Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 189: Phúc Quân Sát Tướng

Danh Khí Phổ chính là bảng xếp hạng các danh khí trong thiên hạ. Số lượng danh khí trên này chỉ lấy đến một trăm. Kỳ thực Danh Khí Phổ không phải chính xác hoàn toàn, nhưng vẫn khiến các phương tin phục bởi vì nó vẫn thể hiện được mức độ ảnh hưởng nào đó.
Bảng này đương nhiên có mặt trong tay các cường quốc như Cảnh, Tần, Sở, Tề…, bảng xếp hạng ở mỗi quốc gia lại có điểm khác nhau. Xếp hạng của danh khí không chỉ quyết định bởi chính binh khí mà còn bởi người nắm giữ nó nữa.
Thông thường, cường giả đỉnh cấp đều được xem như một tồn tại đầy tính uy hiếp, không dễ dàng diễn ra chém giết sinh tử. Trước khi bọn họ chính thức động thủ với nhau thì rất khó đoán định ai thắng ai thua.
Các quốc gia sắp xếp Danh Khí Phổ chịu ảnh hưởng của những cường giả như thế, khác nhau chỉ ở trình độ mà thôi.
Tỷ như Danh Khí Phổ của Tề quốc, xếp hàng đầu chính là Khương Mộng Hùng, Phúc Quân Sát Tướng, là một đôi ngón tay bằng đồng một tên là Phúc Quân, một tên là Sát Tướng.
Phúc Quân Sát Tướng chỉ một đội quân bị tiêu diệt, đại tướng bị giết chết. Nghe nói Khương Mộng Hùng dùng cái tên này để cảnh tỉnh chính mình, cũng có ý mang nạn ách này nói cho những địch nhân có ý đồ.
Tần quốc, Cảnh quốc cũng là như thế. Xếp hàng đầu đều là những cường giả và binh khí của họ.
Quá phận nhất chính là Danh Khí Phổ của Sở quốc. Trong mười hạng đầu thì cường giả Sở quốc chiếm đến chín hạng, xếp hàng này khó mà khiến mọi người tín nhiệm, tuy nhiên nó vẫn lưu hành rộng rãi tại bổn quốc. Hiện tại thì có Danh Khí Phổ của Kinh quốc được đánh giá là tương đối công bằng và sát với thực tế, nhưng dù như vậy nó vẫn bị nhiều người không thừa nhận.
Liêm Tước nói tới Danh Khí Phổ là nói tới danh sách của Tề quốc. Bảng xếp hạng này trong nước vẫn được khá nhiều người tin cậy. Trường Tương Tư vừa mới ra lò đúng là có phẩm chất của danh khí, nhưng cũng chỉ đảm bảo là nó có tư cách để lên bảng xếp hạng kia mà thôi. Muốn chân chính được lên bảng đó còn phải xem chủ nhân của nó như thế nào.
Đối với đúc binh sư, vị trí cuối cùng mà danh khí đạt được cũng chính là vinh quang của họ. Trường Tương Tư bị tộc trưởng Liêm Chú Bình mang đến nhà thờ tổ cung phụng ba ngày rồi mới tổ chức đại điển tế tổ. Tại đại điển, sau khi hoàn thành các thủ tục, phối vỏ, danh khí này của Liêm thị mới chính thức hoàn thành.
Trong thời gian này Khương Vọng chỉ đành ở trong nhà Liêm Tước chờ đợi. Mặc dù hai người không nhỡ rõ bên trong Thiên Phủ bí cảnh đã phát sinh chuyện gì, nhưng tính cách hai người hợp nhau, lại cùng hỗ trợ nhau đúc ra Trường Tương Tư nên thực tế đã xem nhau là bằng hữu chân chính.
Khương Vọng từ Liêm Tước biết được, vì sao Liêm thị lại vì Trường Tương Tư mà gióng trống khua chiêng như thế. Đã gần năm mươi năm qua Liêm thị không sản sinh ra một thanh danh khí nào. Trong ngũ đại thánh địa đúc binh sư, Liêm thị hiện đang xếp ở vị trí cuối cùng. Vị trí này cũng lung lay sắp mất.
Hiện giờ nhờ có Trường Tương Tư sinh ra mà vị trí của họ sẽ được củng cố lại.
Khương Vọng vốn cho rằng thánh địa đúc binh đúc ra danh khí là chuyện đương nhiên mà không biết kỳ thực danh khí sinh ra cần cả thiên thời địa lợi nhân hoà, không phải cứ cầu là được.
Lần này Liêm Tước đúc binh khí là vì muốn trả món nợ ân tình, hắn cơ hồ dốc hết vốn liếng, lấy ra cả những vật liệu trân quý nhất. Hắn là thế hệ con cháu xếp trong mười người có được mệnh bài của chính mình, nhiều năm tích luỹ cũng cho cả vào lò. Tộc nhân Liêm thị một đời chỉ có ba cơ hội dùng lò cổ, lò luyện này trải qua tuế nguyệt mà không tắt vốn phẩm chất đã là tuyệt đỉnh. Trong quá trình đúc kiếm, kiếm chủ và binh sư tinh thần ý chí đều quán triệt từ đầu đến cuối vào trong kiếm. Phải có tất cả những điều đó mới tạo ra thành quả cuối cùng là Trường Tương Tư.
Những điều kiện này rất khó lặp lại, phục chế.
Lần này Liêm thị tổ chức đại điển tạo ra thanh thế lớn, mọi người ở các nơi Tề cảnh cũng chạy đến tham gia. Trọng Huyền Thắng cũng phái người tới đưa hạ lễ.
Trường Tương Tư là bình khí của Khương Vọng. Khương Vọng lại là người của bên hắn. Trường Tương Tư thanh thế càng lớn, thanh danh Khương Vọng càng cao, uy phong của Trọng Huyền Thắng hắn cũng lên không kể. Nhiều khi danh cùng lợi phải kết hợp chặt chẽ với nhau như thế.
Trong cuộc cạnh tranh giữa hắn và Trọng Huyền Tuân, nói không chừng có người lúc đầu chuyển hướng sang ủng hộ Trọng Huyền Tuân sẽ vì chuyện này mà quay ngược lại với Trọng Huyền Thắng.
Hai cây đại thụ cảnh tranh không gian sinh tồn, mọi người thường không nhìn thấy những khó gỡ ẩn sâu mà chỉ thấy bề nổi của vấn đề mà thôi.
Khương Vọng thử lý giải những chuyện này. Hồng trần luyện tâm cũng là một loại tu hành.
Phía Tây bắc Tề cảnh, quận Phụng Tiên.
Trương Gia trấn là một trấn nhỏ bên trong quận. Trong trấn có một hộ họ Trương. Tính ngược thời gian trở lại trước thì cũng chỉ là một nhà bình thường của tiểu trấn, nhưng nhìn sâu về mấy trăm năm, Trương gia là một đại hộ cao môn. Đừng nói là một trấn nho nhỏ như Trương Gia trấn, ngay cả quận Phụng Tiên cũng do người của Trương gia định đoạt. Thậm chí bọn họ nổi danh đến cả Tề quốc.
Nhưng thời thế đổi thay, hậu bối Trương gia tàn lùi, gia tộc cũng vì thế mà suy yếu.
Sản nghiệp tán đi, quyền thế thu lại. Cuối cùng bọn họ đành trở lại tổ địa, trở lại tiểu trấn mà tổ tiên họ đã từng nương náu. Năm đó Phượng Tiên Trượng thị hào môn giờ cũng chỉ còn lại đích mạch một chi nhân khẩu.
Thế hệ này Phượng Tiên Trương thị sinh ra được một Trương Vịnh.
Đứa nhỏ này vốn là kết quả của ba đời đơn truyền, trong nhà mặc dù gia cảnh không tốt nhưng nó vẫn được cưng chiều, nâng như nâng trứng, hứng tựa hứng hoa. May thay đứa nhỏ này không bị điều đó làm thành hư hỏng. Ngược lại, nó hiểu được cảm ân, chỉ là vì được trưởng bối bản vệ quá mức nên tính cách hướng nội, hay ngại ngùng.
Trương gia có một danh ngạch Thiên Phủ bí cảnh do tổ tiên truyền lại, hiện giờ gần như có cũng như không. Danh ngạch trân quý như thế nhưng Trương gia không dám phái người đi đánh cược một phen. Liên tiếp mấy đời con cháu ưu tú nhất đi bí cảnh đều không trở về. Trương gia tàn lụi như thế này cũng một phần vì thế.
Thiên Phủ bí cảnh nguy hiểm như thế, Trương gia lại là gia tộc đơn truyền mấy đời rồi, tất nhiên không dám xem nhẹ. Điều làm tất cả ngạc nhiên chính là Trương Vịnh bình thường ngại ngùng nhút nhát là thế, nhưng trong lòng hắn đã có chủ ý.
Hắn để lại một phong thư rồi trộm đi Thiên Phủ Thành.
Trương lão thái thái khóc muốn mù hai mắt. Trương phụ cả ngày thở ngắn than dài. Trương mẫu rửa mặt bằng nước mắt nhưng không thay đổi được. Trương gia lẽ nào lại đoạn tuyệt huyết mạch từ đây!
Thế nhưng mọi người không tưởng tượng nổi là tiểu tử Trương Vịnh này không biết nhờ kỳ tích gì lại trở thành người chiến thắng Thiên Phủ bí cảnh, thành công có được một vị trí thần thông nội phủ.
Tin tức Thiên Phủ bí cảnh vừa ra đã truyền tới nơi này. Không chỉ có quan viên trong trấn đến chúc mừng, cả thành chủ cũng sai người đưa hạ lễ, thậm chí đưa vào công sách khen thưởng.
Trương gia đông như trẩy hội, người Trương gia vui mừng phát khóc. Trương phụ hào khí bừng bừng đưa ra kế hoạch trọng chấn danh dự gia tộc. Toàn bộ Trương Gia Trấn, thậm chí toàn thành đều đang đợi Trương Vịnh trở về.
Mọi người chờ hắn áo gấm vinh quy quê cũ.
Hai ngày trước lúc Trương Vịnh trở về, một sự tình đáng sợ đã xảy ra. Toàn bộ Trương gia, chỉ trong một đêm đã bị giết. Già trẻ lớn bé, tính cả nô bộc là hai mươi nhân khẩu không ai thoát được. Ngay cả gà chó cũng không sống. Phủ thành cử người đến điều tra nhưng không tìm ra nguyên nhân. Không biết nguyên nhân thì không tìm được hung thủ. Mọi người chỉ biết duy nhất một điều: Phượng Tiên Trương thị có lịch sử mấy trăm năm tồn tại hiện giờ chỉ còn một mình Trương Vịnh mà thôi.
Thiếu niên tạo nên danh tiếng còn đang trên đường không biết rằng mình đã không còn quê cũ để về nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận