Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 122: Cầm kiếm nhìn quanh lòng hoang mang

“Đêm nay ngươi vẫn luôn ngủ ở nhà, không đi đâu cả. Ngươi quyết định đêm mai mới tới theo dõi Phương Hạc Linh, quan sát xem hắn có điểm lạ nào không...”
Khương Vọng cảm giác như bản thân đang ngâm mình trong sóng nước ấm áp, mặt nước phủ kín cánh hoa màu trắng.
Giọng nói dịu dàng như bồng bềnh tận chân trời, hắn rất thoải mái, muốn vĩnh viễn ngủ lại.
Trong thế giới ấm áp vô bờ này, hắn buông bỏ tất cả phòng bị, tất cả trách nhiệm, tất cả hoang mang, tất cả những thứ khiến hắn bất an.
“Ta nên lắng nghe âm thanh này.” Hắn nghĩ.
Ngay lúc mọi chuyện sắp kết thúc, trên mặt nước vô biên có một đóa hoa sen nhô ra giữa những cánh hoa.
Nó càng lúc càng cao, cho tới khi đặt song song với tầm mắt Khương Vọng.
Hoa sen nở ra, chính giữa là một ngọn nến đen dựng thẳng.
Tách !
Ngọn lửa màu đen lập tức bùng lên, chỉ trong chớp mắt đã nhen lửa toàn bộ biển cánh hoa!
Sóng lửa vô biên càn quét hết thảy.
“Hộc!”
Khương Vọng tỉnh lại.
Hắn phát hiện mình đang nằm trong nhà của mình, ở hẻm Phi Mã, đồng thời cảm nhận được hơi thở nhịp nhàng của Khương An An.
Hắn ý thức được, phong ấn ký ức đã hoàn thành, mình bị Bạch Liên đưa về chỗ ở.
Nhưng hắn vẫn nhớ tất cả, không quên điều gì.
Không, không những không quên chuyện xảy ra trên Ngưu Đầu sơn, trong đầu còn có thêm một chút ký ức.
Đó là một môn bí thuật, Bạch Cốt Độn Pháp.
Nguyên lý là dùng tuổi thọ lấy lòng thế giới U Minh, tạm thời nhận được năng lực xuyên qua hai giới âm dương.
Tình cảnh giống hệt như lúc nhận được Nhục Sinh Hồi Hồn thuật, rõ ràng ngọn nến đen trong Thông Thiên cung đã ngắn đi một đoạn.
“Ta là Bạch Cốt đạo tử? Ta là Bạch Cốt đạo tử?”
Khương Vọng trợn tròn mắt nhìn hai tay mình.
Nhưng hiển nhiên độn thuật quỷ dị vừa nhận được lại tiếp tục chứng minh cho Bạch Liên.
“Trí nhớ của ta không bị phong ấn, căn cứ theo suy đoán của Bạch Liên, có phải mang ý nghĩa... ta bắt đầu ‘thức tỉnh” rồi?”
“Hiển nhiên Phương Hạc Linh đã cấu kết với Bạch Cốt đạo. Có lẽ Bạch Cốt đạo còn có âm mưu gì với Phong Lâm thành, có thể là trả thù Ngụy Khứ Tật đã giết chóc lúc trước, có lẽ có mưu đồ gì khác. Nhưng cho dù bây giờ ta tới quan phương công khai chuyện này cũng khó mà tạo được tác dụng gì. Bạch Liên đã nói rồi, đêm nay bọn chúng sẽ di chuyển, cùng lắm chỉ bắt được một tên Phương Hạc Linh mà thôi. Còn nếu để bọn họ biết ta là Bạch Cốt đạo tử... chắc chắn ta phải chết.”
Khương Vọng thử trấn an bản thân.
“Tình huống hiện tại là , đạo viện và Tập Hình ti đều không nghi ngờ ta. Bạch Liên cho rằng ký ức của ta bị phong bế, cũng rất yên tâm về ta. Nhưng ta không mất ký ức, cho nên lựa chọn tốt nhất của ta là lập tức kéo bọn lão đại tiểu ngũ, mang theo An An đào tẩu, đợi mọi chuyện ở Phong Lâm thành kết thúc rồi mới xem tình hình, quyết định có trở về hay không...”
“Không, nếu lão đại biết chân tướng, chắc chắn sẽ không chịu đi. Tiểu ngũ chắc không quan tâm, An An... An An có nỡ rời xa quê hương không? Có chịu được nỗi khổ lang bạt hay không?”
“Khu vực Phong Lâm thành... Phượng Khê trấn... Tiểu Lâm trấn...”
Đạo tâm xưa nay luôn bình tĩnh của Khương Vọng đã loạn cào cào, càng nghĩ càng phiền muộn, càng nghĩ càng rối bời.
hắn dứt khoát nằm vật xuống, chìm vào trong Thái Hư Huyễn Cảnh.
Đã mở đài luận kiếm bát phẩm.
Trước mắt Độc Cô Vô Địch chưa tiến vào trăm hạng đầu của Chu Thiên cảnh, không thể hiện thứ hạng.
Chu Thiên cảnh đang ghép cặp ...
Ghép cặp thành công!
Chiến bại!
Chiến bại!
Chiến bại!
Sau khi thua liền ba trận, Khương Vọng mới hơi tỉnh táo lại.
Chiến đấu là chuyện buộc phải tập trung chuyên chú, trong lúc này có thể coi nhẹ những điều khác, tạm thời bỏ qua những phiền não kia.
Nhưng khi tất cả kết thúc, thứ nên đối mặt thì vẫn phải đối mặt.
Mỗi lần phát động đài luận kiếm bát phẩm đã tốn tới hai mươi điểm công, chiến bại thì thua thêm hai mươi nữa.
Khương Vọng nhìn lượng công chỉ còn lại 2680 của mình, ngây người một hồi, định thoát ly.
Phạch phạch phạch.
Một con hạc giấy mập mạp vỗ cánh bay nhào tới.
Đương nhiên là thư của Chân Vô Địch: Độc Cô huynh đệ, ta đã viên mãn, chính thức bước lên Chu Thiên cảnh, sắp viên mãn đại chu thiên! Thế nào, thử tay nghề một chút?
Loại tu sĩ bối cảnh thâm hậu như Chân Vô Địch, trước đây bồi hồi ở cảnh giới Du Mạch không phải vì tích lũy không đủ mà là tiếp tục chờ đợi cơ cấu chu thiên hoàn mỹ nhất của mình.
Trong các gia tộc thường có cao nhân, chuyên căn cứ theo trải nghiệm và tích lũy của họ để phản hồi tức thời, giúp bọn họ quy hoạch lộ tuyến thăng cấp thích hợp nhất.
Cho nên tiểu chu thiên của hắn vừa viên mãn đã nói luôn đại chu thiên cũng sắp viên mãn, không phải đều là khoác lác mà là con đường của hắn chắc chắn đã được trải sẵn, hơn nữa là đường bằng phẳng nối lên tận trời.
Khương Vọng vốn không định trả lời, hắn cũng không có tâm tư đánh thêm một trận.
Nhưng sau khi suy nghĩ lại chọn hao phí 10 điểm công tiến vào không gian Tinh Hà.
Vẫn là một đình đài trong tinh hà.
Khương Vọng vừa tới, thân hình Chân Vô Địch đã xuất hiện phía đối diện.
“Có chuyện gì vậy? Hiếm lắm mới có một lần chủ động gọi ta nói chuyện phiếm, sao mà xa xỉ thế?” Chân Vô Địch nhìn trái nhìn phải một hồi, tấm tắc lấy làm lạ.
Bây giờ hai người đã rất quen thuộc, đương nhiên là nhờ bản sắc “lắm lời” của Chân Vô Địch, rảnh rỗi không có việc gì là thả một con hạc giấy tới tán gẫu với Khương Vọng.
Một khi Khương Vọng trả lời, không tới hai mươi lượt cả đi cả về là không dừng được.
Gã cũng là người quen duy nhất của Khương Vọng trong Thái Hư Huyễn Cảnh, hay cũng có thể tính là bằng hữu.
Chính vì nơi như Thái Hư Huyễn Cảnh, hơn nữa Khương Vọng chưa hề bại lộ thân phận hiện thực của mình, mà thực ra hắn nghi ngờ cho dù mình có nói thì Chân Vô Địch cũng không biết Phong Lâm thành ở đâu.
Là vì đang ở đây, cho nên Khương Vọng không cần căng thẳng nhưng vậy.
Y cân nhắc từ ngữ một chút rồi hỏi: “Ngươi biết Bạch Cốt tôn thần không?’.
“Thần gì cơ?”
“Là... đại khái là một giáo phái tên là Bạch Cốt đạo, tín ngưỡng một vị thần linh tên thế.”
“Cái thứ vớ vẩn gì vậy?” Chân Vô Địch lắc đầu khinh thường nói: ”Tà giáo à?”
“Có lẽ vậy.”
“Ngươi nghe ta nói này, Độc Cô huynh đệ, đừng dính vào mấy thứ tà giáo linh tinh ấy. Tu hành phát triển trong hiện thế, đám bàng môn tà đạo kia bị gọi là bàng môn tà đạo chính là vì chúng là thứ đã bị đào thải. Lưu phái chính thống nhiều nhu vậy, học cái gì chẳng được?” Chân Vô Địch có vẻ khá nghiêm túc khuyên nhủ: “Nếu ngươi gặp chuyện gì cần nhanh chóng tăng cường thực lực, chẳng thà tham gia Thiên Phủ bí cảnh còn hơn! Ta có hai suất đồng đội, đang tìm người, sao nào, có muốn thử không? Tuy có nguy hiểm nhất định nhưng dù sao cũng đáng tin cậy hơn tà thần.’.
Có thể được Chân Vô Địch đề cập với vẻ nghiêm túc như vậy, nhất định không phải việc nhỏ. Suất tham gia Thiên Phủ bí cảnh chắc chắn rất quý giá.
Gã không giải thích có lẽ là vì bản thân Thiên Phủ bí cảnh đã rất nổi tiếng, hắn tưởng là Khương Vọng biết.
Gã mập này tuy hơi xốc nổi, hơi lắm lời, nhưng nhân phẩm không tệ. Đây cũng là nguyên nhân khiến Khương Vọng vẫn luôn giữ liên lạc với gã.
Nhưng bây giờ, Khương Vọng hoàn toàn không thể phân tâm.
“Lần sau bàn lại đi.”
Hắn miễn cưỡng cười nói: “Ta còn có việc, đi trước.”
Không đợi Chân Vô Địch giữ lại, hắn đã rời khỏi Thái Hư Huyễn Cảnh.
Có đôi lúc Khương Vọng cảm thấy, Thái Hư Huyễn Cảnh tựa như giấc mộng.
Tỉnh mộng rồi là tất cả thành không.
Có lẽ hắn cũng giống như đám ăn mày bên ngoài Hoàn Chân quan, đã chôn dưới đất vàng.
Hay có lẽ hắn đã chìm trong dòng sông nhỏ đầu Phượng Khê trấn, không được ai cứu.
Rốt cuộc tu hành là vì điều gì?
Là để sống càng lâu, hay là để sống càng có ý nghĩa?
Trong gian phòng rất yên lặng, có thể nghe thấy tiếng hít thở khẽ khàng, đều đều của Khương An An.
Âm thanh này khiến hắn an tâm.
Khương Vọng biết, trước khi trời sáng, mình nhất định phải đưa ra quyết định.
Bạn cần đăng nhập để bình luận