Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 120: Ngươi từng có tất cả

Lại nói tới bóng đen đầu tiên để lộ hành tích, hắn nhanh chóng chạy qua tộc địa họ Phương, chẳng bao lâu sau đã đến nhà thờ tổ, lắc người một cái đã vào trong từ đường.
Hiện tại Phương Trạch Hậu đang bị giam lỏng trong nhà thờ tổ, Phương Hạc Linh cũng không ngược đãi gì, chỉ chiếm quyền của cha, không cho phép cha mình ra ngoài mà thôi.
Bóng đen này sải bước vào trong nhà thờ tổ, Phương Trạch Hậu còn chưa ngủ, đang ngồi quỳ chân trước bài vị liệt tổ liệt tông Phương gia.
Bóng đen nói: “Hạc Linh ra ngoài, ta cảm thấy không ổn. Chúng ta có nên...”
“Mặc nó đi đi.” Phương Trạch Hậu không quay đầu lại: “Nó lớn rồi, muốn chứng minh bản thân cũng đúng thôi.”
“Thế nhưng...”
“Không có thế nhưng. Đúng là vì tư tâm của ta nên Phương gia đã mất đi người trẻ tuổi ưu tú nhất trong thế hệ sau. Bây giờ con đường buôn bán với Vân quốc cũng không đáng tin cậy, so với hai nhà khác, Phương gia không có tương lai. Hạc Linh muốn mạo hiểm thì mặc cho nó liều một phen là được.
Thắng được thì tốt, nếu thua thì người làm cha ta đây sẽ vạch trần giúp nó. Cho dù đặt cược toàn bộ Phương gia, chỉ cần nó thật sự trưởng thành, ta cũng cam lòng.”
Bóng đen không nói gì thêm.
Hắn chỉ trung thành với một mình Phương Trạch Hậu.
Đối với chuyện Phương Hạc Linh đoạt quyền, trước giờ không phải Phương Trạch Hậu không có sức phản kháng, chẳng qua hắn lại chọn cách dung túng cho nhi tử.
Khương Vọng cẩn thận giữ khoảng cách, tu luyện Tứ Linh Luyện Thể quyết thâm sâu hơn đủ cho hắn khống chế chính xác cơ thể, không cần mượn lực lượng đạo thuật của có thể đuổi theo mục tiêu.
Hắn không cần đuổi theo Phương Hạc Linh, chỉ cần đuổi theo bóng đen truy tung Phương Hạc Linh mà thôi.
Nhẹ nhàng né tránh vệ quân tuần tra đêm, ba bóng đen lao nhanh trong thành, từng người nối tiếp nhau ra khỏi Phong Lâm thành qua lối cửa nam.
Còn trụ sở thành vệ quân ngay ở Nam Giao.
“Phương Hạc Linh định làm gì?”
Khương Vọng thoáng do dự, có nên báo tin cho Ngụy Nghiễm hay Triệu Lãng không. Nhưng nghĩ tới phía trước còn một người theo dõi của Tập Hình ti, hắn quyết định bỏ qua.
Người của Tập Hình ti chắc chắn có thủ đoạn liên lạc nhanh chóng với bên quan phương, nếu xảy ra chuyện gì cũng không chậm trễ.
Không bao lâu sau hắn lại phát hiện hướng đi đã chếch sang.
Bọn họ vòng qua trụ sở thành vệ quân, tiếp tục đi về phía nam.
Phía đông nam Phong Lâm thành là dẫn tới Phượng Khê trấn, tiếp tục đi tới là hướng Tam Sơn thành. Còn theo hướng chính nam thì tiếp tục đi về phía nam trụ sở thành vệ quân chỉ có một ngọn Ngưu Đầu sơn, chưa từng nghe nói có điểm đặc biệt nào.
Theo những gì Khương Vọng biết, nếu thật sự có tổ chức tà giáo hay sào huyệt tà đạo gì đó, có thế nào đi nữa cũng không tới mức ẩn thân ngay dưới mắt thành vệ quân.
Vệ quân Phong Lâm thành chiến lực cực mạnh, lại thêm Ngụy Nghiễm đã đột phá, bây giờ một vị chính tướng hai vị phó tướng đều là cường giả Đằng Long cảnh, lại thêm năm vị phó tướng Thông Thiên cung, cho dù gặp phải thế lực gì cũng có sức đánh một trận. Một khi sử dụng thuật binh trận, thậm chí có thể phá thành nhổ trại.
Nhưng Phương Hạc Linh lại thật sự lên Ngưu Đầu sơn.
Ngưu Đầu sơn có hai chỗ nhô lên, tương tự như sừng trâu nên mới được đặt tên như vậy.
Ngọn núi không cao, cảnh sắc bình thường, không có giặc cướp nào chiếm cứ, cũng không có hung thú hoành hành, cho dù có cũng để cho vệ quân Phong Lâm thành huấn luyện, bị càn quét sạch sẽ.
Nhưng một ngọn núi bình thường như vậy, lúc này bỗng khiến Khương Vọng có cảm giác như cự thú ăn thịt người. Loại cảm giác áp lực này không biết từ đâu tới.
Nhìn từ nơi này về trụ sở thành vệ quân, lửa trại đã như đốm sáng.
Khương Vọng cố nén cảm giác bất an trong lòng, bám theo bóng đen phía xa lên núi.
Dù sao đi nữa, ít nhất hắn cũng phải biết Phương Hạc Linh tới gặp ai, như vậy mới đủ để kết án. Hơn nữa với tu vi bát phẩm Chu Thiên cảnh của hắn hiện giờ, Tử Khí Đông Lai kiếm viên mát, đạo thuật Diễm Hoa đại thành, lại có tu sĩ Tập Hình ti đi trước cảnh báo, bỏ trốn thì không thành vấn đề.
Chợt có vài tiếng chim hót quái dị, càng tôn thêm vẻ vắng lặng của núi rừng.
Cảm giác bất an càng thêm mãnh liệt.
Tay cầm kiếm của Khương Vọng siết chặt nhưng không trực tiếp rút ra, ánh sáng từ lưỡi kiếm có thể làm hắn bại lộ.
"Xuỵt..."
Đột nhiên một làn gió thơm ập tới, Khương Vọng thấy mình được bao bọc trong một cảm giác mềm mại, một bàn tay che bờ môi hắn.
Thân thể Khương Vọng chợt căng thẳng nhưng nhanh chóng buông lỏng, không phải hắn không có thời gian phản ứng mà là ý thức được người tới là ai.
“Bạch Liên?” Khi bàn tay kia chậm rãi trượt xuống, Khương Vọng nhỏ giọng hỏi.
Bàn tay kia từ trên môi Khương Vọng trượt xuống, nắm lấy cằm của hắn, quay gương mặt của hắn sang.
Thế là Khương Vọng thấy Bạch Liên với gương mặt phủ pháp khí lụa đen.
“Sao ngươi lại tới đây?” ánh mắt Bạch Liên khá hung dữ nhưng giọng nói lại hạ rất nhỏ.
Xem ra trên Ngưu Đầu sơn này cũng có tồn tại khiến nàng e ngại.
Khương Vọng giơ ngón tay chỉ về phía xa, ra hiệu mình bám theo người khác tới.
Bạch Liên buông cằm hắn ra, lại nắm lấy tay hắn.
“Đi theo ta!”
Ống tay áo bồng bềnh như chú chim xuyên qua rừng núi, chẳng bao lâu sau đã biến mất không còn bóng dáng.
Mà gần như cùng lúc, Phương Hạc Linh trên núi đột nhiên quay đầu lại!
Người vẫn luôn bám theo Phương Hạc Linh đến đây đúng là người theo dõi của Tập Hình ti.
Hắn là tâm phúc dưới trướng Đan Trà, do khá thông minh tháo vát nên mới được bố trí nhiệm vụ này. Dọc đường hắn cũng chú ý cẩn thận, từ đầu tới cuối luôn giữ một khoảng cách.
Nhưng khi đứng xa xa thấy Phương Hạc Linh quay đầu, hắn đã biết không ổn.
Hắn không nói năng gì, lấy ra một nén hương truyền tin màu vàng, ngón tay chà vào nhau, định nhen lửa.
Một khi đốt tín hiệu vàng này, bên Tập Hình ti sẽ lập tức nhận được tin tức. Tín hiệu vàng cháy mang ý nghĩa người đốt tin đã lâm vào tuyệt cảnh.
Nhưng tín hiệu màu vàng này... không hề có động tĩnh gì, có làm cách nào cũng không thể nhen lửa!
Hắn còn định bấm pháp quyết nhóm lửa, nhưng một bàn tay trắng trẻo thon thả đã thò ra, nhẹ nhàng rút tín hiệu màu vàng này đi.
Sau đó hắn cảm thấy toàn thân nhẹ bỗng, bay bổng.
Càng bay càng cao.
Lúc này hắn mới phát hiện, người vẫn đang đứng ngây ra tại chỗ, vẫn giữ nguyên tư thế bấm pháp quyết kia, chẳng phải chính mình ư?
Vậy giờ phút này hắn là cái gì? Hồn ma à?
Hắn kinh hãi, hắn giãy giụa, nhưng đã không có ý nghĩa gì.
Cảm giác đau đớn kịch liệt ập tới, “bao phủ” lấy toàn thân hắn, xung kích đến mức chia năm xẻ bảy.
Người mang mặt nạ bạch cốt nhẹ nhàng buông tay, để mặc cho linh hồn đã vỡ vụn tới mức không thể tả tan đi.
“Là người của Tập Hình ti.” Hắn đã nhận được tình báo, nhẹ nhàng cười nói: “Đan Trà đúng là to gan.”
Phương Hạc Linh đứng giữa rừng núi, nhìn Bạch Cốt sứ giả đứng xa xa rút hồn soát phách.
Hắn không cách nào kiềm chế hàn ý dâng lên từ sâu trong lòng, nhưng nét mặt lại rất bình tĩnh.
Từ khoảnh khắc hắn chọn cách giam lỏng cha ruột của mình, hắn đã biết mình lựa chọn ra sao.
Đây là lựa chọn của chính hắn.
Hắn chỉ có thể dựa vào chính mình. Hắn nhất định phải trưởng thành, đồng thời không còn đường quay đầu lại.
“Ta đã bị Tập Hình ti để mắt tới. Tiếp theo nên làm thế nào?” Hắn hỏi. “Người này chết rồi, tương đương với thừa nhận ta có vấn đề.”
“Ngươi có vấn đề gì?” Giọng nói của Bạch Cốt sứ giả đầy kinh ngạc: “Một người theo dõi hi sinh trong lúc thi hành nhiệm vụ, đây là chuyện rất bình thường cơ mà? Ai mà xác định được cái chết của hắn có liên quan tới ngươi?”
“Đại nhân.” Phương Hạc Linh cảm thấy uất ức, cũng thấy bất đắc dĩ: “Ta thật tâm làm việc cho ngài, việc nên làm thì ta cũng làm rồi, đã không còn đường rút lui! Ngài đừng trêu chọc ta.”
“Không không không. Ta không trêu chọc ngươi. Ta cũng nói rất thật lòng với ngươi, nếu Tập Hình ti điều tra Phương gia có thể tra ra cái gì không?”
“Không thể. Những dấu vết cần xử lý ta đều đã xử lý sạch sẽ. Hơn nữa bản thân... ta thật sự không biết những việc ngài bố trí ta làm có ý nghĩa gì. Tập Hình ti sẽ không tra được gì.”
“Thế thì cứ để bọn họ thăm dò.”
Phương Hạc Linh thở dài một tiếng: “Nhưng đôi khi bọn họ không có chứng cứ.”
“Đối phó với người bình thường thì đúng.” Bạch Cốt sứ giả mỉm cười: “Nhưng đừng quên, ngươi là học sinh trong đạo viện.”
“Nhưng đúng là ta có nghi vấn, chưa chắc địa vị đã bảo vệ ta?”
“Thằng nhóc đáng thương, ngươi hoàn toàn không biết ngươi có được thứ gì.” Bạch Cốt sứ giả cười hai tiếng, quay người đi lên núi: “Chuyện hôm nay hủy bỏ, về đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận