưởng ngoạn.”
Khương Vô Dong thong thả cất bước, đúng lúc ấy phía sau vang lên giọng nói.
“Tốt nhất ngươi nên dừng lại.”
Âm thanh không nặng nhưng rất dứt khoát, cửng cỏi.
“Ngươi là ai?” Khương Vô Dong quay đầu, nhìn Khương Vọng vẻ dò xét. Thiên Phủ bí cảnh kết thúc chưa lâu, hắn đặc biệt vì Trường Tương Tư mà tới nên không thể nào không biết đến Khương Vọng. Vốn hắn hỏi vậy chỉ để biểu thị sự khinh miệt không quan tâm đến đối phương mà thôi.
Cho dù là thần thông nội phủ, đối với hoàng thất Tề quốc cũng không được coi là đại nhân vật chứ nói gì đến một tên chỉ là hạt giống thần thông nội phủ!
“Ngươi không cần biết ta là ai, ngươi chỉ cần biết…”, Khương Vọng đứng dậy, đưa tay chỉ lên thanh Trường Tương Tư trên cung giá. “Đó là kiếm của ta.”
Trên cung giá, Trương Tương Tư tự vang lên tiếng kiếm ngâm Khương Vô Dong không những không giận mà còn lấy làm mừng, hắn không nhịn được khen một câu.
“Kiếm tốt.”
“Của ta.” Khương Vọng tiếp tục.
“Ngươi cái gì? Chân ngươi dẫm xuống là đất của Tề quốc, thân thể ngươi sinh ra ở Tề quốc. Mọi thứ ở Tề quốc này đều là của họ Khương.” Khương Vô Dong từ tốn nói. “Họ Khương truyền từ thánh nhân thượng cổ Tề Đế, không biết từ khi nào lại sinh ra cái tạp mạch như ngươi. Ngươi cũng xứng mang họ Khương sao?”
“Tề quốc đúng là mang họ Khương, chỉ tiếc không phải là của Khương Vô Dong ngươi.” Một giọng nói khác vang lên, nhìn kỹ thì thấy nó đến từ một hán tử mập mạp hai mắt híp lại. Bộ dạng người này như vừa gấp gáp lên đường. Người này đi đến đâu ai cũng phải lui lại tránh đường.
Hắn cười híp mắt nhìn thập tứ hoàng tử Khương Vô Dong, thái độ không có chút nào kính sợ. “Ngươi muốn đại biểu cho Tề quốc mà không sợ ca ca, tỷ tỷ của ngươi đánh đòn sao?”
Người này chính là Trọng Huyền Thắng!
Hắn ở Tề đô Lâm Truy nghe được sự việc, biết Khương Vô Dong muốn tới Nam Diêu Thành thì ngay lập tức gác lại mọi việc tự mình đuổi đến. Cuối cùng cũng đuổi kịp đối phương, đứng ra chống đỡ cho Khương Vọng. Trước khi hắn lên tiếng hai người đã có bàn bạc rồi. Cho nên hắn vừa lên tiếng là Khương Vọng phối hợp hỏi ngay.
“Người này là thập tứ hoàng tử, ngươi dám nói chuyện với hắn như vậy sao?”
Trọng Huyền Thắng cố ý dùng tay che ngoài miệng, hướng Khương Vọng giả dạng nói nhỏ cho đối phương nghe. “Đế phòng đương nhiên cao quý, nhưng quốc quân chúng ta có chín người con gái và mười bảy hoàng tử. Trừ thái tử ra, được công nhận là kiệt xuất chỉ có mấy người như tam hoàng tử, cửu hoàng tử, thập nhất hoàng tử chứ không hề có thập tứ hoàng tử ở trong đó. Ta thì khác. Cả Trọng Huyền gia hiện giờ chỉ có ta tranh tài với Trọng Huyền Tuân, coi như ta có nửa Trọng Huyền gia thì Khương Vô Dong hắn cũng chỉ có độc một cái thân phận hoàng tử mà thôi. Hoàng thất dù quý cũng chỉ có một người độc tôn. Vị này đến sợi lông còn chẳng có, ngươi nói ta có sợ hắn không?”
Hắn giả vờ giả vịt làm bộ nói thầm nhưng âm thanh vàng vọng không có ai ở đây mà không nghe thấy.
Khương Vô Dong mặt hoa da phấn lúc này cũng đã giận đến lúc xanh lúc đỏ. Nhưng Trọng Huyền Thắng nói đúng tình hình thực tế, ít nhất về phần Khương Vô Dong hắn là như vậy. Việc tranh hoàng vị khốc liệt vô cùng, với thực lực của hắn nào dám đứng ra nhận làm đại diện cho Tề quốc?
Cũng may vì hắn là hoàng tử nên bên cạnh không thiếu trung bộc hộ chủ.
“Đây là kiếm của Liêm thị ta.” Gia lão Liêm Lô Nhạc cất tiếng. “Đừng nói thập tứ hoàng tử chỉ muốn thưởng ngoạn, cho dù muốn lấy thì với lòng trung thành của Liêm gia với Tề quốc, chúng ta có thể cự tuyệt sao?”
Lúc này Liêm Tước đã từ dưới đất bò dậy, sự phẫn nộ trong mắt không hề thuyên giảm, lửa giận trong người như sắp hoá thành thực chất. Hắn giơ bàn tay trái đang chảy máu lên cao giọng nói.
“Ta lấy danh dự đúc kiếm sư xin thề tuyên bố, thanh Trường Tương Tư này là kiếm của Khương Vọng, không có quan hệ gì với Liêm Tước ta, càng không có quan hệ với Liêm thị. Liêm thị không có quyền quyết định nó thuộc về ai.”
Liêm Lô Nhạc quát lớn. “Tộc trưởng còn ở đây, Liêm thị chưa tới phiên ngươi tuyên bố cái gì. Ngươi mau lui xuống cho ta.”
“Ha ha ha…”, Trọng Huyền Thắng cười lớn.
Lúc trước Khương Vọng không nghe lời khuyên, không muốn thu lợi ích nhiều nên khăng khăng trả lại mệnh bài hắn cũng không nói gì. Cuối cùng Liêm Tước vì hắn đúc ra một thanh danh khí, xem như tất cả đều vui vẻ. Không ngờ Liêm thị gây ra bao nhiêu sóng gió, dở bao nhiêu trò, tổ chức đại điển rồi mới lòi ra màn hiến kiếm. Họ Liêm này quả thực càng sống càng thụt lùi. Trọng Huyền Thắng đã không thuận mắt. Lúc này hắn không còn nể nang mặt mũi gì nữa.
“Không cần ở đây diễn tuồng làm gì. Không cần biết Liêm gia các ngươi diễn ra sao, ta chỉ nói cho các ngươi nhớ kỹ một điểm. Ai dám đoạt đồ của Khương Vọng, Trọng Huyền Thắng sẽ không tha cho hắn dù có là ai.”
Là một người kế thừa Trọng Huyền gia tộc, lời này của Trọng Huyền Thắng thực sự rất có phân lượng.
“Ta không cùng bọn họ diễn tuồng.” Liêm Tước bỗng hô lớn, biểu hiện bi phẫn. Hắn ở trên đài nhìn trái, nhìn phải, nhìn thấy tộc nhân trong tộc không hiểu, nhìn thấy sự phẫn nộ của tộc trưởng gia tộc, nhìn thấy người ngoài xem lễ mà chê cười, nhìn thấy Trọng Huyền Thắng khinh thường ra sao. Hắn nhìn rất rõ tình hình.
Tất cả mọi người sẽ nghĩ Liêm gia gần năm mươi năm đúc ra một thanh danh khí, Liêm Tước hắn lại là người trực tiếp đúc ra Trường Tương Tư, Liêm thị muốn hiến kiếm cho Khương Vô Dong, người như Liêm Tước lại có thể không biết trước hay sao?
Mọi người sẽ nghĩ như thế, cho là như thế. Tựa như lúc trước mọi người thấy hắn sống sót từ Thiên Phủ bí cảnh trở ra thì nghĩ hắn chó dựa hơi chủ, không có ai chịu nghe hắn giải thích, không có ai tưởng hắn. Mọi sự ti tiện, vô sỉ đều quy lên người hắn.
Giờ khắc này trong lòng hắn muốn gì người ngoài không thể nào biết được. Mọi người chỉ nhìn thấy hắn đang mở to hai mắt.
Liêm Tước nhìn quanh một vòng bằng ánh nhìn bi phẫn, cuối cùng dừng lại ở trên người Khương Vọng.
“Khương huynh đệ, ta không thể chịu được nổi nhục lớn lao này, không còn mặt mũi nào nhìn ngươi nữa.”
Nói xong hắn trở bàn tay, tự chấn thiên linh!
Bạn cần đăng nhập để bình luận