Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 346: Khổ Giác

Trận đại chiến ở Dương vực vừa mới ngừng, quỷ ngưu xà thần gì cũng đều đi ra, Khương Vọng không thể không cẩn thận đối phó.
Lúc này hắn dừng tu hành theo Độc Cô Tiểu đi về tiền viện.
Bản thân hắn tạm thời không thời gian rảnh, đã nhờ vả Trọng Huyền Thắng mua giùm Khai Mạch đan, dùng để mở mạch cho Độc Cô Tiểu như đã hứa trước đó, ít ngày nữa là có thể hoàn thành.
Tất cả mọi bày trí trong viện này, Khương Vọng cũng không phải phí tâm, toàn bộ đều do Độc Cô Tiểu lo liệu.
Hắn không để ý đến mấy điều này, nhưng quả thật cũng cảm thấy tai mắt dễ chịu hơn rất nhiều.
Khách tới liền chờ ở tiền viện.
Đây là một vị lão tăng gầy gò, mặt mũi vàng vọt, mặc áo tăng bằng vải đay khô, đi một đôi giày cỏ, lộ ra ngón chân đen bẩn.
Khi Khương Vọng dò xét ông ta, ông cũng dò xét lại Khương Vọng.
"Đại sư sao lại đến đây?" Khương Vọng hỏi.
Lão tăng mặt vàng dựng thẳng một tay làm lễ:
"Bần tăng theo duyên tới."
Khương vọng không hỏi thăm gốc gác của ông ta, cũng không nhiều lời đánh giá người này, chỉ cố ý nói:
"Nếu là hóa duyên thì có thể sắp xếp cơm chay."
Lão tăng mặt vàng gật gật đầu: "Vậy thì làm phiền thí chủ."
Khương Vọng: ...
Nếu chỉ là hóa duyên, Độc Cô Tiểu đã sắp xếp từ sớm. Lão tăng đợi đến lúc này, hẳn là có mục đích gì khác.
Hơn nữa một thân khí cơ như có như không, tu vi cao không lường được.
Khương Vọng không muốn phát sinh sự cố vô nghĩa, dưới tình huống địch ta không rõ cũng tận lực đè nén lòng hiếu kỳ, cho nên cố ý dùng hóa duyên đi chặn ông ta. Không ngờ lão tăng này lại hùa theo, muốn hóa duyên thật ư!
Dù sao Khương Vọng cũng là người đứng đầu Thanh Dương trấn vực, nếu chỉ dừng lại ở cơm chay thì có thể cung ứng được.
Chỉ là nhìn cái chồng bắt càng lúc càng chất cao kia, sắc mặt Độc Cô Tiểu dần dần đen xì.
Nàng đã từng trải qua thời gian khổ cực, rất hiểu đạo lý tiết kiệm trong công việc quản gia. Ngày xưa cũng không phải chưa thấy qua hòa thượng hóa duyên, bình thường chỉ được một bát cơm chay mấy cây rau xanh thôi, nào có ai hóa duyên ăn uống thả cửa, ăn liền hai mươi mấy bát cơm, rau xanh cũng ăn năm đĩa.
Có điều Khương Vọng không nói lời nào, nàng cũng đành nhịn trong bụng, tuy nhiên lại âm thầm dặn nhà bếp cho thật nhiều muối. Mặn chết cái tên hòa thượng như quỷ chết đói đầu thai có ăn bao nhiêu cũng không no này đi.
Lúc ăn cơm lão tăng mặt vàng cũng vô cùng thành kính, không nói chuyện chỉ nhìn chằm chằm đồ ăn không chớp mắt, chậm rãi nhai kỹ từng miếng. Cẩn thận nhìn lại thì từ khi bắt đầu, ông ta ăn không hề chậm, chén đĩa dần dần chất cao, đầu bếp đều mệt đến nỗi đổi vài người. Khương Vọng không thể nào bỏ mặc một cường giả không rõ tùy tiện hành động, vậy nên giữ vững kiên nhẫn, ngồi một bên tiếp đãi.
Tuy không tiện thăm dò sương mù mông muội nhưng cứ ngồi như vậy uẩn dưỡng đạo nguyên cũng không thành vấn đề.
Sau khi chồng bát tăng đến 40 cái, đĩa cũng có chín cái, lão tăng mặt vàng mới dừng đũa lại, sờ sờ bụng thỏa mãn thở phào nhẹ nhõm.
"Đại sư không ăn nữa sao?"
Khương Vọng hỏi.
"Việc không thể làm cho hết, phước không thể hưởng hết." Lão tăng nói mấy lời thấm thía: "Lửng dạ liền thôi, cần phải có chừng mực."
"... thụ giáo."
Lão tăng mặt vàng liếc nhìn hắn, ra bộ trẻ nhỏ dễ dạy.
Ngược lại là Độc Cô Tiểu không nhịn nổi nữa, giúp đỡ hạ nhân dọn chén đĩa, bản thân cũng nhanh nhẹn trốn ra ngoài.
"A Di Đà Phật."
Lão tăng mặt vàng dựng một bàn tay thi lễ, lúc này mới giới thiệu bản thân:
"Lão tăng Khổ Giác, chắc hẳn thí chủ cũng đã nghe qua."
Theo lễ mà nói hòa thượng này tuổi lớn như vậy, dưới tình huống không quá phận thì không nên thất lễ. Mặc dù Khương Vọng chưa bao giờ nghe qua Khổ Giác đại sư gì gì đó, nhưng cũng phối hợp nói:
"Đại sư dức danh lan xa, tiểu bối cũng có nghe tiếng. Không biết lần này đại sư tới…?"
"Đều là duyên pháp!"
Lão tăng nếp nhăn trên mặt lão tăng khô gầy dường như đều giãn ra:
"Lão tăng và ngươi hữu duyên nha!"
Khương Vọng còn chưa kịp nói, lão hòa thượng Khổ Giác lại nói tiếp:
"Thiên hạ đều biết lão tăng này là người phân rõ phải trái." Ông ta nhìn Khương Vọng một lượt, càng nhìn ánh mắt kia lại càng vui vẻ: "Nhận ơn một bữa cơm của người, chẳng lẽ lão tăng lại không có hồi báo."
Một câu "khách khí" Khương Vọng chưa kịp phun ra, lão tăng mặt vàng đã nói:
"Vậy truyền cho ngươi y bát đi! Bây giờ ngươi liền thu dọn đồ đạc theo ta vào chùa, sở học suốt đời của ta chắc chắn sẽ dốc lòng truyền thụ, không quá 30 năm, ngươi cũng có thể được thiên hạ kính ngưỡng như lão tăng. Thôi chúng ta người xuất gia không cần thu thập cái gì, cứ vậy đi thôi!"
Ông ta vừa nói đã đến bên cạnh kéo Khương Vọng.
"Khoan… từ từ!"
Khương Vọng nhảy một bước thật xa. Bị điên hả?
Dù thế nào hắn cũng là cao thủ Đằng Long cảnh mười tám tuổi, là Thanh Dương trấn nam do triều đình Tề Quốc thực phong, muốn thiên phú có thiên phú, muốn thực lực có thực lực, muốn tiềm lực cũng có luôn, thế lực cũng đang phát triển. Sao lại không đầu không đuôi muốn ta vứt hết xuống để đi làm hòa thượng với ngươi?
Nếu không phải lão hòa thượng này quả thực có chút tu vi, không giống một tên ngu đần, Khương Vọng đã sớm phẩy tay áo bỏ đi.
Trong lòng loạn cào cào, nhưng trên mặt vẫn duy trì lễ nghi căn bản:
"Có lẽ đại sư có hiểu lầm gì đó, tiểu bối cũng không có ý định làm hòa thượng!"
Lão hòa thượng Khổ Giác có vẻ không vui:
"Bây giờ ngươi không có ý định, làm sao biết sau này cũng không có?"
Chính ta không biết, ngươi biết chắc?
Khương Vọng cố gắng bình tĩnh nói:
"Hiện tại không có, về sau hẳn là cũng không có!"
"Ngươi chỉ có thể đại biểu cho ngươi hiện tại, không thể đại biểu cho ngươi tương lai."
Lão hòa thượng Khổ Giác nói xong liền đi đến bên này:
"Đừng chậm trễ thời gian, tranh thủ đi bái sư thôi."
Khương Vọng lại cảnh giác lùi lùi ra phía bên ngoài, trong lòng không vui:
"Xin đại sư tự trọng, chớ có hung hăng tàn quấy!"
"Ngươi đứa nhỏ này! Sao lại không nghe lời khuyên bảo."
Khổ Giác nhíu mày: "Lão tăng là người từng trải, sao lại được lừa người cho được? Không vào tông môn, tự cho là phong quang vô hạn, nhưng mà vinh hoa như bọt nước, thế sự hết chìm nổi, quy y ngã Phật, cuối cùng mới có thể thu hoạch được bình an vô thượng."
Khương Vọng không nhịn được nhìn tăng y vải bố của ông ta, lại nhìn ngón chân lộ ra khỏi giày cỏ. Mặc dù hắn không thích hưởng thụ giống Triệu Nhữ Thành, nhưng cũng không đến nỗi sống qua loa như vậy. Nếu nói đây là "bình an"... Quả thật không cần!
Chú ý tới ánh mắt của Khương Vọng, Khổ Giác nhíu mày càng sâu:
"Phú quý phàm tục thoáng qua như mây khói, cái này ngươi cũng nhìn không thấu sao?"
Khương Vọng trầm trầm nói:
"Ta không có tuệ căn."
Rốt cuộc đến phiên lão hòa thượng Khổ Giác trầm mặc sau đó kéo khóe miệng lên:
"Không sao, vi sư quen việc sửa đá thành vàng."
Da mặt người này còn dày hơn Khuôn Bì Cổ.
Người ta bên này còn chưa có đồng ý đâu, ông ta ngược lại tự xưng "vi sư" đến thuận miệng.
"Không cần ngài chỉ điểm, ta vốn là chân kim!"
Cái từ sư phụ này để lại cho hắn ký ức không mấy tốt đẹp. Cho tới tận bây giờ hắn chỉ thật lòng thừa nhận qua Đồng A, từ ban đầu đề phòng đến tín nhiệm, sau này lại là lừa gạt phản bội.
Khương Vọng bị kích thích nhớ đến chuyện không vui, không muốn tiếp tục lãng phí thời gian, quay người liền đi ra ngoài. Nhưng không biết vì sao sau khi bước ra mấy bước, con mắt vừa chớp đã phát hiện mình đã quay trở lại chỗ cũ.
Đây là thủ đoạn gì vậy?
Bản thân hoàn toàn không thể phát giác gì cả!?
Khương Vọng cong người nắm chuôi kiếm.
"Đại sư ngươi đây là ý gì?
"Đồ nhi ngoan, không được chém chém giết giết với sư phụ. Không biết lớn nhỏ!"
Khổ Giác nói xong, duỗi tay về phía trước, dưới chân không động nhưng Trường Tương Tư đã vào tay ông ta. Khương vọng không kịp phản ứng đã thấy hai tay trống trơn.
Kẻ dùng kiếm mất kiếm, tương đương với dùng mạng đánh cược.
"Kiếm không tồi nhưng mà quá hung." Khổ Giác đưa kiếm về phía trước, dùng tay phất qua phất lại:
"Hôm nay có được đồ đệ tốt, vi sư cũng không ngại mệt, liền giúp ngươi trấn yểm."
Một đạo Phật quang lóe qua Trường Tương Tư, Khổ Giác ném một cái.
Khương Vọng cũng không nhìn thấy quá trình, đã thấy kiếm trở lại trong tay mình.
Hắn cùng kiếm này ở chung sớm chiều, một lòng hòa hợp.
Không thấy Trường Tương Tư có thay đổi gì, nhưng quả thật cảm giác có chỗ nào đó không giống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận