Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1021: Tại hạ Độc Cô Vô Địch

"A."
"Người này là ai?"
"Không biết. Bỗng nhiên nằm ở đây."
Đây là một con phố dài, hai bên đường lầu các mọc lên như rừng, nhưng được bao phủ bởi một tầng ánh sáng trong suốt, trông mờ mờ ảo ảo, cũng không giống bộ dạng có thể đi vào.
Người đi đường thưa thớt, ai đi đường người nấy.
Chỉ có một nơi duy nhất giữa con phố là tụ tập ba, bốn người.
Có nam có nữ, vây quanh một người đang nằm.
Trong đó có một người có lẽ thấy vô vị, nên bỏ đi.
Ba người còn lại tiếp tục tán gẫu.
Bởi vì hình dáng cao thấp mập ốm xấu đẹp trong Thái Hư Huyễn Cảnh đều rất khó tin cậy, nên tạm gọi họ là Giáp Ất Bính.
Giáp ngạc nhiên nói: "Đây là lần đầu tiên ta gặp người té xỉu trong không gian Hồng Mông đấy."
Ất trầm ngâm nói: "Ta không nghĩ là hắn té xỉu."
Bính đi tới hỏi: "Ý huynh là sao?"
Ất cười đầy tự tin: "Người té xỉu hẵng sẽ không nói mớ."
Giáp gãi gãi đầu: "Ta không nghe thấy hắn nói mớ?"
Ất lãnh đạm nói: "Âm thanh của hắn rất mơ hồ, rất nhỏ, giống như đã dệt thành sợi tơ phiêu đãng ở nơi nào đó. Nếu ngươi cảm nhận một cách kỹ là có thể nghe thấy. Người này đã nghiên cứu rất sâu về đạo âm, ngủ rồi mà vẫn có thể vận dụng tinh vi như vậy."
Bính lặng im cảm nhận một hồi: "Đúng thật là đang nói mớ. Cái gì mà thiếu nợ, trả gì đấy ... Là ý gì?"
"Nói mớ mà, sao rõ ràng được?" Giáp cảm khái nói: "Vị này đúng là nhân tài, đặc biệt đến ngủ trong không gian Hồng Mông. Còn ngủ trên đường lớn!"
Bính cười nói: "Màn trời chiếu đất, có gì mà không thể? Huống hồ ở chỗ này, cũng chẳng có ai làm gì được hắn."
"Nhưng ở hiện thế thì chưa chắc." Giáp nói.
"Nếu ở hiện thế ngươi có đủ linh cảm cảnh giác, vậy thì hắn chắc chắn cũng như vậy." Ất phân tích rất mạch lạc: "Đây có lẽ là một loại pháp môn tu luyện đặc biệt."
Giáp vẫn còn thắc mắc: "Vào trong Thái Hư Huyễn Cảnh diễn đạo hay luận kiếm vốn đã là một kiểu tu hành. Hắn ngủ như thế này là đang tu cái gì?"
"Cái này ta cũng không biết." Ất hiển nhiên có một kho tri thức rất phong phú, hiểu biết rất rộng: "Nhưng ta nghe nói thời đại Cận Cổ có một loại bí thuật dùng mộng để nhập thần, có chút tương tự với loại tình huống này ..."
Khương Vọng từ từ tỉnh dậy từ trong mơ hồ.
Đầu đau đến mức muốn nứt ra, chỉ nhớ là mình đã đẩy cánh cửa đá kia ra, đã đi vào không gian Hồng Mông, sau đó nghe được một tiếng "Ồ."
Sau đó là tiếng nói chuyện láo nháo.
"Người này bị sao vậy..."
"Đây có lẽ là một loại pháp môn tu luyện đặc biệt..."
Tiếp theo là gì đó ...
Không đúng, sao lại có người đang nói chuyện?
Khương Vọng mở mắt ra, vừa mở đã nhìn thấy ba cái đầu ở ba hướng đang cúi xuống nhìn hắn.
Sáu con mắt đồng thời lộ vẻ tò mò.
Cố nén ý định phun ra một ngụm Tam Muội Chân Hỏa, Khương Vọng mở miệng hỏi: "Chư vị huynh đài, đây là tình huống gì?"
Giáp Ất Bính ngơ ngác nhìn nhau.
Dù sao thì vừa rồi bọn họ đứng vây xem rồi phân tích người ta, hiện tại chính chủ đã tỉnh dậy, khó tránh khỏi có chút ngượng ngùng.
Cuối cùng vẫn là Giáp nói: "Chúng ta đang đi dạo trong không gian Hồng Mông, đúng lúc nhìn thấy ngươi nằm trên đường lớn... ngươi đang tu luyện?"
Tiếng "Ồ" trong không gian Hồng Mông kia, là tiếng bọn họ đang nói chuyện?
Nhưng dường như hắn đã thu hoạch được điều gì đó. Lợi ích của việc tiến vào không gian Hồng Mông?
Khương Vọng suy nghĩ kỹ, vì thế vẫn nằm trên mặt đất nhất thời quên đứng dậy.
"À, đang luyện" Thuận miệng hắn lấy lệ một câu, hỏi: "Các vị huynh đài xưng hô thế nào?"
Giáp Ất Bính nhìn nhau.
Rõ ràng là bọn họ cũng không quen biết nhau, mà vừa rồi "xem náo nhiệt" nên mới tụ lại một chỗ.
Vẫn là Giáp mở miệng trước: "Đúng lúc mọi người có duyên quen biết, chỉ bằng kết giao bằng hữu làm quen một chút. Tại hạ, Giả Phú Quý!"
Ất thì rất thong dong: "Thượng Quan."
Giả Phú Quý, Bính, và cả Khương Vọng, đều nhìn y, đợi câu tiếp theo.
"Ta tên Thượng Quan." Ất nói thêm.
Một người với giọng trầm thấp chín chắn, nhưng bên trong lại là sóng lớn mãnh liệt, tràn đầy ham muốn làm quan.
Cái tên này quá khoa trương, ai cũng phải kính y một tiếng Thượng Quan.
Bính thì lại cười chất phác nói: "Tại hạ Triệu Thiết Trụ."
Hay nha, toàn là tên giả trong Thái Hư Huyễn Cảnh, không một tên nào là thật.
Khương Vọng cười ôn hòa: "Tiểu đệ, Độc Cô Vô Địch."
Giả Phú Quý, Thượng Quan và Triệu Thiết Trụ đồng loạt im lặng trong giây lát.
Sau đó mọi người đồng loạt chắp tay: "Có duyên gặp gỡ, có duyên gặp gỡ. Lúc này Khương Vọng mới nhận ra mình còn đang nằm, thế là hắn vội vàng đứng dậy, hòa thành một khối với ba vị huynh đài kia.
Hiện tại không gian Hồng Mông chỉ mở ra ở phạm vi nhỏ, vậy nên không có nhiều tu sĩ xuất hiện ở đây. Còn rất nhiều tòa nhà chưa được mở ra, cũng không biết ở đây có khác biệt gì không.
Chỉ cần nhìn vào màn giao lưu giữa Khương Vọng với ba vị nhân huynh vây xem này là biết, không gian Hồng Mông là một không gian giao lưu càng trực tiếp, nó càng có thể chứa được nhiều tu sĩ giao lưu hơn, mà lại không câu nệ quen thuộc hay xa lạ, giống như hiện thế, có thể bắt gặp bất kỳ ai khi đi trên đường.
Một điểm quan trọng nhất có lẽ là... không gian Hồng Mông không tốn Công.
Còn không gian Tinh Hà mà Khương Vọng và Trọng Huyền Thắng thỉnh thoảng sử dụng, giống như giai đoạn trước khi chuyển tiếp của không gian Hồng Mông, hoặc cũng có thể là một không gian giao lưu kín đáo bí mật hơn.
Khương Vọng đoán thiên về vế trước, bởi vì đợi sau khi không gian Hồng Mông hoàn toàn mở ra, nếu các tòa nhà hai bên đường có những nơi như khách điếm, thì nó chắc chắn có thể dễ dàng thay thế vai trò này của không gian Tinh Hà. Đương nhiên, có thể là sau này không gian Tinh Hà cũng sẽ có một phần mở rộng mới.
Hắn biết về Thái Hư Huyễn Cảnh vẫn còn rất hạn chế, không có gì là chắc chắn.
Cuộc giao lưu với ba người Cổ Phú Quý, Thượng Quan và Triệt Thiết Trụ này chẳng có gì hay ho, chắc chắn là bọn họ cũng nghĩ như vậy.
Không ai trong bọn hắn nói lời thật lòng, đều ở đó nói những câu khách sáo với nhau.
Đây là chuyện bình thường, bởi vì ở một nơi không hề biết rõ nội tình của nhau như không gian Hồng Mông này, không hề giấu giếm cái gì mới càng khiến người khác nghi ngờ.
Nhưng giao lưu kiểu này cũng khó tránh khỏi mệt mỏi. Giao lưu một cách vô nghĩa là năng lực mà rất nhiều quý tộc cần phải nắm bắt.
Nhưng đối với Khương Vọng, hắn không muốn lãng phí thời gian.
Hắn lại tùy tiện nói vài câu, sau đó cáo từ trước.
"Độc Cô huynh đi thong thả!"
"Lần sau lại nói chuyện tiếp."
"Hân hạnh được quen biết với Vô Địch huynh!"
Tất cả mọi người rất nhiệt tình.
Nhưng Khương Vọng vừa đi xa, chủ đề nói chuyện đã thay đổi.
"Tiểu tử này thật biết cách giả vờ." Giả Phú Quý xì một tiếng khinh miệt.
"Biết đâu hắn thật sự có bản lĩnh thì sao?" Thượng Quan tỏ vẻ khách quan kéo lại một câu, sau đó nói: "Nhưng mà cái tên Vô Địch này ... Trước đó, ta đã từng gặp một người tên là Chân Vô Địch ở Luận Kiếm Đài, chỉ biết hô to gọi nhỏ, căn bản là kém cỏi."
Triệu Thiết Trụ ở một bên cười ngây ngô phụ họa theo.
Thân phận thực sự của gã là con cháu danh môn Trung Sơn thị ở Kinh Quốc. Và gã biết rõ, người có thể tiến vào không gian Hồng Mông này, đều không phải kẻ yếu.
Gã tin rằng thân phận ở hiện thực của Giả Phú Quý, Thượng Quan gì đó, bao gồm cả Độc Cô Vô Địch đã đi kia, sẽ không đơn giản.
Nhưng ở nơi này, mọi người đều khoác lên mình một lớp thân phận ngụy trang, hoàn toàn rũ bỏ phong thái dáng vẻ thường ngày, giống hệt như những phàm phu tục tử xuất hiện ở khắp đầu đường xó chợ, vây xem náo nhiệt, nói xấu sau lưng người khác ...
Thực ra là một loại trải nghiệm rất thú vị.
"Càng thiếu cái gì, thì càng khoe khoang cái đó." Triệu Thiết Trụ cười ngây ngô bổ sung thêm.
"Đúng đúng đúng." Giả Phú Quý cao hứng nói xấu, có lẽ do bình thường ít có cơ hội như lúc này: "Cái tên họ Độc Cô này chắc chắn là yếu! Ngày nào đó đụng phải nhau trên Luận Kiếm Đài, xem ta dạy dỗ hắn thế nào!"
"Biết đâu hắn không thể gặp được huynh thì sao." Thượng Quan cười nói một câu.
Tất cả mọi người đều cười.
Lúc này, Độc Cô Vô Địch đang đi đến cuối con phố dài kia, trước mặt bỗng nhiên xuất hiện một cánh cửa đá cổ kính nặng nề.
Thanh niên anh tuấn tên Độc Cô Vô Dịch, nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào trong.
Cửa đá khép lại, biến mất không dấu vết.
Trên cả con phố dài, những người cảm nhận được cảnh này đều đột ngột quay đầu, cùng nhìn tới!
"Ôi trời! Là cửa Phúc địa!" Có người bất giác hô lên.
Nhóm ba người vây xem ngơ ngác nhìn nhau.
Giả Phú Quý chớp chớp mắt: "Những nhân vật ở tầng thứ này, không phải là chỉ chuyên ở Phúc địa sao? Sao còn đến không gian Hồng Mông đi dạo?"
Triệu Thiết Trụ rụt rụt cổ: "Vị này có lẽ thực sự là Vô Địch..."
Thượng Quan trái lại vẫn còn có thể giữ được vẻ mặt bình tĩnh:
"Phú Quý huynh, xem ra hắn thật sự không thể gặp được huynh ..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận