Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1215: Có ai chưa từng thương tâm (1)

Bên dưới chiếc mặt nạ bằng đồng xanh, là một gương mặt rất bình thường.
Bình thường đến mức Hoàng Xá Lợi không ngạc nhiên chút nào, thậm chí nàng còn nghĩ, lẽ ra phải xấu hơn mới đúng.
Nhưng, gương mặt bình thường đó lại xuất hiện những gợn sóng như mặt nước, sau đó tan rã.
Gương mặt bên dưới mặt nạ bằng đồng xanh là ảo ảnh, và tầng ảo ảnh này, cũng bị đập vỡ!
Một kích vừa rồi của Hoàng Xá Lợi kinh khủng như vậy đó, rõ ràng đã tránh rồi, mà lại là không tránh nổi.
Phổ Độ Hàng Ma xử, phá ma diệt pháp, giết người độ mạng.
Vì vậy mọi người đều nhìn thấy, gương mặt thật sự của thiên kiêu Mục quốc.
Cả đài bên dưới trong chớp mắt, đều chìm vào im lặng.
Đây là một gương mặt như thế nào!
Mi, mắt, mũi, môi, tai, không có lấy một tì vết, không một chỗ nào mà không đẹp.
Mỗi một chỗ rất nhỏ, đều như được thợ rèn chú tâm điêu khắc, nhưng chắc chắn không một ai có thể điêu khắc ra được một tướng mạo hoàn mỹ như vậy.
Đây là một gương mặt tuyệt mỹ.
Một loại mỹ vượt qua cả ý nghĩa về mặt giới tính.
Tất cả trai gái già trẻ, không phân biệt quan điểm thế nào, đều cảm nhận được cái đẹp của nó.
Chiếc mặt nạ vỡ ra, rơi xuống.
Ánh mắt của mọi người đều tụ vào gương mặt kia.
Ngẩn ra si ngốc, thán phục, hâm mộ.
Có câu thiên đạo có thiếu, con người có khuyết.
Những thứ tốt đẹp của thế gian, đều thường không thể ở lâu.
Ở mi tâm của gương mặt mĩ lệ kia có một vết lõm nhàn nhạt, là dấu tích bị Phổ Độ Hàng Ma xử Phật thủ gõ trúng.
Dấu tích của Hoàng Diện Phật mỉm cười.
Nó trấn áp thần quang của gương mặt mỹ lệ kia xuống, nhưng lại không ngừng làm khuếch trương ảnh hưởng của gương mặt đó.
Lúc trước mang mặt nạ chiến đấu, mọi người không cảm thấy có gì không ổn. Nhưng lúc này nhìn thấy gương mặt này, rồi nhìn thấy vết lõm này, quả thực là thấy tan nát cõi lòng.
Kinh quốc Hoàng Xá Lợi thật là tàn nhẫn!
Có ba tia máu nhỏ xuất hiện quanh vết lõm, từ sống mũi cao ngất lặng lẽ chảy xuống, ngoằn ngoèo trên gương mặt tuyệt mỹ kia.
Bằng chứng chứng minh cú gõ tàn nhẫn của Hoàng Xá Lợi.
Không biết Đặng Kỳ đã dùng cách gì để bảo vệ, giúp não mình không bị đánh vỡ.
Ba dòng máu nhỏ quanh co đó, chẳng những không phá hỏng nét đẹp của gương mặt, ngược lại còn đem đến chút khí tức con người trên gương mặt như tiên kia.
Giúp ngươi có cảm giác, người này là tồn tại thật.
Trên đời thật sự có người, có thể có được một bộ dáng như vậy.
Mặt ngọc điểm máu đỏ, có thêm một phần thê mỹ, làm người ta không kiềm được sinh lòng thương tiếc.
Mọi người tới Quan Hà Đài dự lễ, chính là để xem thiên kiêu các nước tranh nhau, để xem gió mây kích động, xem những cuộc tỉ thí đỉnh phong, dù thiên kiêu có phong thái cao xa thế nào, cũng sẽ bị đánh rớt xuống phàm trần.
Phải nói rằng, tất cả người xem chiến đều đã chuẩn bị sẵn tinh thần đối diện với bất kỳ tình cảnh nào, thế nhưng lúc này, vẫn vang lên rất nhiều âm thanh than thở.
Lúc nhìn thấy mười ngón tay của Hoàng Xá Lợi và Triệu Nhữ Thành áp vào nhau, Hách Liên Vân Vân không nhịn được nói: "Ngọc Chân, ngươi nhìn Hoàng Xá Lợi kia, thấy có duyên với Tẩy Nguyệt Am các ngươi không? Cô thấy nàng ta rất có Phật tính, có Bồ Đề, còn biết tụng kinh, rất thích hợp làm ni cô."
Ngọc Chân sâu kín trả lời: "Vân điện hạ, nàng ta rõ ràng đâu có cùng một đường với chúng ta!"
Một khắc sau, mặt nạ của Triệu Nhữ Thành bị đánh vỡ, ảo ảnh trên mặt cũng bị phá, hình dáng thật hiện ra trước mặt bao người.
Mắt Hách Liên Vân Vân vẫn còn nhìn chăm chú lên diễn võ đài, nhưng tay trái đã đưa ngang ra, che mắt Ngọc Chân nữ ni, giọng vô cùng thật lòng: "Vậy bây giờ đừng xem nữa, đừng để thứ tà ma ngoại đạo này làm bẩn đôi mắt tinh khiết của ngươi."
Ngọc Chân: ...
Nếu nói đến tan nát cõi lòng, không ai tan nát cõi lòng bằng Hoàng Xá Lợi.
Người thương hoa tiếc ngọc trên thế gian, không ai bằng Hoàng Xá Lợi nàng. Vậy mà nàng lại tự tay dùng Hàng Ma xử làm tổn thương gương mặt tuyệt mỹ này, làm nó chảy máu!
Đương nhiên nàng biết vết thương đó chỉ là nhẹ, nàng vốn định gõ vỡ đầu tên kia cơ, tiếc là đa phần lực đánh đã bị tiêu hao mất.
Nhưng gương mặt đã hoàn toàn thay đổi rồi!
Trước khi gõ là một cái mặt nạ bằng đồng xanh xấu xí gớm ghiếc, sau khi gõ lại là một gương mặt tuyệt mỹ.
Bảo Hoàng Xá Lợi nàng sao không đau lòng cho được!
Nhưng đau lòng thì đau lòng.
Bước chân của Hoàng Xá Lợi không chậm đi chút nào, xách Hàng Ma xử, nhanh chóng tiến về phía trước.
Tranh thủ lúc hắn bệnh, lấy mạng hắn!
Hoàng Xá Lợi nàng là một nữ nhân tách biệt được rất rõ sự nghiệp và sở thích!
Nàng thích mỹ nhân, đúng vậy.
Càng đẹp thì càng thích.
Đặng Kỳ này của Mục quốc đương nhiên là đại mỹ nhân.
Chỉ tính riêng ngũ quan, chính là người đẹp đầu tiên trên đời nàng nhìn thấy, không ai sánh bằng, đẹp đến không thể tả.
Đẹp vô cùng đẹp!
Nhưng trên chiến trường, thắng bại mới là quan trọng nhất. Hai quân giáp nhau, phải phân sinh tử!
Dấu tích Hoàng Diện Phật mỉm cười khắc ngay giữa chân mày, cũng khóa cứng nhân thần hồn.
Đây chính là cơ hội để giành chiến thắng!
Hoàng Xá Lợi không chỉ bước thật nhanh, mà hướng nhắm đến của Phổ Độ Hàng Ma xử, vẫn là lên gương mặt đó.
Nàng gần như muốn rơi nước mắt.
Quá phí của trời!
Nhưng nàng đang ở trong trạng thái Bồ Đề thần thông tỉnh ngộ, nó xác định cho nàng đó là điểm công kích tốt nhất.
Mình lại tự tay hủy diệt một mỹ nhân như thế này.
Hoàng Xá Lợi mình đúng là đồ tâm địa sắt đá, mình không phải người!
Bạn cần đăng nhập để bình luận