Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2103: Mây trôi rơi lả tả (2)

Nàng lấy ra lưu ảnh thạch ta, quơ quơ trước mặt Khương Vọng:
“Lấy nó đi.” Vị mỹ nhân phong cách Kinh quốc này, chân thành bổ sung:
“Ta bảo đảm chỉ có một viên này.” Nàng là một người sáng lạn như vậy.
Khi nàng thật sự nghiêm túc, ngươi thật sự rất khó rời mắt khỏi vẻ đẹp của nàng. “Ngươi giữ đi.” Khương Vọng ung dung nói:
“Nếu như có ý kiến gì với trận chiến này, cũng hoan nghênh ngươi đến thảo luận với ta bất cứ lúc nào.”
“Tốt quá!” Hoàng Xá Lợi vui vẻ ra mặt:
“Đêm nay ta tới tìm ngươi tính nhờ một chút.”
“Buổi tối phải nhập định, không bằng hẹn lại sáng sớm ngày mai đi.”
“Cũng được.”
Hoàng Xá Lợi vẫn giữ nguyên nụ cười:
“Sáng sớm sương sớm ngậm nắng mai, rất thích hợp gặp mặt ngươi.” Khương Vọng thất bại chạy trốn. Mang theo đám người Kiều Lâm ra khỏi đấu trường Thương Lang, còn chưa đi xa, bỗng có hai nữ tử gấp gáp đuổi theo. Kiều Lâm nhanh chóng cản ở phía trước, rút kiếm quát:
“Không được càn rỡ, đây là Võ An hầu Đại Tề! Ngươi là người phương nào?” Lúc này bầu trời xanh lam, mây trắng trôi lững lờ. Hai thiếu nữ xinh đẹp đứng ở đó, hơi thở thanh xuân hoạt bát tươi sáng, đã là một loại cảnh đẹp. Thiếu nữ tuổi thanh xuân đứng trước, không chút sợ hãi, cúi đầu xoay người, vòng qua người Kiều Lâm, hô lên với Khương Vọng… “Tiểu nữ Hốt Ngạch Liên Trân Ý, cầu kiến Võ An hầu!” Khương Vọng nhìn nàng một cái, cũng không quen, nhưng nhận ra Ô Nhan Lan Châu đứng bên cạnh nàng. Trước đó đã từng biện luận với nàng này! Nên hắn khoát tay áo, bảo Kiều Lâm tránh ra, ấm giọng cười nói:
“Cô nương cản ta lại để làm gì?” Cô nương thảo nguyên tên là Hốt Ngạch Liên Trân Ý, lúc muốn vượt qua Kiều Lâm ngăn cản, còn hào phóng dũng cảm, lúc này nghe Khương Vọng hỏi, nàng bỗng đỏ mặt, màu đỏ kia vẫn đang tiếp tục lan về phía hai tai. Hai tay nắm chặt túi thơm, ấp úng hồi lâu, nhắm mắt, duỗi tay ra:
“Xin ngài hãy nhận lấy!” Khương Vọng đưa tay nhận lấy túi thơm:
“Đa tạ cô nương. Vừa lúc gần đây trong phòng nhiều muỗi, treo ở trong phòng, có lẽ giảm bớt đi nhiều.” Hốt Ngạch Liên Trân Ý cảm thấy chóng mặt, nhất thời không biết đang lâng lâng nơi nào, theo bản năng chuẩn bị rời đi. So với tỷ muội tốt của mình, Ô Nhan Lan Châu hiển nhiên lá gan lớn hơn nhiều, nhìn kỹ Khương Vọng, còn dò xét đưa tay tới, muốn che đi nửa mặt trên của Khương Vọng, muốn dùng hình dáng chiếc cằm, để nghiệm chứng người trong trí nhớ kia. Hốt Ngạch Liên Trân Ý giật mình, kéo nàng ta lại:
“Không được vô lễ!” Khương Vọng chỉ ôn hòa cười, sau đó dẫn người rời đi. “Ai nha, ngươi làm gì thế, sao lại dám động tay động chân!?” Hốt Ngạch Liên Trân Ý kinh hồn chưa định, loại tâm tình thiếu nữ kiều diễm kia cũng bị hù dọa cho tan biến. Nàng xuất thân từ bộ tộc Hốt Ngạch Liên, là đích nữ của tộc trưởng. Trên thảo nguyên cũng được xem là quý tộc, nhìn thấy rất nhiều đại nhân vật tính tình ngang ngược. Lần này quả thật xem xong trận quyết đấu, cảm xúc quá mênh mông, không kiềm chế được, mới xốc lên dũng khí đến đưa một chiếc túi thơm. Nhưng tuyệt đối không dám làm gì mạo phạm. Không ngờ nha đầu Ô Nhan Lan Châu mất hồn này, lại dám sờ mặt Võ An hầu Tề quốc. Coi hắn là hoa nam tử trên xe xuân thần à? Khẩn trương kéo tay tỷ muội tốt, không dám buông ra nữa, không nhịn được trách cứ:
“Ngươi đang suy nghĩ gì đó, ngốc rồi sao? May mà tính tình Võ An hầu tốt, không tính toán với ngươi. Nếu không vì vậy mà tức giận, không chỉ một mình ngươi có chuyện đâu, Đồ thị cũng không giữ được ngươi. “Hắn vốn dĩ là một người rất tốt.” Ô Nhan Lan Châu nói. Nàng đột nhiên liền im lặng không nói nữa. Trong một quyển sách nào đó có viết:
"Có người đã định trước, chỉ có thể nhìn thoáng qua.” Không nhớ câu trước là gì, cũng chẳng nhớ câu sau là gì. Nhưng một câu này, không biết vì sao lại nhớ rõ. Vào lúc này, đột nhiên hiểu ra. “Tính tình có tốt hơn nữa cũng không phải chỉ khoan dung với mỗi một mình ngươi, hơn nữa, hắn dù sao cũng là một hầu tước giết ra từ chiến trường, ngươi thì sao… Ai biết hắn có thể tiện tay cho ngươi một kiếm hay không.” Hồ Ngạch Liên Trân Ý còn đang nói không ngừng. Ô Nhan Lan Châu ngửa đầu nhìn trời xanh vắt một màu, mênh mông vô tận. Mà đám mây bay giống như tuấn mã dạo chơi, đã phân tán khắp nơi. Trên đường Mẫn Hợp miếu, nơi ở của sứ giả Sở quốc, Chung Ly Viêm vốn cảm giác ánh mắt của người đi đường không đúng lắm. Có hai phần khinh thường, ba phần giễu cợt, bốn phần lạnh lẽo, và có năm phần đồng tình. Vì sao lại nhiều hơn so với bình thường bốn phần, là bởi vì trên đường ngoại trừ người, còn có chó. “Nhìn cái gì!” Chung Ly Viêm đưa tay lên vả một phát, khiến cho con chó Mục Dương đang đứng nhìn gã xoay vòng, ngao ngao cụp đuôi bỏ chạy. “Hắn là Chung Ly Viêm à?” Ven đường có người hỏi nhỏ như vậy. “Có phải chính là người quyết đấu với Khương hầu gia Tề quốc không? Nhìn dáng vẻ xui xẻo này, thua rồi sao?”
“Thắng nổi sao? Cũng không nhìn xem Khương Vọng là ai!”
“Thua mà còn ngông cuồng như vậy?”
“Suỵt, đừng nói nữa, người này rất hẹp hòi. Không thấy ngay cả chó cũng bị đánh à?”
“Chậc chậc chậc, người gì kỳ vậy!” Âm thanh nghị luận linh tinh lan ra, cứ thế truyền hết vào trong tai gã. Chung Ly Viêm giận dữ. Bôi nhọ, những người này quả thực là trần trụi bôi nhọ! Chung Ly Viêm ta há lại hẹp hòi? Nếu như đang ở Sở quốc, đã cho tất cả các ngươi đi đày rồi! Nhưng dù sao đây không phải là Sở quốc. Tâm tình rất không vui quay về Mẫn Hợp miếu, Chung Ly Viêm suy nghĩ một chút, chuyển hướng đi về phía cửa sau. Cẩn thận mò tới khu của sứ thần Sở quốc, lặng lẽ tiến vào viện. Mấy ngày nay vận thế không tốt, gã định không… ra ngoài nữa, đợi đến khi buổi lễ kế nhiệm bắt đầu. Sau đó gã nhìn thấy… Đấu Chiêu. Đại thiếu gia Đấu gia đại danh đỉnh đỉnh đang ăn dưa mật, ăn đến mức nước dưa văng tung tóe, kêu một tiếng thơm. Giương mắt nhìn gã, còn đưa tay vẫy vẫy:
“Tới đây, thử một miếng. Dưa mật của thảo nguyên là tuyệt nhất, đáng giá hoàng kim đó!” Chung Ly Viêm đen mặt hỏi:
“Ngươi ở trong viện của ta làm gì?” Đấu Chiêu dừng một thoáng, nhìn gã nói:
“Ta nghĩ, muốn chờ tin tức tốt của ngươi, cần phải đợi trong viện của ngươi. Nếu không thì sẽ dễ bị bỏ lỡ. Thế nào? Thấy ngươi kiêu ngạo như vậy, chắc là thắng rồi?” Chung Ly Viêm liếc trắng mắt:
“Liên quan cái rắm gì đến ngươi?”
“Ha!” Giọng Đấu Chiêu, đột nhiên cao lên:
“Hóa ra là thua!” Chung Ly Viêm lớn tiếng bác bỏ. Cái gì mà “anh hùng không luận bàn thắng thua”, “ai có thể nói chắc chắn”, “mặt đất quá trơn” đủ loại. Đấu Chiêu cười rạng rỡ:
“Lại nói tiếp, thực ra ta và Khương Vọng cũng đã hẹn chiến đấu rồi.” Y liếc xéo Chung Ly Viêm:
“Chẳng qua là, Khương Vọng cảm thấy mình vừa mới từ thảo nguyên săn ma quay về, trạng thái chưa tốt để đánh với ta, thỉnh cầu nghỉ ngơi điều dưỡng mấy ngày. Không ngờ ngươi lại gấp gáp đi tìm mất mặt như vậy. Này, tin vẫn còn ở đây, ngươi có muốn xem một chút không?” Mắt Chung Ly Viêm bốc lửa. “Hả?” Vẻ mặt Đấu Chiêu nghi hoặc, khó hiểu hỏi:
“Hắn không phải muốn nghỉ ngơi điều dưỡng sao, sao lại còn tận dụng thời gian đánh với ngươi một trận? Chẳng lẽ hắn coi thường ngươi như vậy, chỉ coi là cho ngươi một đặc ân sao?” Nhưng nhất thời cũng không phân rõ Khương Vọng đáng hận hơn, hay là Đấu Chiêu đáng hận hơn, dứt khoát hận cả hai. Hai tên cẩu tặc! Đấu Chiêu mặc kệ tâm tình Chung Ly Viêm thế nào, gật gù đắc ý, từng câu đâm vào tim gã, tát lên mặt gã. Chung Ly Viêm tức giận bất bình bác bỏ, vả lại dù sao chiến bại cũng là hiện thực trần trụi, hoàn toàn không có không gian chống đỡ, bị chửi đến mức sắc mặt lúc xanh lúc trắng. Đấu Chiêu thật ra hiểu rất rõ. Chung Ly Viêm bị y áp chế quá mức lợi hại, mới mất lòng tin với con đường tu hành chính thống, đổi qua khai thác võ đạo. Vứt bỏ đạo thuật tu võ đại, mặc dù khí phách lớn. Chung Ly Viêm quả thật cũng là một nhân vật có thiên phú tuyệt hảo, và nghị lực rất lớn. Trên thực tế, có thể mang đến cho y một chút áp lực. Nhưng cho đến hiện tại, cũng chỉ dừng lại ở mức độ “một chút áp lực” mà thôi… Bất luận không phục thế nào, thua bao nhiều lần, sâu trong lòng Chung Ly Viêm, vẫn luôn biết sự chênh lệch này, thậm chí có thể nói là sợ hãi. Nếu không sao có thể từ bỏ con đường tu hành chính thống của mình… Nhiều năm tích lũy như vậy? Sự sợ hãi này, có thể vĩnh viễn ngăn cách phía trước đạo đồ của gã, cho đến ngày gã chiến thắng. Mà đây không phải là lỗi của Chung Ly Viêm. Bất kỳ ai muốn làm người mạnh nhất, sống cùng thời đại với Đấu Chiêu y, lòng tin cũng sẽ không ngừng bị phá hủy. Có người có thể xây lại, có người lại không thể. Chung Ly Viêm coi như là hiếm thấy. Bất kể thế nào, gia hỏa này cũng là một người bồi luyện rất tốt, Đấu Chiêu cho là mình vẫn phải giúp đỡ khuyên nhủ một hai câu. Cứ vậy mà suy sụp thì không được, giống như đám Ngũ Lăng, còn không đánh đã bằng Chung Ly Viêm. Thở dài một tiếng:
“Thật ra cũng không thể trách ngươi. Nếu như không phải vì ngươi luôn không đánh lại ta, không thể không từ bỏ những tích lũy trước đó của mình, chuyển qua tu võ đạo. Ngươi hôm nay chưa chắc thua nhanh như vậy.” Chung Ly Viêm nghe thấy lời này nhăn chặt lông mày. “Sinh ra cùng thời đại với ta, là bất hạnh lớn nhất của ngươi. Nhưng người bất hạnh trong thiên hạ, há chỉ có mình Chung Ly Viêm ngươi?” Đấu Chiêu với một bộ dạng ‘ta rất hiểu ngươi’, thản nhiên nói:
“Ta khuyên ngươi, nghĩ thoáng một chút.” Chung Ly Viêm giận tím mặt:
“Ngươi là cái cọng lông chim gì chứ!” Thần Tội quân tinh nhuệ của Đại Sở canh bên ngoài viện, bỗng nghe thấy trong viện đột nhiên vang lên tiếng nổ lớn. Sau đó là tiếng đánh nhau, hồi lâu chưa dừng lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận