Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1492: Gió lốc (1)

Quan Diễn tiền bối từng nói, nếu xảy ra chuyện bất ngờ, tinh lầu hóa thành tinh hoàn quấn trên cổ tay Khương Vọng sẽ đưa hắn trở về nơi đã tới, hoặc đến thế giới khác đối ứng với Thất Tinh.
Bây giờ Quan Diễn tiền bối đã thành tựu Tinh Quân, tất nhiên không cần đi về bằng đường cũ. Chỉ một ống tay áo vung lên, Ngọc Hành tinh quang vô cùng vô tận đã cuốn lấy Khương Vọng rời khỏi.
Quả thực là sức mạnh khó lường.
Mặc dù quá trình có hơi vội vã...
Đây là một chuyến đi vượt qua khoảng cách xa và không giống với hai lần trước, không ở trong Thất Tinh Lầu, không ở trong tinh lầu của Quan Diễn, lần này Khương Vọng hầu như là băng qua không gian bằng cơ thể bằng xương bằng thịt của mình.
Thuần túy là dùng thân thể xuyên qua thời gian và không gian, đây là uy năng mà tu sĩ Ngoại Lâu làm sao cũng không bằng được.
Đương nhiên là quanh người Khương Vọng …có tinh quang bọc khá là kín kẽ.
Cả đường đi, không có trắc trở nào cần hắn phải dùng thân thể mình đối mặt.
Ngọc Hành tinh quang dày đặc bao phủ quanh thân, Khương Vọng tắm mình trong tinh quang rực rỡ, nhưng không được trọn vẹn thưởng thức phong cảnh vũ trụ.
Bởi vì... Hắn đang trong tinh quang tôi thể.
Đa phần tu sĩ sau khi thành tựu Ngoại Lâu, bước đầu tiên, chính là tiếp đón thánh lầu chi quang từ tinh khung xa xôi, dùng tinh quang này để tôi thể. Thân thể của tu sĩ Ngoại Lâu mạnh hơn tu sĩ Nội Phủ một bậc chính là bởi vì như vậy.
Nhưng bước cuối cùng của tinh quang thánh lầu của Khương Vọng đến quá đột ngột, được Quan Diễn đại sư tiện tay chộp một cái mà thành hình... khiến chính Khương Vọng cũng ngơ ra, không phản ứng kịp.
Mãi đến lúc này, trên con đường trở về hiện thực, hắn mới bắt đầu rèn luyện thân xác.
Rèn luyện thân xác, là phải dùng tinh quang mà bản thân nắm được, nên dù tinh lầu của hắn ở ngay cạnh ngôi sao Ngọc Hành, thì cũng không thể dùng tinh quang với mật độ dày đặc này để tôi thể...
Và cũng không cần.
Bởi vì tinh lầu đầu tiên hắn lập, lúc này đang truyền tới tinh lực hết sức dồi dào!
Ngoại Lâu tinh lực len lỏi tới từng ngóc ngách trong cơ thể, Khương Vọng không ngừng dùng đạo nguyên tiếp đón rồi kết hợp, sau đó mở ra ánh sáng thần thông để hỗ trợ chải vuốt lại.
Vận hết toàn lực cũng dùng không hết, hoàn toàn không tồn tại cái tình huống gọi mà các tiền bối tu hành nói là tinh lực thiếu thốn.
Không biết vì lúc này hắn vẫn còn cách tinh lầu quá gần, hay bởi vì tinh lầu này có phẩm chất quá cao, lực lượng quá mạnh mẽ.
Cảm giác này vô cùng kỳ diệu, Khương Vọng như đắm chìm trong biển tinh quang, cảm nhận được rất rõ tinh lầu của mình đang càng lúc càng xa mình.
Từ ngày hôm sau, hắn đã có một ngọn đèn đường trong vũ trụ mịt mờ.
Thời không trên ý nghĩa đúng là càng ngày càng xa, nhưng trong quá trình tinh quang tôi thể, hắn lại cảm thấy mình và tinh lầu càng lúc càng gần.
Giống như ý chí của hắn không ngừng kéo dài, trở thành một dạng tồn tại khác của hắn ở trong vũ trụ mịt mờ.
Hắn không biết cảm nhận của người khác về tinh quang thánh lầu có giống mình hay không, hắn cảm nhận về tinh lầu của hắn, như đang cảm nhận về một hắn khác.
Có một cảm giác rất mạnh mẽ từ trong ra ngoài, không chỉ về sức lực, mà còn về ý chí.
Tín niệm một đường đi tới này, phải được nghiệm chứng ở trên tinh quang thánh lầu, cuối cùng thành "Chân", thành "Đạo".
"Xưa nay Liêm Trinh là khó lường nhất ", vì ngôi sao này biến ảo khó dò, nay Khương Vọng lấy chữ "Tin" để định, đúng là phù hợp.
Nhất là khi chữ "Tin" của hắn không phải lâu đài trên cát, mà là đạo lý xưa nay hắn vẫn luôn thực hành, cực kì vững chắc, cực kì thuyết phục.
Đương nhiên Long Thần bị trấn trong lầu, cũng đã cống hiến rất nhiều cho tinh lầu này...
Quan Diễn thành tựu Ngọc Hành Tinh Quân, hư không trận pháp bị Long Thần khóa chặt bao năm qua cũng lặng lẽ bị xóa bỏ.
Ngọc Hành cuối cùng sẽ không cố định ở một nơi nào, lại trở thành một điểm sáng, bay đi.
Tòa tinh tháp bảy tầng màu xanh Khương Vọng lập ở trên Ngọc Hành kia cũng trở về tinh khung. Suốt quá trình thành lập, nó đều nằm trong phạm vi sát gần Ngọc Hành nhất, được tắm mình trong Ngọc Hành tinh lực thuần túy nhất... giống như từ Lâm Truy đi vào hoàng cung.
Trên vì sao bổn mạng của Ngọc Hành Tinh Quân, Quan Diễn dắt tay Tiểu Phiền, chậm rãi bước đi trong Sâm Hải xanh rì tươi tốt.
Sắc trời vừa vặn, xuyên qua những khe lá, chiếu xuống một mảnh ánh sáng loang lổ.
Một con sóc cuộn mình thành một cục, lăn tròn dưới đất, lăn tới chỗ một con sóc khác.
Hai con chim ở trên cành tựa sát vào nhau...
Năm tháng như dừng lại, thời gian trở nên dịu dàng.
Quan Diễn dừng bước lại: "Hình như ta quên mất chuyện gì đó."
Tiểu Phiền rất quan tâm: "Chuyện quan trọng lắm ư?"
"Chuyện quan trọng, quan trọng nhất cả đời ta..." Quan Diễn nhìn vào đôi mắt sáng ngời của nàng, không kìm được nụ cười: "Đều đang ở trước mắt ta rồi."
Thế giới hiện thực, chiến trường Tinh Nguyệt Nguyên.
Kéo dài suốt bảy ngày, đã biến nơi này thành địa ngục nhân gian.
Từ xưa tới nay, nhất tướng công thành vạn cốt khô, câu nói này đã trở thành lời chú giải cho sự thảm thiết của chiến tranh.
Thật ra, có người công thành thành công, cũng có người thất bại.
Thứ tuyệt vọng hơn tướng công thành vạn cốt khô chính là, vạn cốt khô rồi mà không công được thành.
Đây là chuyện thảm thiết nhất phải không?
Tướng quốc Đại Trụ quốc Liên Kính Chi, và Đại nguyên soái Húc quốc Phương Hựu, có lẽ có câu trả lời khác.
Họ đã ném vào Tinh Nguyệt Nguyên mấy trăm ngàn binh sĩ, là mấy trăm ngàn con dân của đất nước, mấy trăm ngàn liệt sĩ của quốc gia...
Cuộc chiến tranh này thắng hay bại, không liên quan tới họ.
Vì vai trò của họ chỉ là đứng trên tướng đài cao, lặng lẽ đứng nhìn.
Như một pho tượng, và cũng chỉ có tác dụng của một pho tượng, mọi việc đều không liên quan, và cũng không thể ra sức.
Chỉ biết đứng im nhìn.
"Đứng trên tướng đài cao đó... Không lạnh ư?" Liên Ngọc Thiền thầm nghĩ.
Nàng cảm thấy lạnh.
Nhất là khi nhìn ra chiến trường phía xa, cái lạnh như từ tận trong linh hồn lạnh ra đó, nhiều lần bảo nàng mau chạy trốn.
Chiến trận cắn xé chiến trận, cờ xí đối kháng cờ xí.
Binh sĩ hai nước Tương Húc chém giết lộn xộn, đã khó mà phân ra được phe ai với ai.
Mỗi thời mỗi khắc đều có người ngã xuống, một cây quân đao kết thúc một sinh mạng, một cái đầu, kết thúc một đoạn đời người.
Chuyện xảy ra không phải một ngày, không phải hai ngày.
Bảy ngày ngắn ngủi, đã bổ sung quân vào mười bảy lần!
Chiến trường trung tâm, luôn duy trì số lượng một trăm ngàn người, luôn có người gục xuống, luôn có người điền vào.
Cuồn cuộn không ngừng, điền vào máu và hồn.
Đây là cuộc chiến tranh gì?
Đối với thiên kiêu Tề Cảnh, đây là một trò chơi cạnh tranh hơi tàn khốc chút, hoặc là nói, là một cuộc đại luyện binh, rèn luyện tài năng cầm quân cho hai bên.
Nhưng đối với hai nước Tương Húc... Đây chính là chiến tranh.
Một cuộc chiến tranh thảm liệt, và chân thực.
Là chiến tranh khiến từng sinh mạng thi nhau mất đi.
Tiếng kêu đau, tiếng gầm thét, tiếng kim thiết giao nhau...
Đây là âm thanh của chiến tranh, rõ ràng vang lên ở bên tai, nhưng lại xa xôi như vậy.
Song kiếm bên hông reo vang, nếu có thể, nàng thật muốn rút kiếm ra.
Nhưng không thể.
"Đại Trụ quốc." Liên Ngọc Thiền lên tiếng: "Trận chiến này, chừng nào mới kết thúc?"
Nàng đã tận lực giữ giọng nói mình bình tĩnh, nhưng vì tiếng kiếm minh đã có chút run rẩy... Nàng nghĩ mình không thể đứng yên được nữa.
"Chết hết thì dừng." Liên Kính Chi hờ hững đáp.
Không phải ông ta muốn thể hiện quyết tâm gì, mà chỉ là trần thuật một sự thật.
Muốn chiến tranh kết thúc, đương nhiên còn có một khả năng nữa, nhưng cả Tề quốc lẫn Cảnh quốc đều không thể lựa chọn đầu hàng trong cuộc chiến tranh này, nên cần phải có quân của một phe chết sạch, thiên kiêu hoàn toàn bị khuất phục, mới có thể kết thúc.
Binh lực Tướng quốc bên này có thể bổ sung bây giờ đã không nhiều bao nhiêu, Húc quốc bên kia cũng vậy.
Liên Ngọc Thiền siết chặt song kiếm, giọng rung rung: "Ti hạ cảm thấy không khỏe, không thể xem được nữa, xin được cáo lui trước."
"Đứng lại. Liên Ngọc Thiền, ai cho phép ngươi tự tiện rời cương vị?"
Giọng Liên Kính Chi vẫn giữ nguyên bình tĩnh, không gợn sóng.
Nhưng khi dùng đến hai chữ "Cương vị", đồng nghĩa đã lôi đến quân pháp ra.
"Đây là sự sỉ nhục của Liên Kính Chi ta, ta không có tư cách để trốn tránh. Ngươi là nữ nhi của Liên Kính Chi ta, ngươi cũng không có tư cách đó. Ngươi phải nhìn cho tận mắt, chiến sĩ Tượng quốc ta là chết như thế nào, sau này đến khi ngươi làm chủ, mới tránh được chuyện như vậy phát sinh."
Liên Ngọc Thiền mím môi, không nói một lời, cũng không dời một bước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận