Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2258: Hôm nay không có mưa gió

Lâm Truy.
Hôm nay không có mưa gió.
Kết thúc một ngày hỏi cung, Kế Chiêu Nam mặc áo bào trắng, mặt không chút thay đổi bước trên con đường dài.
Hắn chính là đệ tử chân truyền của Khương Mộng Hùng, Quân Thần Đại Tề, võ tướng công huân chinh chiến quanh năm ở Vạn Yêu Chi Môn. Bởi vậy được đặc cách, không phải đeo gông xiềng, cũng không cần ngồi trong thiên lao.
Chỉ cần đến Tuần Kiểm phủ ở đô thành, tiếp nhận hỏi cung của mấy vị thanh bài thâm niên, trong đó có Bắc Nha đô úy Dương Vị Đồng ! Binh Bộ đã hỏi qua, Bắc Nha môn còn phải làm thêm một vòng nữa.
Đương nhiên cũng không có ai dám nghiêm hình tra tấn hắn, ngay cả nhục mạ cũng chưa từng.
Nhưng mỗi một người trong Tuần Kiểm phủ đô thành đều lạnh lùng dị thường. Loại địch ý này... hắn cảm thụ được rất rõ ràng.
Tựa như lúc này đang đi trên đường phố Lâm Truy, phong thái vô song của hắn, thường ngày tất sẽ đưa tới vô số tiếng hoan hô. Ở bất kỳ nơi nào của Tề quốc, hắn đều được đón nhận đãi ngộ của anh hùng. Cho dù là giấu mình trong xe ngựa, nữ nhân ném quả ngọt cũng chẳng bao giờ thiếu vắng.
Nhưng hôm nay...
Hôm nay hắn đang là người bị tình nghi, không thể ngồi trên xe ngựa để thể hiện thân phận, không thể có đội ngũ hộ vệ.
Hôm nay trên con đường dài, mỗi người gặp được đều đưa ánh mắt nhìn về phía hắn, ánh mắt rất lạnh lùng.
Hắn hiểu rõ.
Hắn hại chết anh hùng trẻ tuổi của tòa thành này.
Hắn bỏ dở một truyền thuyết lấy thân phận bình dân tấn cấp làm quốc hầu.
Đại biểu người Tân Tề gục ngã.
Lá cờ hiệu của rất nhiều người đã sụp đổ.
Hắn không giết Khương Vọng, nhưng Khương Vọng lại vì hắn mà chết!
"Kế Chiêu Nam, Kế Chiêu Nam!"
Hắn đưa mắt lên nhìn theo tiếng, thấy một vị võ tướng trẻ tuổi trán quấn đai ngọc, khí khái bừng bừng, bị một đám người ôm chặt, vẫn đang giãy giụa chỉ tay tới, lớn tiếng quát mắng:
"Hắn mới vừa tới Yêu giới, không biết gì cả, ngươi dẫn hắn tới chỗ nguy hiểm như vậy. Ngươi có dụng ý gì?!"
Kế Chiêu Nam là hạng người kiêu ngạo cỡ nào?
Động một tí là muốn giáo huấn Trọng Huyền Tuân, cho dù gặp Trọng Huyền Trử Lương cũng muốn thử tay nghề của mình.
Đặt ở ngày trước, bất luận trong nhà Lý Long Xuyên có bao nhiêu bối cảnh, là tướng môn như thế nào, công hầu ra sao, thực lực của bản thân hắn không đủ, thì căn bản là không có tư cách lớn tiếng nói chuyện với hắn.
Nhưng hôm nay, hắn không nói một lời, trầm mặc đi về phía trước.
Một chiếc xe ngựa cực kỳ xa hoa chạy qua bên cạnh, lúc đi ngang tới, màn che trên cửa sổ xe buông xuống, ngăn cách tầm mắt bên trong.
Đương nhiên Kế Chiêu Nam biết, người ngồi bên trong chính là Yến Phủ và Ôn Đình Lan.
Hôm nay không biết có bao nhiêu người đang chờ đợi kết quả tra hỏi của Bắc Nha.
Không biết có bao nhiêu người cắn răng thù hận, không thể phát tiết.
Thiên Ngục dù sao cũng quá xa xôi, cái gọi là người đứng sau màn kia, đến nay vẫn không có tung tích.
Cỗ xe ngựa lộc cộc lướt đi.
Ôn Đinh Lan nhẹ giọng nói:
"Ta nhớ trước kia quan hệ giữa chàng và Kế Chiêu Nam không tệ."
Phụ thân là Triều Nghị đại phu, xuất thân coi như cao quý. Đương nhiên Ôn Đinh Lan hiểu rõ tiềm lực của Kế Chiêu Nam, hiểu rõ phân lượng của phủ Trấn Quốc Đại Nguyên Soái.
Đồng thời nàng cho rằng chuyện này không thể trách Kế Chiêu Nam, sinh tử trong thế giới Thiên Ngục đều là chuyện thường tình. Vị tu sĩ chờ thời cơ động thủ ám hại Khương Vọng kia là tu sĩ sau này mới tới Sương Phong cốc tiếp viện, hiển nhiên sau khi biết được tin tức Khương Vọng ở Sương Phong cốc, cố ý chạy qua đó.
Kế Chiêu Nam cũng không thể sau ót mọc mắt, sớm thấu triệt thủ đoạn cấp bậc Chân Nhân.
"Đúng vậy, chỉ là không kém."
Yến Phủ nắm tay nàng, chỉ nói như vậy.
Ôn Đinh Lan suy nghĩ, vẫn nói:
"Kế Chiêu Nam không có lý do gì làm hại Khương Vọng, bản thân hắn cũng quanh năm liều mạng sau Vạn Yêu Chi Môn, trong nhận thức của hắn, liều mạng với Yêu tộc là chuyện đương nhiên, cho nên hắn mới trực tiếp đẩy Khương Vọng đến Sương Phong cốc. Nếu người đến Yêu giới đổi thành Trọng Huyền Tuân, hắn cũng làm như vậy. Việc điều tra của Binh bộ và Bắc nha đều không có vấn đề, trước khi có chứng cứ xác thực, chúng ta không nên trách hắn."
Do quan hệ với Yến Phủ, nàng cũng có thể coi là quen biết với Khương Vọng. Khương Vọng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đương nhiên nàng cũng không khỏi cảm thấy tiếc nuối, thậm chí có phần đau buồn. Nhưng làm vị hôn thê của Yến Phủ, nàng cần suy nghĩ nhiều hơn cho Yến Phủ, cân nhắc càng nhiều hơn cho gia đình tương lai của nàng và Yến Phủ.
Yến Phủ nghĩ đến điều gì, nàng phải giúp đỡ suy nghĩ. Yến Phủ không nghĩ tới điều gì, nàng phải nhắc nhở nhiều hơn.
Trong việc thể hiện địch ý với Kế Chiêu Nam, thật sự không đủ lý trí, không đủ "trí tuệ".
Yến Phủ thở dài một tiếng, chỉ nói:
"Có lẽ theo lý mà nói, ta không nên trách hắn. Nhưng về tình mà nói, sao ta có thể không oán hận?"
Hắn là người nổi danh giao du rộng lớn, tam giáo cửu lưu, đều có bạn tốt, dù sao ai chẳng thích một vị quý công tử không hề tính toán, động một tí là hào phóng vung tiền như rác?
Trước kia Cao Triết vây quanh hắn, huynh đệ Bảo Bá Chiêu, Bảo Trọng Thanh khi còn sống cũng đều từng ăn yến tiệc của hắn.
Phóng tầm mắt nhìn khắp Lâm Truy, có thể kết giao với cả Bảo gia và Trọng Huyền gia, chỉ có một mình hắn.
Nhưng lúc trước, Khương Vô Ưu đuổi theo đánh hắn, còn buông lời nói ai chặn đánh người đó. Chỉ có một mình Khương Vọng lúc đó còn chưa có căn cơ gì ở Tề quốc, đứng ra giúp hắn hòa hoãn việc này, cho hai bên một bậc thang.
Lúc trước đi Phù Phong quận, hắn cũng chỉ kéo Khương Vọng theo...
Xe ngựa tiếp tục đi về phía trước.
Ôn Đinh Lan không nói gì thêm.
Kế Chiêu Nam một mình đi trên con đường dài, chịu đựng ánh mắt muôn hình muôn vẻ, đi rất lâu.
Thiều Hoa thương không lấy ra.
Dường như Vô Song giáp không thể ngăn cản tất cả thương tổn.
Sau khi rời xa Bắc Nha, cũng không còn nghe thấy lời trách cứ của Lý Long Xuyên, hắn suy nghĩ một chút, quay người, đi về phía Võ An Hầu phủ.
Đường không tính là quá xa, nhưng hắn đi mất một khoảng thời gian rất dài.
Công tượng của Công bộ tạo dựng Võ An Hầu phủ Công bộ rất khí phái, xứng với thân phận của Khương Vọng.
Ngày xưa nếu hắn tới đây, hẳn phải là mở rộng cửa chính, Khương Vọng cũng nên đích thân nghênh đón.
Hôm nay đứng ở ngoài cửa lớn của tòa hầu phủ này, nhìn gã sai vặt đang vẻ mặt khẩn trương kia, Kế Chiêu Nam mím môi một cái, nhẹ giọng nói:
"Hiện tại trong phủ, là ai làm chủ? Phiền thông báo một tiếng, ta là Kế Chiêu Nam."
Người giữ cửa "Rầm" một tiếng, đóng cửa lại.
Kế Chiêu Nam không nói gì, chỉ lẳng lặng đứng ở ngoài cửa đợi một hồi.
Thấy trước sau không có động tĩnh gì, cũng chỉ thở dài một hơi, rồi xoay người chuẩn bị rời đi.
Nhưng lúc này, cánh cửa lại bị mở ra.
Trọng Huyền Thắng mặc hoa phục của quốc hầu, đang đứng sau cửa lớn, dáng vẻ như rồng cuộn hổ ngồi.
Kế Chiêu Nam còn chưa nghĩ ra nên mở miệng như thế nào.
Trọng Huyền Thắng đã lên tiếng trước:
"Kế tướng quân làm vậy là?"
"Ồ."
Kế Chiêu Nam sửng sốt một chút mới nói:
"Nghe nói Khương Võ An còn có một đệ tử chân truyền, ta còn chưa từng thấy qua, muốn tới gặp một chút... Thuận tiện xem xem có thể giúp được cái gì không."
Trọng Huyền Thắng như suy nghĩ một hồi rồi mới nói:
"Ngươi nói Chử Yêu à? Nó khóc mệt rồi, bây giờ còn đang ngủ. Còn về giúp đỡ... Cảm tạ tâm ý của ngươi, nhưng quả thật không cần. Lúc họ Khương còn ở Lâm Truy, chuyện trong phủ của hắn đều do ta quản lý thay, bây giờ cũng không có gì khác biệt. Hơn nữa, nuôi một đứa bé, ta còn nuôi được."
Kế Chiêu Nam trầm mặc một lát, có phần khó nhọc nói:
"Chuyện của Khương Vọng... Thật xin lỗi."
"Kế tướng quân nói gì vậy?"
Trọng Huyền Thắng vẻ mặt ôn hòa:
"Xảy ra loại chuyện này, ai mà muốn chứ."
"Đúng vậy. Ai mà muốn."
Kế Chiêu Nam thở dài, cuối cùng nói:
"Vậy ta cáo từ trước, không quấy rầy nữa."
Trọng Huyền Thắng cũng rất lễ nghĩa nói lời từ biệt:
"Được, Kế tướng quân cứ từ từ, quả thật trong phủ còn có một số việc, ta sẽ không tiễn."
Kế Chiêu Nam chậm rãi rời khỏi Võ An Hầu phủ.
Bước chân lại nặng nề thêm mấy phần.
Từ đầu đến cuối, Trọng Huyền Thắng không hề biểu lộ chút bất mãn nào.
Chính vì như thế mới nói rõ gã đã hận tới cực điểm, gã tuyệt không chấp nhận lời xin lỗi.
Kẻ thù này, đã kết thành.
Kế Chiêu Nam cũng không e ngại.
Cũng chẳng quan tâm ai sẽ coi hắn là kẻ địch.
Chỉ có điều vào thời khắc nào đó, hắn đã cảm nhận được sự cô độc.
Trong Sương Phong cốc hắn cũng liều mạng, cũng nỗ lực hết mình, hắn không thẹn với lương tâm.
Nhưng có ai thật sự tin tưởng Kế Chiêu Nam hắn đây?
Đúng vậy, dựa vào đâu mà trùng hợp như vậy, Khương Vọng vừa tiến vào Yêu giới, ngươi đã lập tức chờ ở đó. Dựa vào đâu mà trùng hợp như vậy, ngươi vừa dụ dỗ Khương Vọng đi, hắn đã lập tức gặp chuyện?
Đó chính là Khương Võ An đấy!
Không phải cái gọi là thiên kiêu được nuôi trong nhà ấm.
Là quân công chân chính giết ra từ núi thây biển máu, từ tầng dưới chót bước từng bước một đi đến tầng cao, từng đao từng thương đánh ra trên chiến trường.
Chiến trường phạt Hạ nguy hiểm như vậy, hắn vẫn còn sống.
Chém giết vạn dặm với Vô Sinh giáo tổ vạn dặm, hắn đã thành người thắng cuối cùng.
Mê Giới cũng đã đi qua, Biên Hoang cũng đã đi qua, Họa Thủy cũng đã đi qua.
Nhiều tử địa như vậy, hắn đều đi ra.
Bây giờ hắn còn mạnh hơn tất cả những lúc trước.
Sao ngay ngày đầu tiên tới Yêu giới lại gặp chuyện không may?
Làm sao vừa gặp được Kế Chiêu Nam ngươi, là sẽ không trở về được?
Nếu nói Yêu giới là nơi nguy hiểm như vậy, Sương Phong cốc là nơi nguy hiểm như vậy... Vậy tại sao Khương Vọng chết rồi, ngươi vẫn còn sống?
Ngươi nói Kế Chiêu Nam trong sạch vô tội.
Bảo người bên ngoài làm sao tin được?
"A."
Không hiểu sao Kế Chiêu Nam cười khẽ một tiếng.
Nếu hắn không phải bản thân Kế Chiêu Nam, hắn cũng rất khó tin tưởng sự trong sạch của Kế Chiêu Nam.
Nếu có người lưu lại nụ cười này của hắn.
Qua mấy ngày nữa lại có thể viết một thiên văn chương !
"Việc đầu tiên Kế Chiêu Nam làm sau khi kết thúc hỏi cung rời khỏi Bắc Nha, lại là tới Võ An Hầu phủ thị uy, sau khi bị Bác Vọng hầu ngăn cản, bèn nở nụ cười đắc ý..."
Những chuyện nực cười mà nhàm chán như vậy lướt qua trong đầu.
Cuối cùng Kế Chiêu Nam lại thở dài một hơi.
Đã đến mùa lạnh, gió sương thổi qua se sắt. Trên đường người qua lại đều thưa thớt, khó tránh khỏi quạnh quẽ thê lương.
Hắn một mình bước đi.
Hắn chẳng sợ hãi điều gì, cũng chẳng cảm thấy uất ức.
Hắn chịu đựng tất cả.
Chỉ là có đôi chút như vậy...
Cô độc.
Thân ở cố hương, mà lại lạnh lẽo hơn cả tha hương.
Hắn đi về phía trước vài bước, bước chân lại ngừng.
Ở đầu kia con phố dài, có hai người đang chờ hắn.
Một nam tử trẻ tuổi mặc quân phục, vóc người cao ráo, gương mặt hơi dài, mũi cao mắt sâu đẩy một chiếc xe lăn gỗ, ngồi trên xe lăn là một nam nhân có mái tóc cài trâm cẩn thận tỉ mỉ, vẻ mặt ôn hòa thân cận.
"Làm gì vậy?"
Vẻ mặt Kế Chiêu Nam trở nên rất lạnh lùng, nhíu mày hỏi.
"Tùy tiện dạo chơi, vừa vặn dạo đến nơi này.”
Trên đầu gối nam nhân đắp một tấm thảm cũ nói:
"Thằng nhóc này mới được giải trừ lệnh cấm, nói là quá nhớ Lâm Truy, còn nhất định đòi kéo ta, mỗi ngày đều đẩy ta đi dạo phố lớn ngõ nhỏ..."
Giọng nói của hắn bình thản, trong đó có một loại lực lượng khiến người ta an tâm.
Hắn nói tiếp:
"Đi thôi, cũng dạo gần xong rồi. Tiện đường cùng nhau về nhà."
Kế Chiêu Nam lại nhìn về phía Vương Di Ngô.
Vương Di Ngô ngày trước từng là kẻ không ai sánh bằng.
Từ lúc thua Khương Vọng, lại bị đuổi ra khỏi Lâm Truy, trải qua ba năm rèn luyện, đã không còn sắc bén như xưa, toàn thân trầm ổn hơn rất nhiều. Chỉ có dáng đi thẳng tắp như cột nhà, bước chân đều đặn tựa thước đo, vẫn có thể chứng minh tính ngạo mạn và cái tôi của hắn.
Giờ phút này, đối diện ánh mắt sư huynh, hắn chỉ im lặng xoay chiếc xe lăn đổi hướng, gật đầu ra hiệu:
"Theo ta."
Quả thực là chẳng biết lớn nhỏ gì cả.
Kế Chiêu Nam cảm thấy nắm đấm mình ngứa ngáy khó chịu.
Cũng cất bước không nhanh không chậm, theo sau bọn họ.
Bọn họ không có huyết thống, nhưng lại thân cận như thế.
Tính cách của bọn họ khác nhau, nhưng vẫn là... người một nhà.
...
...
"Nhóm ca múa này, có cần giải tán không?"
Trong Võ An Hầu phủ, Trọng Huyền Thắng ôm một cuốn sổ dày cộm, vẽ vời vài nét rồi lẩm bẩm:
"Thôi, sáng mai lập linh vị, để các nàng ngày nào cũng đi ca hát khiêu vũ, dù sao thì cũng mong Vọng ca nhi thích xem."
Dịch Thập Tứ vẫn im lặng giờ mới nói:
"Hắn không thích xem."
Trọng Huyền Thắng hỏi ngược lại:
"Làm sao nàng biết hắn không thích xem? Hắn không thích xem thì việc gì phải mang từ thảo nguyên xa xôi vạn dặm về?"
"Vọng ca nhi chỉ thích tu hành."
Thập Tứ nói.
"Mặc kệ hắn."
Trọng Huyền Thắng đạo:
"Cứ sắp xếp như vậy đi, dù sao hiện giờ hắn cũng không thể cãi lại ta."
Thập Tứ không nói gì nữa.
"Này."
Trọng Huyền Thắng lại nói:
"Nàng nói xem nếu như bên này làm tang lễ cho hắn, tiêu tốn rất nhiều tiền bạc, đột nhiên hắn lại trở về thì sao? Chuyện đó đáng sợ lắm đấy?"
"Có trở về không? Đừng nói là hắn đã chết nhé? Chưa thấy thi thể cơ mà. Bảo Bá Chiêu cũng chưa thấy thi thể... Phì phì!"
"Kế Chiêu Nam... Hoặc là cố ý, hoặc là vô tình. Ta sẽ không nghĩ tốt cho hắn đâu. Dựa vào đâu mà ta phải nghĩ tốt cho hắn chứ? Vương Di Ngô hại nàng, Kế Chiêu Nam hại Khương Vọng. Món nợ này ta sẽ không quên đâu, cứ chờ mà xem! Chờ mà xem..."
Hắn lẩm bẩm một mình, đi qua đi lại.
Cầm bút lông, quẹt trái quẹt phải, sổ sách lúc thường rõ ràng khoản mục, không biết sao càng xem càng rối loạn.
“Võ An Hầu phủ này làm cái gì vậy, ghi chép sổ sách lộn xộn quá!”
Hắn hất mạnh sổ sách, ném lên bàn.
Đi ra ngoài vài bước, nói với con khỉ gầy gò ngoài thư phòng kia:
"Đã bảo ngươi luyện chữ rồi mà, sư phụ ngươi đã dặn dò, ngươi cứ lòng vòng ở chỗ ta làm gì!?"
Chử Yêu có phần căng thẳng nhìn Trọng Huyền Thắng, nhưng vẫn cố lấy dũng khí nói:
"Sư phụ... khi nào người trở về?"
"Chết rồi, bị người ta đánh chết rồi, không về nữa."
Trọng Huyền Thắng không kiên nhẫn khoát tay:
"Cút đi ! hừ! Còn đứng đó làm gì?"
Chử Yêu đứng chết lặng tại đó, chỉ quật cường lắc đầu:
"Ta không tin! Sư phụ ta vô địch thiên hạ, chỉ có người đánh chết kẻ khác, không có ai đánh chết được người!"
"Ngươi mới nhìn được bao xa, sao lại nói là vô địch thiên hạ? Suốt ngày đánh chết người này giết người kia, ngươi đánh thắng được ai?"
Trọng Huyền Thắng nhấc chân làm bộ muốn đá, thấy Chử Yêu đứng đó bất động, đành phải hạ chân xuống.
Gã đưa tay chỉ vào Chử Yêu nói:
"Đã nói đến nước này rồi, hôm nay ta nghiêm túc nói cho ngươi biết một chuyện, thằng nhóc khốn kiếp kia. Ngươi là đệ tử chân truyền của Vọng ca nhi, thứ nên cho ngươi sẽ không thiếu của ngươi một phần. Trước kia sư phụ ngươi đối đãi với ngươi như thế nào, ta vẫn sẽ đối đãi với ngươi như vậy. Nhưng tâm tư không nên có thì đừng có. Vọng ca nhi còn có người nhà, gia nghiệp của Vọng ca nhi, sau này ta sẽ giao cho muội ấy không thiếu một phần nào, nghe rõ chưa?"
Nói xong gã lại nổi cáu:
"Không phải, ngươi bĩu môi làm gì? Ngươi còn oan ức lắm sao? Cho ngươi chưa đủ hay sao?"
"Ta không muốn gì cả!"
Ngay trước mặt hắn, thằng nhóc khỉ con gầy gò quật cường cứng rắn này bỗng không kìm được nước mắt, lớn tiếng gào khóc:
"Ta muốn sư phụ! Ta muốn sư phụ! Ta muốn sư phụ!"
Khóc lóc la hét xong, nó đá Trọng Huyền Thắng một cái, sau đó xoay người chạy đi.
"Khương Vọng dạy đồ đệ kiểu gì vậy?"
Trọng Huyền Thắng chỉ vào bóng lưng thằng nhóc này, nói với Thập Tứ đang trầm mặc bên cạnh:
"Không có chút lễ nghĩa nào, y chang hắn! Đúng là tính khí gia truyền!"
Thập Tứ không nói lời nào.
Trọng Huyền Thắng chậm rãi chậm rãi ngồi xuống. Thân hình quá mức phì nộn khiến cho động tác này của gã trông cũng chẳng thoải mái.
Thân mặc hoa phục, an vị tại cánh cửa thư phòng.
Giọng nói của gã hạ thấp, có phần ấm ức nói:
"Ta làm sao nói lại với một đứa trẻ những chuyện này đây?"
Thập Tứ lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh hắn, nhẹ nhàng dựa vào vai hắn.
Bác Vọng hầu đương thời ngẩng đầu lên nhìn trời:
"Gần Hứa thì hói, gần Vọng thì ngu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận