Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 287: Treo mệnh

Cờ đỏ bay phấp phới, trông như máu đỏ lấp lánh, sau đó sóng máu cuồn cuộn như cuồng triều.
Túc sát chi khí càn quét như vũ bão, sắc nhọn như dao.
Toàn bộ trung, dũng, mãnh, uy trong mấy trăm năm qua của Tịch gia đều chứa trong đó.
Nhưng hoặc là, cũng chỉ có thể nhìn thấy ở bên trong đó.
Đám người đứng hóng chuyện trong Thanh Dương trấn vô thức lùi về phía sau vài bước, chỉ có duy nhất Khương Vọng là đứng vững như đá tảng.
Huyết hải gào thét tuôn trào, Tịch Tử Sở lướt sóng lao tới, tay phải chỉ về phía trước, một cây ngân châm xé gió bắn ra, chưa được nửa đường thì đã hóa thành ngàn vạn tia sáng màu trắng, gộp lại biến thành một con giao nhỏ màu bạc, nhào về phía Khương Vọng.
Giao: hay con gọi là Giao Long, là tên gọi của một loài Thủy quái, thân hình dài tựa như loài Rắn, không chân hoặc có chân, trên đầu có mào hoặc sừng như lân, miệng có nanh sắc nhọn.
Tiên hoa đột nhiên im hơi lặng tiếng nở rộ.
Màu đỏ rực rỡ như ánh lửa, màu xanh lá lại lung linh như phỉ thúy, năm hoa mười màu, tỏa sắc ganh đua lẫn nhau.
Biển hoa im lặng nở rộ đối lập với biển máu gào thét ầm ĩ.
Nhất mặc chống đỡ với thiên gào.
Con giao nhỏ màu bạc vừa mới xuất hiện lập tức quấn quanh thân hoa, sau đó…
Phanh phanh phanh phanh!
Liên tiếp nổ vang.
Con giao nhỏ màu bạc giãy giụa rít gào giống như có được sinh mạng của mình, cuối cùng biến về dáng vẻ cây ngân châm dưới sự bạo tạc liên tiếp của hoa lửa, rơi xuống mặt đất.
Giờ này ngày này, biển hoa kia đã biến thành một biển hoa lửa. Thực hư giao hòa, triển lộ uy năng của mình, hoàn toàn không thể so sánh được với lúc trước.
Chỉ không gặp nhau một thời gian ngắn, Tịch Tử Sở quả thật đã chuẩn bị mọi thứ thật tốt, toàn lực ứng phó. Nhưng Khương Vọng của hiện tại lại mạnh hơn rất nhiều so với lúc hắn giết Tịch Mộ Nam.
Đây chính là chỗ dựa lớn nhất của hắn khi trước đây không ra tay chém giết Tịch Tử Sở ngay tại chỗ, bởi vì hắn tự tin, không cần biết Tịch Tử Sở đi nhanh đến mức nào, hắn vĩnh viễn đều nhanh hơn đối phương một bước.
Danh tiếng của Đông Vương Cốc không phải đều là mây bay, Tịch Tử Sở cũng phải là hạng tầm thường.
Con giao nhỏ màu bạc sau khi biến thành ngân châm rời xuống chợt lập tức sáng lên, hóa thành một tia sáng màu bạc, du chuyển bốn phía, xuyên qua biển hoa.
Tịch Tử Sở đã nắm giữa được ba châm Đoạn Văn, Phá Trận, Treo Mệnh trong thập nhị châm Đông Vương danh truyền thiên hạ.
Châm Đoạn Văn nhắm vào trận văn, trận bàn, còn châm Phá Trận thì lại nhắm vào chiến trận và trận pháp.
Con giao màu bạc này chính là châm Phá Trận.
Biển hoa lửa được coi như thuộc phạm vi của đạo thuật, tuy không phải là trận pháp nhưng lại có nhiều chỗ tương đồng. Châm Phá Trận xuyên qua, tạm thời định trụ phương hướng ở bên trong của biển hoa lửa, giúp Tịch Tử Sở có thể nắm giữ được phương hướng.
Đồng thời kết động đạo quyết, miệng ngậm một viên Thiên Thanh Châu.
Biển hoa có tác dụng gây ảo giác, có nhiều chỗ còn có một lượng độc nhỏ.
Tịch Tử Sở xuất thân từ Đông Vương Cốc tất nhiên sẽ không sợ chút độc này, dễ dàng giải quyết khả năng tạo nên ảo giác của độc tố.
Biển hoa lửa sau khi thăng hoa, hoa lửa thực hư giao hòa với nhau, đây không phải là thứ sau khi phá giải được tác dụng của ảo ảnh thì có thể hoàn toàn trừ khử được.
Nhưng nó đã không thể ảnh hưởng đến hành động của Tịch Tử Sở nữa.
Không còn bị phương vị lẫn lộn với huyễn hoa nhiễu loạn, hắn ta phi thân bay về phía trước, trong nháy mắt đã đột ngột xuất hiện ở giữa tia sáng màu bạc, theo sau đó là một châm Treo Mệnh!
Châm Treo Mệnh là một trong những châm hiểm ác nhất trong thập nhị châm Đông Vương.
Châm vừa bắn ra thì đã đâm vào yết hầu của Khương Vọng.
Toàn thân Khương Vọng lập tức bể nát ngay trước mặt của Tịch Tử Sở.
Tịch Tử Sở sợ hãi cả kinh, một màn này khiến hắn ta nghĩ tới Hồ Thiếu Mạnh. Lúc trước, chính một chiêu huyễn tượng này của Hồ Thiếu Mạnh đã giữ hắn ta lại bên trong Gia thành, khiến hắn ta không kịp tham dự tranh đoạt Thiên Thanh Vân Dương.
Người ở nơi nào?
Hắn ta muốn nhanh chóng quay ngược trở lại, nhưng vẫn không kịp.
Ở phía sau hắn ta xuất hiện một đóa hoa lửa sắp nở, bên trong xuất hiện một cái gương nhỏ tinh xảo.
Khương Vọng nhảy ra khỏi cái gương này, Kinh Cứ Quan Miện trên đầu lóe sáng rồi chợt biến mất, điệp gia phát động Phược Hổ!
Thanh ảnh của Tịch Tử Sở thoáng chốc bị định ở giữa không trung.
Mà Khương Vọng đã nhanh chóng tiến về phía trước, xuất hiện ở phía sau lưng của hắn ta, một kiếm xuyên tim.
Thủy triều huyết hải tuôn trào, hoa lửa điêu tàn.
Toàn bộ người xem đều nhìn thấy rất rõ một màn này.
Ánh sáng muôn màu cuối cùng cũng biến mất.
Tại thời khắc cuối cùng của sinh mệnh, Tịch Tử Sở chưa hề quay đầu lại.
Hắn ta nhìn thẳng về phía Thanh Dương trấn, nhất thời si ngốc.
Những người đang vây xem nhìn trận chiến kia đều khiến hắn ta cảm thấy lạ lẫm.
Trấn nhỏ trông vô cùng đìu hiu bởi vì dịch chuột trước mặt hắn ta này, hắn ta cũng không cảm thấy xa lạ.
Từ sau khi Trọng Huyền gia xác định khoáng mạch đến này, trấn nhỏ này vẫn luôn là địa bàn của cha con Hồ Thiếu Mạnh.
Cho dù Tịch gia không tình nguyện thì cũng chỉ có thể mắt nhắm mắt mở đồng ý.
Nhưng trong lòng Tịch Tử Sở, nơi này vẫn luôn là trấn nhỏ của Tịch gia, chưa từng thay đổi chủ nhân, đám người quanh đi quẩn lại kia cũng chỉ là khách qua đường mà thôi.
Mỗi lần đi ngang qua nơi này mà không hợp thời, trong lòng nghĩ, là cái gì đây?
Độc Cô Tiểu nhìn ánh mắt trước khi chết của vị công tử Tịch gia ở xa xa kia, kỳ quái là lại không hề nhìn thấy chút xíu thống khổ nào, thay vào đó lại là chút quyến luyến không tha.
Trường kiếm thu lại trong bao kiếm, thi thể rơi xuống đất.
Khương vọng vươn tay rút cờ cá chép đỏ lên cầm chắc, sau đó thu vào trong hộp trữ vật rồi đi vào trong trấn nhỏ.
Chỉ thuận miệng phân phó một tiếng: "Chôn cất đàng hoàng đi."
Trừ cờ cá chép đỏ ra thì Tịch Tử Sở gần như lẻ loi một mình đến đây.
Thật ra khi chiến đấu cùng với Tịch Tử Sở cũng không quá khó khăn, Khương Vọng chỉ thuận tiện dùng thử một trong số cách chiến đấu của Hồng Trang Kính mà thôi, không chỉ kết thúc chiến đấu mà còn rút ngắn được rất nhiều thời gian. Tịch tử Sở không phải chỉ yếu hơn Tịch Mộ Nam một bậc, không có lý nào hắn lại thua được.
Đạo lý đó tất nhiên không chỉ có mình Khương Vọng hiểu rõ, Tịch Tử Sở không thể không lý giải được điều này.
Nhưng hắn ta vẫn đến đây, đồng thời đi một mình, thậm chí còn không mang theo một cao thủ Tịch gia nào.
Nói rõ lần này hắn ta tới đây, chính là muốn chết.
Thù giết cha, không đội trời chung.
Hắn ta toàn lực chém giết, chỉ là do chấp niệm mà thôi.
Nhưng cho dù thắng hay thua thì hắn ta đều không có đường sống nào.
Đối với tai họa dịch chuột lan khắp cả nước này, cho dù là Dương đình hay là bách tính của Dương quốc thì đều cần một lời giải thích.
Vỏn vẹn một tên Tịch Mộ Nam thì hiển nhiên là vẫn chưa đủ.
Cần phải chấm dứt toàn bộ tiền đồ vốn có của Tịch gia, khiến gia nghiệp suy tàn, thiên tài bỏ mình thì mới được coi là miễn cưỡng hợp cách.
Tịch Tử Sở không chết, người nhà họ Tịch không thể thoát khỏi Dương quốc.
Tự thân chiến đấu với dịch chuột cùng với trả giá bằng tính mạng của bản thân mình, là vì cầu một đường sống cho Tịch gia, là vì chuộc lại lỗi lầm của Tịch Mộ Nam.
Trước khi Dương đình thẩm phán hắn ta thì chính hắn ta đã tự thẩm phán bản thân rồi.
Hương xa mỹ nhân một thời, tiên hoa liệt tửu.
Hắn ta hưởng thụ tất cả vinh quang của gia tộc, cũng bị ràng buộc cả đời với gia tộc.
Khi lựa chọn giữa y đạo tu sĩ cùng với gia tộc, khi lựa chọn giữa thù hận cùng gia tộc… thậm chí là khi lựa chọn giữa chính mình và gia tộc, thì hắn cũng đã đưa ra lựa chọn giống vậy.
Điều này, hoặc là bi ai, hoặc là vinh dự, nhưng tất cả thật ra lại chẳng hề quan trọng.
Lựa chọn chết đi vì báo thù cho người thân của mình, có lẽ là điều duy nhất hắn ta làm để giữ lại tự tôn của mình.
Đối với Khương Vọng mà nói, hắn đã cho Tịch Tử Sở đầy đủ thời gian sắp xếp đường lui cho gia tộc, chỉ để đổi lấy Tịch Tử Sở sẽ toàn lực đối kháng với dịch chuột ở Gia thành, không thua thiệt cũng không nợ nần, cả hai chẳng liên quan đến nhau.
Hắn tôn trọng những gì Tịch Tử Sở hi sinh vì gia tộc, nhưng cũng chỉ thế thôi.
Lúc giết người hắn vẫn sẽ không nương tay.
Hắn vứt chuyện của Tịch Tử Sở ra sau đầu, yên lặng nhớ lại toàn bộ quá trình chiến đấu giống như mỗi lần sau khi kết thúc trận chiến trước đây.
Tìm ra sai lầm của chính mình, sau đó cam đoan không bao giờ tái phạm lại, thăm dò không gian có thể cải tiến để lần sau có thể chiến đấu càng nhẹ nhõm hơn.
Mượn biển Hoa Lửa che lấp, phát động huyễn tượng lấy giả làm thật, thật ra cũng không thực dụng. Quan trọng là vấn đề an toàn khi ẩn thân trong thế giới của Hồng Trang Kính, bởi vì khi phát động huyễn tượng cơ thể nhất định phải ở bên trong thế giới của Hồng Trang Kính, mà bản thân Hồng Trang Kính lại không hề có biện pháp bảo vệ an toàn.
Bởi vì hắn có đầy đủ nắm chắc chiến thắng Tịch Tử Sở nên mới dám ẩn thân trong thế giới kính, sau đó giấu Hồng Trang Kính vào bên trong Hoa Lửa.
Nếu như đổi thành một đối thủ khác mạnh hơn thì có thể trước tiên phát hiện ra Hồng Trang Kính rồi đánh nát nó, lúc đó hắn liền khó thoát.
Khi nào hắn có thể không cần tiến vào thế giới kính mà cũng có thể sử dụng được công hiệu của Hồng Trang Kính thì lúc đó chiến lực của hắn mới có thể xem như là chính diện tăng trưởng. Hồng Trang Kinh của bây giờ chủ yếu vẫn nên sử dụng như đạo cụ phụ trợ.
Khương Vọng vừa mới về đến phòng, lúc đang muốn tiếp tục tu hành chưa xong trước đó thì lại bị đánh gãy một lần nữa.
Là Tiểu Tiểu thở hồng hộc chạy tới, nói: “Lão gia, không biết vì sao người của Tứ Hải thương minh lại đột nhiên bỏ chạy, thậm chí không mang theo cái gì, giống như đang chạy nạn!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận