Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1591: Vĩnh viễn không thể quên (1)

Khuất Thuấn Hoa chỉ chỉ chỗ trống bên cạnh ra hiệu cho Dạ Lan Nhi ngồi xuống, tự nhiên mà hào phóng cười nói: “Canh thừa thịt nguội khó ăn, ngươi còn dám chê ta à? Hoàng Lương đài của ta sụp rồi, lấy ai nuôi ngươi?”
Dạ Lan Nhi xì một tiếng: “Lời này ai thích nghe thì nghe.”
Nàng ta nhìn sang Khương Vọng giải thích: “Có một số việc nên ta tới chậm, xin Khương công tử thứ lỗi.”
“Chúng ta cũng vừa tới thôi.” Khương Vọng mỉm cười đáp lại.
Dạ Lan Nhi bước lại hai bước, không ngồi vào cái ghế trống kia, mà nhìn Sở Dục Chi cười cười nói: “Ta khá thích vị trí của Sở Tướng quân đang ngồi, tọa đông bắc nhìn tây nam, đón gió ngắm mây.”
“Ai có thể từ chối Dạ cô nương?” Sở Dục Chi bật cười lớn, cầm ghế đứng dậy đổi chỗ với Dạ Lan Nhi, cũng dọn xong ghế cho nàng ta.
Dạ Lan Nhi nói cám ơn, rồi mới thản nhiên ngồi xuống.
Đúng ở bên tay phải Khương Vọng.
Khương Vọng mơ hồ ngửi được một sợi hương khí như ảo như thực, nhưng chỉ khẽ quấn một cái liền tản đi, chọc cho người ta thất vọng mất mát. Nhưng hắn vẫn chỉ duy trì nụ cười lễ phép, gật đầu coi như chào hỏi vị thực khách mới gia nhập này.
Dạ Lan Nhi cũng mỉm cười gật đầu.
Hôm nay Khuất Thuấn Hoa làm chủ bàn yến hội này, nhìn Khương Vọng một chút, lại nhìn sang Dạ Lan Nhi một chút, cười nói: “Chúng ta đều đã biết lẫn nhau qua người khác, ta nghĩ hai người các ngươi cũng không cần ta giới thiệu nhỉ? Đều là thiên hạ đệ nhất, chắc hẳn tâm hữu linh tê!”
Một người đệ nhất thiên hạ Nội Phủ. Một người là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân. Đương nhiên, vị đệ nhất Nội Phủ này đã lên Ngoại Lâu, còn vị đệ nhất mỹ nhân này tạm thời vẫn chỉ trong giới hạn cảnh nội Sở quốc.
Chí ít là, nếu để cho Khương Vọng đánh giá, khẳng định hắn không cảm thấy Dạ Lan Nhi là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân.
Dạ Lan Nhi oán trách trừng mắt với Khuất Thuấn Hoa: “Khương công tử từng quyền từng cước đánh ra chiến tích trên Quan Hà đài mới gọi là thiên hạ đệ nhất. Ta tính là thiên hạ đệ nhất gì chứ? Nói ra chỉ làm trò cười cho người khác.”
Nàng ta lại liếc mắt một cái nhìn sang Khương Vọng: “Đã lâu không gặp, phong thái của Khương công tử càng hơn trước kia.”
Khương Vọng hơi sửng sốt một chút. Không phải vì Dạ Lan Nhi hàn huyên với hắn. Cũng không phải vì Dạ Lan Nhi quá đẹp. Mà lời khách sáo hắn hay dùng... lại bị Dạ Lan Nhi dùng trước!
Cũng may, hắn lập tức kịp phản ứng, trả lời lại: “Ồ?”
Ồ xong rồi hắn mới ý thức được mình rất ngu ngốc, nói thế này đối phương biết nói tiếp thế nào?
Vừa nghĩ thế, hắn liền đùa cợt bổ cứu: “Không ngại nói rõ một chút chứ?”
Nụ cười trên mặt Dạ Lan Nhi cứng ngắt. Khả năng ăn nói của vị Hoàng Hà khôi thủ này chênh lệch rất xa với biểu hiện của hắn trên Quan Hà đài, thực sự là có hơi…. Quá câm nín.
Nhất là phối hợp với nụ cười chẳng có tí chân thành nào của hắn, khá là có khí chất của lão nam nhân đã ngâm lâu trong trường phong nguyệt.
Tả Quang Thù đại khái cảm thấy rất mất mặt, chỉ lặng im nhìn ra ngoài cửa sổ. Còn cảm nhận của Khuất Thuấn Hoa về Khương Vọng vẫn rất tốt, nàng chỉ cảm thấy Khương đại ca đây bị sắc đẹp làm cho mê mẩn nên mới lỡ lời.
Thanh niên mà, trầm mê trong sắc đẹp cũng quá là bình thường, phải không?
Không phải Tiểu Quang Thù vẫn thường nói chuyện kiểu chặn họng với mình như vậy sao?
Thế là nàng lập tức ra mặt cứu tràng: “Phong thái của Khương đại ca há lại có thể tả hết chỉ trong dăm ba câu? Xem trận đánh bại Hạng Bắc, đấu Diêm La Thiên Tử, quyết chiến Hoàng Xá Lợi trên Quan Hà đài kia, có trận nào không nổi danh?”
Nàng nhìn Khương Vọng, rất là thành khẩn nói: “Sau này ta mới biết Khương Vọng đại ca còn đơn độc đấu với tứ đại Nhân Ma, giết hết sạch, Tạo nên chiến tích truyền kỳ, danh đệ nhất Nội Phủ trong sử sách. Danh tiếng lớn thế, có thể nói một chút với chúng ta được không?”
Khương Vọng nào có định tự thổi phồng mình trước mặt bao nhiêu người như vậy, giờ đâu phải lúc khoe khoang như trước mặt Tả Quang Thù hay An An.
Hắn lúng túng nói: “Cái kia, hảo hán không nhắc tới cái dũng năm xưa, chúng ta nhìn vào tương lai đi.”
Nói xong, hắn nói thêm vài câu mang theo vài phần tình chân ý thiết: “Nội Phủ cảnh đã qua, hào quang quá khứ chỉ có thể dừng lại ở quá khứ, không thể thắp sáng Tinh Lâu.”
“Nói hay lắm!” Sở Dục Chi cũng không để ý gì, nói rất thẳng: “Không lấy phù vân giả làm mắt, cảnh giới của Khương huynh quả thực khiến Sở mỗ bội phục.”
Dạ Lan Nhi nghĩ thầm, lời này cũng có lý. Nếu vừa rồi Khương Vọng nói thật, thì khôi thủ Hoàng Hà Nội Phủ cảnh thực sự không phải điểm cuối của hắn.
Mấy người đang nói chuyện thì có năm thiếu nữ trẻ trung nâng một cái hộp gỗ con phi thường tinh xảo tiến vào lầu.
Hộp gỗ mở ra, bên trong là một bộ đồ ăn, có đũa ngà, bát bạch ngọc, lò hầm mâm sứ, chén dạ quang hoa văn chim phượng….
Cẩn thận dọn xong, họ đặt trước mặt năm người. Sau đó chia ra đứng sau lưng năm người, làm thị nữ chia thức ăn, chuẩn bị hầu hạ họ dùng bữa.
Ngay sau đó, lại có một phục vụ chậm rãi lên lầu, kéo theo một cái bồn ngọc như hình thuyền rồng, đến gần trước bàn chưa mở nắp đã tỏa hương thơm lừng. Là Hoàng Lương đài đưa thức ăn đến.
Cả đám người đều không nói lời nào, yên lặng chờ chia thức ăn. Bồn ngọc hình thuyền rồng nhẹ nhàng rơi vào chính giữa bàn ngọc, có vẻ cực kỳ linh động. Chỉ xem chạm trổ quanh bồn ngọc này thôi cũng thấy được giá trị của nó rồi.
Thị nữ đứng bên cạnh Khương Vọng, xác nhận được người chủ bàn này, rồi giới thiệu một cách rất nhẹ nhàng thỏa đáng: "Bữa tiệc hôm nay tên Thăng Long yến, món ăn đầu tiên tên Ngọc Long."
"Ngọc Long còn có tên Ngư Long, nói là long chủng nhưng cũng chỉ là trong truyền thuyết, nhưng linh lực cực phong lại là thật, râu dài như râu rồng cũng là thật."
Nàng mở lô ngọc, giao cho người phục vụ bưng đồ ăn lên.
Nói đến cũng lạ, khi chưa mở nắp còn ngửi được mùi hương, bây giờ nắp mở lên rồi, lại chẳng ngửi thấy mùi gì. Cả đám người ngắm nhìn, trong chậu ngọc hình thuyền rồng là một âu canh cá trong vắt, một con cá Ngọc Long lẫn vàng râu dài chậm rãi bơi bên trong.
Khương Vọng giật giật khóe mắt, nhịn không được mà oán thầm, ở đây có ai biết làm cá?
Bưng một con cá sống lên đây lừa quỷ à?
"Con cá này đã được xử lý rồi.” Dường như thị nữ bên cạnh hiểu được tâm tư của khách, bèn nhẹ nhàng giới thiệu: "Nó còn đang bơi chỉ là theo bản năng thôi, chứ không phải sinh mệnh lực của nó.”
Dứt lời, nàng cầm lấy một cái chùy ngọc nhỏ, nhẹ nhàng gõ lên đầu con cá. Không ngờ bộ da cá vẫn còn vảy vàng lại rụng tuột xuống hết, chìm trong nồi canh, như cảnh áo tơ trượt khỏi vai mỹ nhân.
Thế là thịt cá tươi non trắng như tuyết bày ra hết trước mắt mọi người.
Da cá không còn mà con Ngọc Long này vẫn chậm rãi du động theo như quỹ tích trước đó. Thị nữ dùng muôi ngọc múc một chén thịt cá nhỏ đưa tới trước mặt Khương Vọng.
"Mời công tử dùng."
Mấy vị thị nữ còn lại cũng múc thịt cá cho khách của mình.
Khương Vọng mặc kệ những người khác, tự mình múc một muỗng, bỏ vào trong miệng. Hắn chỉ cảm thấy miếng cá này trơn trượt, non mềm, thơm ngát, không nhịn được nuốt luôn.
Thì ra tất cả mùi thơm đều ngấm vào trong con cá này rồi.
Thế là nổ tung tại đầu lưỡi, thế là va chạm trong hầu miệng. Thậm chí thịt cá đã nuốt xuống rồi mà răng môi vẫn đang du lịch trong thế giới mùi hương, tựa như con Ngọc Long kia vẫn đang du động trong bồn ngọc... Chí vị nhân gian!
Lúc này trong lòng Khương Vọng chỉ có một suy nghĩ như vậy.
Không một ai nói chuyện, tất cả mọi người đều yên lặng ăn sạch sẽ thịt cá trong chén, chờ thị nữ lấy thêm bát nữa.
Chẳng mấy chốc, Ngọc Long trong bồn ngọc hình thuyền rồng chỉ còn lại một bộ khung xương hoàn mỹ, vẫn còn đang bơi bơi. Đây là bản năng bơi của nó bị kích thích ra.
Khương Vọng nhìn thoáng qua bồn ngọc thuyền rồng, hắn muốn nếm thử canh cá, nhưng có vẻ như thị nữ chia thức ăn không có ý định lấy cho mình...
Hắn đang do dự có nên tự mình ra tay không, thì thị nữ chủ hầu đã cầm nắp đậy lên bồn ngọc.
Dường như vô ý mà lại như nhắc nhở, nàng nói: "Phần canh Ngọc Long này không thể uống được, vì tất cả tạp chất đều phôi ra trong đó. Canh này là hạ phẩm.”
Khương Vọng nghĩ thầm, có khi hạ phẩm cũng ngon lắm đó.
Nhưng người phục vụ kia đã bưng bồn ngọc thuyền rồng này xuống rồi đi xuống lầu.
Khiến người ta rất thất vọng mất mát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận